Thỉnh thoảng tôi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt và nghĩ về Cameron, nghĩ về những con người đã đi vào cuộc đời ta và để lại những dấu ấn. Tôi không nhắc đến những ấn tượng mờ nhạt như: Cậu ấy dễ thương, cô ấy xinh xắn, họ làm tôi cười phá lên và tôi ước gì mình thân với họ hơn nữa, rồi thỉnh thoảng lại nhớ về lần đầu tiên khi nhìn thấy họ ở lớp học.
Và tôi cũng không có ý rằng họ đã thay đổi con người bạn ra sao. Rất nhiều người đã có thể thay đổi con người bạn. Đứa trẻ đầu tiên đặt cho bạn cái nickname, người thầy đầu tiên nói rằng bạn rất thông minh, hay người bạn đầu tiên nói rằng bạn là người bạn tốt nhất. Đó là những đổi thay mà bạn có thể ghi nhớ được, là những cái đầu tiên và chúng thật có ý nghĩa, chứ không phải là những con người. Ví dụ như: Ethan đã thay đổi tôi nhưng càng cách xa nhau, anh càng lùi vào khoảng cách của con người khác biệt mà chỉ đơn giản như đeo một cái biển trước mặt đề: Bạn trai đầu tiên.
Tôi đang nói về những con người mà cho dù vì bất cứ lý do gì, vẫn cứ là một phần trong cơ thể bạn, trong tâm hồn bạn. Vị trí của họ trong trái tim bạn thật vô cùng ngọt ngào, đó là một khát khao mãnh liệt, một nhịp điệu mà không bao giờ kết thúc. Mẹ tôi đã đúng khi nói về điều đó. Chỉ cần nghe thấy tên của họ thôi, bạn cũng sẽ bị thôi thúc giữa hàng trăm ngả đường, và khi bạn cố gắng định vị được điều này, bạn sẽ phải miêu tả họ bằng chính bản thân mình, vì lời lẽ lúc này đã trở nên vô nghĩa. Và cho dù bạn có cả quãng đời còn lại để tâm sự thì vẫn còn có những điều không thể nói ra thành lời.
Đó là lý do tại sao tôi không viết cho Cameron thường xuyên như tôi đã từng nghĩ. Cứ lần nào ngồi trước máy tính hay đặt bút viết lên một tờ giấy, tôi lại thấy như mình đông cứng lại. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng trò chuyện qua điện thoại nhưng chẳng bao giờ nói chuyện gì quan trọng cho tới khi chỉ còn hai phút cuối cùng thì Cameron mới nói rằng thật ý nghĩa biết bao khi cậu nghe lại giọng nói của tôi. Tôi cũng bảo rằng tôi đã rất nhớ cậu và chúng tôi trao đổi những lời hứa mơ hồ sẽ gặp lại nhau. Ở tận cùng ý niệm, tôi vẫn nghĩ rằng khi nào tốt nghiệp, tôi sẽ lái ô tô đi qua những vùng đất rộng lớn của Nevada để đến Cali, sẽ tìm Cameron trên bản đồ và gõ cửa nhà cậu. Rồi chúng tôi sẽ nói chuyện cả đêm.
Nhưng, sau đó tôi đã không làm như thế. Những câu chuyện sẽ không bao giờ kết thúc khi mà cuộc sống vẫn còn đang trải dài, qua những ngày, tháng, năm.
Sau đó tôi theo học một trường đại học ở ngoài bang, có một nơi ở mới và bạn cùng phòng mới, người mà ngày hôm trước tôi còn chưa biết đó là ai, hôm sau đã trở thành người bạn thân thiết nhất. Tôi thường kể cho cô ấy nghe những câu chuyện về Cameron, chiếc nhẫn trong hộp cơm trưa, cùng nhau trốn chạy, những chiếc bánh nướng chocolate, và khoảnh khắc chúng tôi nằm bên nhau trên giường ngủ. Tôi không muốn những kỷ niệm này trở nên mờ nhạt hay biến mất trong những bộn bề cuộc sống như mọi thứ vẫn thường thế. Tôi muốn gắn kết chúng lại với nhau, ngay cả đối với những hồi ức xấu, vì thế tôi cứ nhắc đi nhắc lại những kỷ niệm xưa cũ một cách thường xuyên.
Cô bạn cùng phòng hỏi là tôi có thích Cameron không nhưng tôi trả lời rằng không, đó không phải là tình yêu. Tôi bắt đầu kể với cô ấy rằng tôi đã thực sự yêu cậu nhưng lại ngăn bản thân mình trước khi điều đó xảy ra. Tôi biết rằng đêm hôm đó tôi đã nói với cậu điều này và vẫn tự hỏi không hiểu cậu có nghe thấy tôi không, nhưng sau này tôi lại nghĩ: Liệu đó có phải là tình yêu thực sự khi chúng tôi không nói gì về điều đó, thậm chí còn không gặp nhau nữa? Liệu tình yêu có phải là một cái gì đó xảy ra giữa những con người sống bên nhau, biết hết những lối lầm của nhau và chăm sóc cho nhau? Cho đến tận khi tôi có được sự chia sẻ của những người bạn trai sau này, tôi mới nhận ra rằng thậm chí những người tôi thực sự yêu cũng không bao giờ mang đến những cảm xúc mà tôi có được khi nghĩ về Cameron. Cuối cùng, tôi quyết định rằng những dấu ấn mà chúng tôi để lại cho nhau chính là màu sắc và hình hài của tình yêu, rằng giữa chúng tôi, những câu chuyện chưa bao giờ kết thúc.
Bởi vì tình yêu, tình yêu sẽ không bao giờ chết.
Nó cứ trở đi trở lại, những hồi ức lộn xộn chẳng bao giờ chịu đứng yên. Có một thứ mà tôi luôn quay trở về để ngắm nhìn: tôi và Cameron, cùng nằm trên mặt đất dưới bóng cây dương trong một ngày thu vàng rượi, lá cây xào xạc và rì rào như bất tận. Cameron quay sang tôi, chìa bàn tay lấm lem và nhỏ bé, tôi nắm lấy nó và cứ giữ nguyên như vậy, mãi mãi.
HẾT
Danh Sách Chương: