• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau một tuần trà, Tử Hằng giữ đúng lời hứa, đem Cảnh Thần thả ra.

Lúc này Cảnh Thần rất mệt mỏi.

Thật ra hắn chơi với Tử Hằng thì chẳng có gì mệt.

Nhưng bởi vì tính thằng nhóc rất thất thường.

Hắn vừa chơi lại vừa dè chừng tên nhóc đó đổi ý giết mình, nên tâm trạng lúc nào cũng căng như dây đàn.

Chính vì vậy mà bụng đau, ăn không vô, chỉ uống nước cầm hơi.

Sau khi Tử Hằng thả hắn về, tâm lý thả lỏng nên mệt mỏi dồn hết lên đầu.

Hắn lúc này chỉ muốn tìm chỗ nằm ngủ một giấc.

Lúc Cảnh Thần vừa bước ra khỏi Bạch Vân Cung đã thấy Thiên Vũ và Văn Phương đứng đợi sẵn ở ngoài.

Tâm trạng hắn hơi kích động, cảm thấy trong lòng thật ấm áp cứ như về đến nhà vậy.

Bước chân không tự chủ lao nhanh đến.

Bên kia cả Thiên Vũ và Văn Phương cũng đi nhanh tới đón hắn.
Lần đầu tiên Văn Phương nhìn thấy đôi mắt Cảnh Thần nhìn hắn đầy mong chờ và hạnh phúc đến thế, đôi tay tự nhiên giang ra muốn đón y vào lòng.

Cảnh Thần cũng sà tới, nhưng lại nhào vào lòng của Thiên Vũ đang đứng cạnh hắn.

Cả người Văn Phương sững lại như hóa đá, đôi tay cũng chưa kịp thu.
“Cảnh Thần, ngươi sao vậy?”
“Ta mệt quá.

Ta muốn ngủ.”
Nói xong Cảnh Thần ngủ gục luôn trong lòng Thiên Vũ.

Xem sắc mặt trắng nhợt hẳn đã mệt và căng thẳng lắm.

Thiên Vũ bế Cảnh Thần lên quay người đi thẳng về Minh Nguyệt Cung.

Văn Phương vẫn đứng đơ như tượng ở đó.

Cái cảm giác trống rỗng này là sao? Khi nhìn thấy người Tiểu Cảnh dựa vào lại là Thiên Vũ mà không phải mình, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, có gì đó nhói lên trong lồng ngực.

Thật khó chịu.
Đường Sâm đứng cạnh đó thấy vẻ mặt chủ tử như vậy không dám nói năng gì.

Cứ im lặng đứng đợi lệnh.

Mãi một lúc sau mới thấy Văn Phương nói: ”Nói với Tử Hằng, chuyện hôm nay ta sẽ không truy cứu.

Nếu còn lặp lại lần nữa ta sẽ tuyệt đối không tha.”
”Vâng.”
------
Cảnh Thần sau khi trở về đã ngủ một mạch đến tận trưa mới tỉnh lại.

Lúc ấy Cảnh Thần mới biết hóa ra hoàng thượng không hề nói cho Hiểu Nguyệt biết việc hắn bị Tử Hằng bắt đi, chỉ đơn giản báo lại là đưa hắn đi làm việc riêng mà thôi.

Nếu hoàng thượng đã không nói thì hắn cũng sẽ im lặng.

Có lẽ một phần nguyên nhân cũng vì mối quan hệ không tốt giữa hai cô cháu này.

Nhưng điều mà hắn không ngờ nhất là Văn Phương vậy mà ngồi đợi hắn tỉnh từ sáng.

Hắn không hiểu nổi con người này nghĩ gì.

Chẳng phải y rất ghét hắn sao, lúc nào cũng tìm cách làm khó hắn.

Con trai y bắt cóc hắn, y cũng không thèm để tâm.

Nếu không phải hắn nhanh trí xử lý được chẳng phải cứ như vậy mà chết sao? Giờ y ngồi ở đó nhìn hắn với ánh mắt thương hại ấy là có ý gì? Hối hận à? Y cũng biết hối hận sao?
”Được hoàng thượng tới tận nơi thăm thế này, nô tài thật cảm kích.”

