Nghĩ thế, Triệu Phong lấy một thanh đao ra, đặt lưỡi đao sắc bén xuống mặt đất, lưng đao quay lên trên, rồi dùng thân đao đập liên tiếp vào người con côn trùng đó, làm cho nó choáng váng đầu óc.
Con côn trùng bị đau, bèn nhả miệng ra, từ từ trở ra bên ngoài. Sau khi nó rơi xuống đất thì định bỏ trốn, nhưng lại bị Triệu Phong dùng sống đao dí chặt không cho động đậy.
Trên gáy Triệu Phong, máu tươi không ngừng tuôn ra từ chỗ bị con côn trùng lạ kia chui vào. Triệu Phong vội vàng đặt chiếc gương trên tay trái xuống, lấy ra một lọ thuốc hồi máu uống vào.
Uống xong, Triệu Phong lại nhìn con côn trùng kia, thấy tính cả râu và đuôi, nó dài chừng mười centimet, phía trước cái đầu hình tam giác là một cặp răng vô cùng sắc bén, toàn thân bóng loáng, cái bụng căng tròn nhô hẳn ra, có lẽ là vì đã uống no máu của Triệu Phong. Đuôi của nó vểnh hẳn lên, cùng với cái bụng vừa hay tạo thành một hình vòng cung. Hai nửa đuôi tựa như chiếc kéo cắt loẹt xoẹt không ngừng, dường như vẫn muốn tìm cơ hội phản kích. Triệu Phong càng nhìn lại càng căm hận, bèn dùng đao chém đôi người nó ra. Dẫu giết chết nó, thế nhưng Triệu Phong vẫn chưa thể nào nguôi ngoai cơn giận.
Nhìn nhìn hai nửa thân thể của con côn trùng nọ một lúc, Triệu Phong cảm thấy có chút quen quen. Lục lại đầu óc, Triệu Phong dần dần nhớ lại.
Ở làng Cổ Xưa cũng có loại côn trùng như thế này, tuy rằng số lượng của nó cực kỳ ít ỏi, gần như tuyệt tích. Mọi người thường gọi nó là Trùng Ăn Não, cái tên đầy vẻ ghê rợn. Trong thế giới Diablo, nó được coi là loại động vật tà ác, chung đường với quỷ dữ. Theo truyền thuyết, những con Trùng Ăn Não sắp sinh nở sẽ dùng càng để bám chặt vào cơ thể người, chờ dịp đêm khuya, khi người ta đang ngủ thì sẽ chui vào lỗ tai họ, sau đó thì chui sâu vào trong não.
Chuyện đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau, vì Trùng Ăn Não sẽ cắt đứt các sợi dây thần kinh não của ký chủ (những sinh vật bị ký sinh), khiến ký chủ đáng thương không thể nào cảm nhận được sự phá hoại mà nó sắp tạo ra. Trong một thời gian ngắn sau đó, nó sẽ đẻ ra mấy nghìn quả trứng. Và chỉ mấy ngày sau, số trứng này sẽ nở thành con non và bắt đầu dùng não ký chủ làm thức ăn. Lúc này, ký chủ rơi vào trạng thái điên cuồng hoàn toàn, cuối cùng sẽ chết trong sự sợ hãi tột độ. Vì nguyên nhân này, người ta còn hay gọi nó là loài động vật trong tai.
Trùng Ăn Não thích sống ở những nơi âm u, ẩm ướt, chỉ ra ngoài hoạt động vào ban đêm mà thôi.
Nhớ lại thông tin về Trùng Ăn Não, Triệu Phong bất giác cảm thấy trong đầu mình dường như có thứ gì đó đang nhúc nhích, đôi tai thì ngứa ngáy như thể có còn gì đang bò bên trong, toàn thân túa đầy mồ hôi lạnh.
Triệu Phong đưa tay trái lên lau lau cái trán ướt đẫm mồ hôi của mình. Lau qua một lần nhưng cảm thấy còn chưa hết, Triệu Phong lại lau thêm một lần nữa. Ngay sau đó, Triệu Phong với nội tâm đầy căm giận dùng lưỡi đao sắc bén chém hai nửa con Trùng Ăn Não thành những mảnh vụn.
Chốc sau, Triệu Phong mới bình tĩnh hơn. Có lẽ do nọc độc của con Trùng Ăn Não, hiện tại Triệu Phong cảm thấy khá uể oải, nên hắn quyết định nghỉ ngơi tại chỗ thêm chốc nữa, chờ đợi khỏe hơn một chút rồi đi khỏi nơi đây. Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn, Triệu Phong không dám ngủ tiếp, đành ngồi lặng im bên đống lửa.
Sự chờ đợi dài đằng đẵng quả thực khiến người ta vô cùng đau khổ, đặc biệt là khi Triệu Phong bây giờ còn vì đề phòng mà trở nên căng thẳng. Chưa tới một tiếng đồng hồ sau, Triệu Phong thật sự rất buồn ngủ, cứ gật gà gật gù, rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Bỗng nhiên, Triệu Phong loáng thoáng nghe thấy phía ngoài hang động vang lên những tiếng “bộp, bộp, bộp” như thể có người đang bước đi, hơn nữa mỗi bước đều rất chậm rãi và nặng nề.
Triệu Phong nghiêng đầu lắng nghe, bàn tay chẳng rõ đã cầm một thanh củi lên, duỗi thẳng tay trái ra, giơ đầu lửa về phía trước.
Âm thanh ấy càng lúc càng tới gần, bước chân nặng nề của ai kia cộng thêm giấc mơ về Mao Nhân trước đó, Triệu Phong không thể nào giữ vững bình tĩnh, mà tâm tình có chút xao động. Triệu Phong rất nhanh phải dùng những lần hít thở thật sâu để lòng mình bình tĩnh. Khi tỉnh táo hơn, hắn liền đứng dậy, bước ra ngõ cụt, bày ra tư thế phòng thủ, nhìn về phía đối diện, chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến đấu có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Nó xuất hiện rồi! Phía ngoài đối diện Triệu Phong loáng thoáng có một bóng người cao lớn đang lờ đờ bước đi, vì khoảng cách còn khá xa nên Triệu Phong không thể thấy rõ tướng mạo và thần thái của người đó. Người này lẳng lặng nhìn Triệu Phong từ xa, đi tới chỗ giao nhau giữa vùng ánh sáng và bóng tối thì dừng lại, bộ dạng thực là vô cùng quỷ dị. Triệu Phong vứt thanh củi đang cháy trên tay về phía đó, khiến ánh sáng cũng lan ra rộng hơn trong hang động. Nào ngờ người kia vừa thấy thanh củi bay tới thì lập tức cứ nhanh chân phóng về phía sau, rời khỏi phạm vi mà ánh lửa có thể chiếu tới. Thanh củi rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng trầm nhỏ, ảnh lửa trên thanh củi không bị dập tắt ngay, mà vẫn phập phập phù phù như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tắt hẳn đi. Trong quá trình này, Triệu Phong lập tức lấy ra một cây đuốc, kẹp tay cầm bó đuốc vào nách, lấy tiếp ra một cái bật lửa đốt cháy bó đuốc, cất cái bật lửa, rồi cầm bó đuốc lên. Cũng thời gian này, do đôi mắt luôn nhìn chằm chằm về người kia, Triệu Phong nhìn ra có sự lạ thường, vì khi lùi lại, người kia chẳng thể cong chân, chỉ phát lực vào chân rồi cứ thế nhảy giật lùi về phía sau, thực không giống người bình thường chút nào.
“Chẳng lẽ hắn ta không phải là người?” - Một suy nghĩ đột nhiên thoáng qua trong đầu Triệu Phong. Triệu Phong còn nhớ trước đây hắn từng xem một bộ phim có tên là Mr. Vampire, đám cương thi trong phim chính vì thân thể đã trở nên cứng đơ nên không có cách nào cong chân lại được, lối di chuyến cũng giống hệt như thế này. Nghĩ tới đây, một dòng suy nghĩ khó tin hiện ra trong lòng Triệu Phong: “Không lẽ người này chính là một con cương thi.”
Triệu Phong cẩn thận sắp xếp lại suy nghĩ và suy đoán của mình một lần nữa. Sau đó hắn nhận ra suy đoán của hắn không có gì sai lầm.
