Tối hôm đó, mẹ và dượng Alan nấu bữa tối. Chúng tôi ngồi ăn cùng nhau và nói chuyện. Mẹ cứ nói mãi,nói mãi về khu vườn, về những con cá cảnh, về loại rượu mà chúng tôi đang uống, về những việc mẹ phải làm vào ngày nghỉ cuối tuần, về những y tá khác cùng phòng với mẹ, và liệu món khoai tây này đac nấu đúng như kiểu mà bà nội từng làm không. Mẹ liệt kê danh sách của tất cả mọi người để cho vào chủ đề nói ngoại trừ một người: Cameron. Thậm chí là khi dượng Alan có đề cập một vài câu nhắc đến Cameron.
Trong khi tôi và dượng làm việc với chiếc máy rửa chén mẹ gọi điện cho bác tôi ở Maine vào tối thứ 7 như thường lệ.
- Dượng biết điều đó thật buồn cười đúng không nào? - Tôi nói với dượng Alan trong khi đưa cho dượng một chiếc đĩa đã được rửa.
- Không. Gì cơ?
-Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng Cameron đã chết.
Dượng đứng thẳng người lên và đón lấy một đĩa khác từ đôi tay tôi.
- Vậy à?
- Vâng. Cậu ấy đã chết. Ý con là hồi lớp năm, con nghe tin rằng cậu ấy đã chết. Con thực sự rất buồn. Con đã ngất ở trường khi nghe tin này. Mẹ nghĩ việc để đến đón con.
Dượng đặt những chiếc ly lên tầng trên cùng và đóng máy rửa chén lại.
- Thế con phát hiện ra rằng cậu ấy chưa chết vào khi nào?
- Tối thứ Ba.
- Ý con là…
- Vào tối thứ ba vừa rồi. Ngày sinh nhật con. Cậu ấy thả tấm bưu thiếp vào hòm thư.
Dượng Alan múc vài thìa café hạt cho vào máy nghiền, hàng lông mày rậm của dượng nhíu lại. Tôi lau chùi bàn ăn bằng chiếc khăn giấy và đánh bóng vòi nước.
- Khá là kỳ lạ, - Tôi tiếp tục - rằng mẹ lại không hề ngạc nhiên khi Cameron còn sống.
- Ừ.
-Thôi, - tôi quẳng miếng khăn giấy vào sọt rác - con qua nhà Ethan đây.
***
Ethan đặt chuông đồng hồ làm bếp của mẹ anh sao cho có đúng một tiếng để làm bài tập về nhà trước khi chúng tôi làm những việc khác. Tôi không đả động gì đến bữa trưa với Cameron nhưng tôi vẫn nghĩ mãi về điều đó, và càng nghĩ tôi càng cảm thấy buồn bực vì Cameron đã đến nhà tôi mà không hề báo trước, cứ đơn giản như thể tôi sẵn sàng bỏ hết mọi việc và đi ăn trưa với cậu ta. Và lại càng buồn bực hơn vì rút cục tôi cũng hành động như thế trong khi tôi còn đống bài tập phải làm. Thế rồi cậu ta yêu cầu tôi quay trở lại những cảnh tượng xưa cũ. Chỉ thế thôi. Một ngày của tôi đang tốt lành và vào nề nếp cho đến khi cậu ta đến thăm và phá vỡ mọi thứ, lại còn muốn tôi trở về cùng cậu ta và làm sống lại mọi thứ. Cuộc sống của tôi đang tốt đẹp đang nề nếp cho đến khi cậu thả tấm bưu thiếp vào thùng thư.
Cameron chẳng hề biết gì về điều mà tôi đã phải trải qua. Ví dụ như chỉ để thực hiện những hành động rất nhỏ trong tuần thứ hai của năm học đầu tiên đối với tôi cũng như leo qua một quả núi khổng lồ. Tôi phải đứng trước mặt Steph trong khi sếp hàng ở căng tin và nói: “Cậu định sẽ ăn gì nào? Pizza trông cững được đấy chứ?”. Và khó khăn bao nhiêu khi tôi nói từ: “Được thôi” lúc cô ta mời tôi ngồi cùng bàn vào ngày hôm ấy, còn khó khăn hơn cả khi tôi học cách đối phó với những đứa bạn cùng lớp kể từ khi Cameron bỏ tôi mà đi. Cậu không biết rằng một khi tôi gạt bỏ được ý nghĩ về Fattifer trong đầu, ngủ một đêm dài mà không tưởng tượng ra đôi ủng của bố cậu trên tấm thảm, đó đã là một chiến thắng đối với tôi. Còn bây giờ, khi Cameron trở về yêu cầu tôi quay trở về để ngắm mọi thứ một lát, và tỏ ra buồn bực khi bị tôi từ chối, tôi không thể nói rằng: “Ồ,vâng.Mình thích lắm”, cho dù cậu ta có đúng đi chăng nữa. Tôi điên mất thôi.
-…thứ hai sẽ thử vai. Ethan vừa nói vừa vẽ nghệch ngoạc lên vở, trong khi đầu gối lên cái tay kia. - Em cũng phải đến đấy nhé,lúc đó em có thể ghi chép vài dòng cho công việc đạo diễn sân khấu luôn.
- Anh không định làm bài tập lịch sử bây giờ à?
Anh gõ chiếc bút bi vào đốt ngón tay tôi.
- Vâng thưa mẹ.
Anh vẫn cứ nhai kẹo quế trong khi chúng tôi làm bài tập.Môi anh đỏ hồng lên. Tôi nghiêng người qua bàn để hôn lên chúng và lại ngồi xuống.
- Chỉ còn hai mươi phút nữa thôi. - Tôi nói. - Cứ đùa.
Thật là một hình ảnh đẹp. Tôi và bạn trai tôi ngồi học bài vào tối thứ 7. Một chuỗi hình ảnh chạy qua đầu tôi. Có một Jenna Vaughn đang hôn bạn trai của cô ta, có một Jenna Vaughn đang loay hoay với cuốn sách học, một Jenna Vaughn đang mỉm cười, đùa cợt và hành động như thể cô ta đang sốt ruột để được gần gũi Ethan. Dù sao thì điều gì đã kết dính hai con người lại với nhau? Có lẽ đó chính là duyên số ngẫu nhiên đưa đẩy tôi và Ethan thành một cặp. Nếu như ngày ấy ở trong thư viện không phải là tôi mà là một cô gái khác thì chắc giờ này cô ta đang ngồi với Ethan ở chiếc bàn này rồi.
Tôi nhìn Ethan,tự hỏi rằng mình còn yêu anh nữa hay không.
- Gì thế? - Anh hỏi.
Nhưng sau đó chuông đồng hồ reo lên và Ethan mỉm cười, đóng ập sách lại, cầm lấy tay tôi và dẫn tôi vào phòng ngủ. Tôi đi theo, cố gắng đẩy mọi ý nghĩ về Cameron và mẹ tôi ra khỏi đầu óc. Khi chúng tôi chìm trong đống chăn ấm áp tối đen, tôi bắt đầu đi sâu hơn vào cơ thể mình, đi rất xa, tới những nơi mà tôi muốn đến.
Danh Sách Chương: