Bởi hoàn cảnh đen tối khắc nghiệt, tỉ lệ những người thử luyện lần đầu vào trong hang động Tà Ác mà còn sống trở về chỉ khoảng 35%. Nếu không phải có bậc tiền bối đi trước đi kèm để hướng dẫn và chỉ dạy, người mới đa phần không sống nổi. Người mới mà, ai không hay mắc sai lầm, ai không có khi bất cẩn?
Triệu Phong căng thẳng chờ đợi, nhưng con trùm Xác Chết Cháy dường như không có nóng lòng như hắn. Nó rõ ràng khác biệt với những con Xác Sống mà Triệu Phong từng gặp trước kia. Đám Xác Sống làm một lũ không có trí tuệ gì đáng nói, chỉ biết hành động theo bản năng, thấy thức ăn thì nhào lên không chút nghĩ ngợi. Trước cuộc chạm trán này, nếu có người nói với Triệu Phong rằng con thủ lĩnh, con trùm là những con quái có trí tuệ, Triệu Phong dù không cười trước mặt bọn họ, nhưng sẽ cười mỉa sau lưng. Giờ đây đối mặt trực tiếp với con trùm biết chơi chiến thuật, Triệu Phong thật sự không cười nổi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đám thuộc hạ dưới trướng con trùm Xác Chết Cháy cũng chậm chạp tiến lại gần. Đám Xác Sống này dường như cũng có tí trí tuệ, hoặc là chúng đã bị con Xác Chết Cháy khống chế hành động? Triệu Phong không hiểu rõ, song khi nhìn hành động bất thường của chúng, tâm trạng hắn trầm hẳn xuống, lo lắng đây sẽ là một cuộc chiến khốc liệt nhất kể từ khi hắn bắt đầu đi thử luyện.
Lo lắng thì lo lắng, Triệu Phong hiểu rõ vị trí của mình. Khi đã làm, Triệu Phong luôn cố gắng làm được tốt nhất, cho nên hắn còn ở lại đối mặt là bởi vì hắn cảm thấy mình không nên dễ dàng từ bỏ, hắn muốn thử lên một lần, thậm chí vài lần nữa. Tính cách này của hắn không phải do hắn cố chấp, nó đơn thuần giống như một con người có chủ nghĩa hoàn mỹ, cố gắng làm việc cho đến khi nó hoàn mỹ thì thôi. Tuy nhiên Triệu Phong khác những con người cực đoan khác, nếu như đã cố gắng mà vẫn không thể hoàn thành, hắn sẽ từ bỏ mà không do dự chút nào.
Triệu Phong lắng nghe từng tiếng bước chân chậm chạp của đám quái Xác Sống và của con trùm Xác Chết Cháy lẫn trong đó nếu có. Hắn dựa vào khoảng cách và tốc độ của chúng, nhẩm tính xem chúng tốn bao nhiêu thời gian sẽ đến chỗ hắn, dĩ nhiên quãng thời gian tính ra được chỉ đúng trong trường hợp chúng không có hành động gì bất thường.
Tính ra được một khoảng thời gian tương đối, Triệu Phong cho rằng hắn phải có thêm chuẩn bị. Hắn không muốn chỉ bị động đứng chờ như lúc trước, dù sao hắn vừa ăn hành vì việc đứng chờ. Địa hình không ủng hộ cuộc chiến của hắn, hoàn cảnh không mang lại giúp đỡ gì cho hắn, hắn quyết định thay đổi địa hình và hoàn cảnh theo hướng có lợi cho mình.
Triệu Phong bắt đầu lùi nhanh ra sau thêm 50 mét. Sau đó hắn bắt đầu cắm lao thẳng một đường ở trước mặt. Những cây lao này được hắn dùng hết sức mạnh cắm phập sâu vào mặt đất, có 20 cây tất cả, dựng thành 4 hàng, hướng ngang chúng cách nhau 10 cm, hướng dọc chúng cách nhau khoảng 30 cm. Cắm xong đám lao, hắn bắt đầu đốt thêm 3 cây đuốc, một cây dựng đứng trong đám lao, một cây hắn giắt vào bên trái thắt lưng, cây cuối cùng hắn dùng lực ném tới trước cây lao đầu tiên khoảng 1 mét, ném sát theo vách tường bên phải, tránh bị đám Xác Sống dẫm tắt mất. Xong xuôi, hắn đứng ngay sau đám lao vừa cắm.
Đuốc dùng để chiếu sáng, giúp Triệu Phong có tầm nhìn rộng hơn, hành động tiện lợi hơn. Đám lao được hắn dựng thành 4 hàng kia chỉ có một tác dụng duy nhất, là ngăn cản trường hợp bị xông thẳng tới tập kích như lúc nãy.
Ngoài ra, hắn còn giắt vào bên phải thắt lưng 2 bình máu, 1 bình mana. Những bình thuốc này hắn định dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Triệu Phong đứng đó, tay trái cầm cả khiên và lao, tay phải cầm một bình thể lực, đợi sẵn.
Bầy quái Xác Sống và con Xác Chết Cháy có lẽ không có ý định từ bỏ con mồi, một lòng muốn bắt Triệu Phong làm một bữa ăn thoải mái, vì vậy nên không bao lâu sau khi Triệu Phong hoàn thành công việc chuẩn bị, tiếng bước chân của chúng cách hắn mỗi lúc một gần.
Tiếng bước chân dồn dập, mỗi lúc một to, lưng Triệu Phong đổ mồ hôi hột – không phải vì hắn mệt, hắn đang rất lo lắng. Hắn hoàn toàn không chắc cách làm của hắn có hiệu quả gì không, như đã nói, hắn cố gắng làm tốt nhất những gì hắn có thể làm.
Cái lo lắng của hắn rất nhanh được chứng minh là đúng. Đám Xác Sống không tiến vào phạm vi chiếu sáng của cây đuốc đầu tiên, chúng nó giống như con Xác Chết Cháy, đứng cách vài bước về phía sau. Lúc nhận ra điều này, lòng Triệu Phong không khỏi trở nên lạnh hơn. Hắn đột nhiên nổi lòng hung ác, nếu chúng muốn chơi như vậy, hắn sẽ cùng chúng nó chơi một phen.
Hai bên đứng đối mặt trong im lặng, không hề có bất cứ hành động thực tế nào. Nhưng khoảng thời gian tĩnh lặng ấy đã được chú định không thể kéo dài được bao lâu, nó sẽ bị đánh vỡ khi một bên không còn kiên nhẫn nữa. Trong không khí dày đặc mùi thuốc súng, biến cố nảy sinh. Một con Xác Sống lấy tốc độ thong thả tiến về phía cây đuốc đầu tiên ở vách đá bên phải.
Ngay từ khi con Xác Sống lủng lẳng thịt thối rữa tiến vào vùng sáng, cả thân hình đang như tượng phật hành động nhanh như chớp. Trong chớp mắt, Triệu Phong uống bình thuốc thể lực, sau đó tay trái đưa lao tới cho tay phải, tay phải nắm lấy, đưa lên và vung ra, mũi lao lấy tốc độ xé gió đâm thẳng vào đầu con Xác Sống đang ở trong vùng sáng. Con Xác Sống chậm chạp không có phản ứng nào, bị mũi lao đâm xuyên đầu, rồi ngã xuống mặt đất.
Sau một tiếng “bịch”, bụi đất bên dưới bị thổi bay tứ tán, không gian lại chìm về yên tĩnh.
Chưa tới mười giây sau, một bầy Xác Sống chừng hơn mười con đi ra khỏi bóng tối, tiến thẳng về phía ngọn đuốc đầu tiên. Nhìn chúng đi ra, Triệu Phong liên tục phóng lao. Một mũi rồi một mũi chuẩn xác hạ gục từng con Xác Sống có tốc độ chậm chạp. Thế nhưng bọn Xác Sống không phải chết vô ích, không phải không thu được thành quả, cây đuốc đầu tiên đã bị một con Xác Sống dẫm lên, đã hoàn toàn bị dập tắt.