Không biết thì còn đỡ, bây giờ đã xác định được quái nhân trước mắt mình là một cương thi có thể đi lại được, một cảm giác không thể tưởng tượng nổi xuất hiện trong lòng Triệu Phong.
Thế giới Diablo vốn đã không bình tĩnh vì quỷ dữ, ai ngờ đến ẩn đằng sau vẫn còn có cương thi? Đã cương thi xuất hiện rồi, sau này người sói, quỷ hút máu, hồn ma... cũng sẽ xuất hiện sao? Nghĩ đến điểm này, một cảm giác sợ hãi tức thì lan ra khắp toàn thân Triệu Phong. Triệu Phong cảm thấy thế giới này đã không còn thuốc chữa, đã không có tương lai, chính hắn dứt khoát quỳ xuống chờ chết đi thôi.
Tình trạng của Triệu Phong bây giờ rất bết bát, hắn bị con cương thi chặn lối đi. Trong khi hắn suy đoán rồi phập phồng lo sợ về viễn cảnh tương lai, con cương thi kia cứ đứng yên một chỗ như cây cột điện, cặp mắt nhìn chằm chằm vào hắn, tỏ ra cực kỳ kiên nhẫn.
Lúc Triệu Phong thu lại tâm tư, tập trung toàn bộ tinh thần về con cương thi đằng trước, mất một khoảng thời gian, qua hành động khác lạ của nó, hắn nhận ra ý đồ của nó.
“Nó đang chờ lửa tắt đó à? Một khi lửa tắt, nơi này sẽ hoàn toàn chìm vào bóng tối, khi đó, mình sẽ rơi vào thế yếu, muốn đối phó với nó sẽ càng khó khăn hơn?”
Trong túi không gian của Triệu Phong chỉ còn khoảng chục bó đuốc, cho nên khi biết ý đồ này của con cương thi, hắn không có gì sợ hãi. Chỉ là Triệu Phong hắn cũng không định lãng phí những bó đuốc và thời gian vì một con cương thi. Do đó, Triệu Phong không định chờ đợi thêm, hắn quyết định chủ động tấn công.
Đã quyết định tấn công, nhưng Triệu Phong không có vội vã, hắn thu đao lại, lấy ra một cây lao, rồi bắt đầu thăm dò đối thủ.
Lần đầu tiên trong đời trông thấy một con cương thi trước mặt, Triệu Phong không phóng lao thăm dò như hắn vẫn thường làm, mà đi thẳng về phía con cương thi, đồng thời giữ một khoảng cách nhất định giữa hai bên.
Thấy Triệu Phong đi tới, con cương thi lùi về phía sau hai bước, song sau đó có lẽ nhận ra hắn không có gì nguy hiểm, nên nó không thèm lùi thêm nữa.
Đi tới gần rồi, Triệu Phong dần nhìn rõ bộ dạng của cương thi, thấy nó chỉ mặc duy nhật một chiếc quần cũ nát, thân trên để trần, dưới chân cũng không có giày dép gì cả. Lớp da toàn thân nó đều có màu đỏ tía, giống như vừa bò ra từ trong một cái ao thuốc nhuộm. Trên người nó thỉnh thoảng còn nhỏ xuống một thứ dịch thể chẳng rõ là gì, nhìn cực kỳ ghê tởm. Nhìn mặt mũi của con cương thi này, chắc trước đây nó là nam giới, mái tóc hơi cong cong dài quá cổ, quầng mắt đen thui tựa một con gấu trúc, sống mũi thì xẹp hẳn xuống, bốn chiếc răng nanh ở hai hàm đan vào nhau, mỗi chiếc đều dài hơn nửa ngón tay, nhô hẳn ra ngoài, cái miệng thì liên tục chóp chép… Nó như một con chó săn hung tợn, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới xé xác Triệu Phong. Hai tay nó được đưa ngang ra phía trước, móng tay dài hơn một tấc phát sáng lấp lánh dưới ánh lửa, thật chẳng khác gì những lưỡi kiếm phát sáng, tất cả đều chỉ thẳng về phía trái tim của Triệu Phong.