Triệu Phong còn chưa kịp thích ứng với vùng không gian phía đầu nhất đang sáng sủa bỗng chốc hóa đen, hắn đã nghe những tiếng bước chân ráo riết từ từ trở nên gần hơn. Triệu Phong biết đám Xác Sống đang tiến lại gần. Hắn không chút do dự cắm lao xuống đất, rút cây đuốc bên thắt lưng ra, quẳng mạnh về phía trước, nơi chỗ tiếng bước chân vọng lại.
Bó đuốc vẽ một vòng cong hoàn mỹ rồi rơi xuống đất, chiếu sáng một khu vực, để lộ ra hơn 15 con Xác Sống, cùng với một con quái vật dáng người có một đôi mắt đỏ rực, làn da xanh lam như nước biển. Khi bó được còn ở trên không trung, Triệu Phong đã nhìn thấy vài con Xác Sống đi đầu, hắn không chút chờ đợi, cầm cây lao dưới đất lên, sau đó phóng lao rồi lại phóng lao, một mạch liên tục không bị gián đoán. Khi bó đuốc rơi trên mặt đất, Triệu Phong đã hạ gục 5 con.
Bó đuốc vừa rơi xuống mặt đất chưa được mấy giây thì đã bị một cái bàn chân xanh lam dập tắt. Đã xác định con trùm Xác Chết Cháy, với nét đặc trưng riêng khác hoàn toàn những con Xác Sống khác, đi cùng trong bầy, Triệu Phong bắt đầu lui lại, hắn biết 20 cây lao được cắm dưới đất sẽ không cản nổi bước chân của bầy Xác Sống bao lâu.
Vừa lui lại, vừa nhẩm tính thời gian, hắn quyết định áp dụng kế hoạch hung ác của mình.
“1; 2; 3;...; 14; 15!”
Số 15 trong đầu Triệu Phong vừa vang lên, chỉ thấy từng mũi lao liên tục bay từ trong tay phải của Triệu Phong về phía đám Xác Sống trước mặt hắn. Những cây lao này không bay theo một vị trí xác định, mà chúng cách nhau 10 cm, lấy phương thức bao trùm, dệt thành một tấm lưới bao trọn đám Xác Sống theo độ cao đám Xác Sống, cùng cả bề ngang của hang động. 5 đợt lao, 5 tấm lưới, 110 cây lao lấy cách khá ngu xuẩn, hoàn toàn không để ý hao tổn ập về bầy Xác Sống.
Phóng xong đám lao, tay phải của Triệu Phong trở nên đau nhức. Hoạt động quá sức lực này khiến cơ tay phải và cơ vai phải của hắn như bị xé rách. Thậm chí đôi chân và cả cơ thể vì giữ vững tư thế phóng lao, kiềm lại sức vung, cũng trở nên đau bất thường, đau từ sống lưng cho tới gót chân. Triệu Phong không tiến tới quan sát tình trạng của đám Xác Sống cùng con trùm Xác Chết Cháy, hắn đang nén đau, không ngừng đi lui lại, đồng thời vươn bàn tay phải đang run lên theo từng giây cầm chắc bình máu, uống vào.
Dòng thuốc vừa vào bụng liền tan ra, hóa thành từng dòng, từng dòng “khí” tinh thuần rót vào cơ thể Triệu Phong. Nó di chuyển chính xác về vị trí vết thương, sau đó tràn vào bao trùm vết thương lại, rồi dần trở nên nhạt hơn, và biến mất ngay tức khắc sau đó. Từng vết thương do hành động vung 110 cây lao gây ra lấy tốc độ mắt thường tốt lên, trở lại hoàn chỉnh như ban đầu.
Dưới tác dụng của thuốc, Triệu Phong dần cảm thấy đau đớn giảm hẳn, cảm thấy cơ thể mình trở về như ban đầu. Lúc này hắn mới chậm rãi dừng bước chân lại.
Qua khoảng 5 phút mà vẫn không nghe được tiếng động nào, Triệu Phong cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Hắn vừa tập trung sự chú ý về phía trước, vừa cắm cây lao trên tay phải xuống đất, đồng thời lần lượt đốt 2 bó đuốc mới.