Tiểu Cảnh không hề nhìn mình, Văn Phương cảm thấy trong lòng rất khổ sở.

Cảm giác này hắn đã từng trải qua, y như lúc Hiểu Nguyệt làm mặt giận không thèm nói chuyện với hắn.

Nhưng lần này, hắn không chỉ khổ sở, ngực cũng cảm thấy như bị thắt chặt, khó chịu không thể diễn tả.

Hắn nghĩ chắc mình bị bệnh rồi.
”Tiểu Cảnh, chuyện hôm qua ta ...”
”Hoàng thượng không cần phải giải thích.

Nô tài là thái giám, được hoàng thượng giao cho việc chơi với tiểu hoàng tử là một việc rất vinh dự.

Nô tài tạ ơn bệ hạ đã quan tâm.”
”Ngươi ...” Văn Phương tức giận.

Miệng nói là cám ơn nhưng sao không nhìn hắn.

Ánh mắt của y có giống là đang cảm ơn không, rõ ràng là tức giận.

Ngay khoảng khắc nhìn thấy Tiểu Cảnh mỏi mệt bước ra từ Bạch Vân Cung hắn đã hối hận rồi.

Hắn đã hạ cố đến tận đây xin lỗi, vậy mà lời còn chưa thốt ra đã bị chặn họng.

Hắn đâu phải cố ý.

Ít ra cũng phải để hắn giải thích chứ.

”Được.

Ngươi giận trẫm.

Ngươi rõ ràng đang giận trẫm.

Muốn thế chứ gì? Trẫm sẽ để ngươi giận triệt để.

Món nợ hơn ba trăm lạng bạc kia trẫm thấy sáu tháng là quá dài với một kẻ thông minh như ngươi.

Trẫm thấy nên ngăn lại.

Trong vòng một tháng ngươi phải trả hết.

Trả thiếu một đồng trẫm sẽ trảm ngươi.”
”Ngươi ...” Cảnh Thần nổi giận.

Biết ngay mà.

Châu Văn Phương rất ghét mình.

Tại sao cứ cố tình bắt nạt hắn như thế? Muốn hắn chết cho hả giận? Còn lâu.

Hắn sẽ không bao giờ để tên đó toại nguyện.

”Được.

Một tháng chứ gì? Trả thì trả.’
Văn Phương vừa quay người bỏ đi, Cảnh Thần bực bội lấy gối ném mạnh xuống đất.

Sau đó hắn lao vào ngồi làm kính vạn hoa.

Hiểu Nguyệt thấy Tiểu Cảnh làm việc mà mặt mày đăm đăm khó chịu, lầm lỳ chẳng chịu nói năng gì đại khái đoán được y và hoàng huynh lại cãi nhau.

Nàng không hiểu, rõ ràng Tiểu Cảnh và hoàng huynh khá hợp tính nhau, sao cứ ở cùng nhau chưa được bao lâu là lại giận dỗi, mặt nặng mày nhẹ.

Nàng rất muốn hòa giải cho hai người nhưng lại không biết phải làm thế nào.

Giữa lúc này thì Thiên Vũ xuất hiện.
Mới nãy Thiên Vũ gặp Văn Phương trên đường, thấy y tức giận ném mấy chậu hoa xuống hồ nước nên đoán chừng lại vừa gây chuyện chỗ Cảnh Thần.

Đến đây thấy Cảnh Thần mặt mũi khó chịu thế kia thì biết là mình đoán trúng rồi.


Hắn không khỏi thở dài một hơi.

Hai cái người này có cần nhất thiết mỗi lần gặp nhau là lại ầm ĩ như vậy không? Có phải là trẻ con đâu.
”Đừng giận nữa.

Ngươi sắp làm hỏng đồ rồi đó.

Hay ta đưa ngươi ra ngoài thành chơi cho xả giận được không? ”
”Ngài là đại phu có danh tiếng, dẫn một thái giám đi chơi nghe có vẻ không đúng lắm.”
”Người đừng lấy chuyện thân phận của chúng ta ra mà nói chuyện được không? Nghe xa cách lắm.

Ngươi gọi ta là Thiên Vũ huynh như lúc ở ngoài thành không được sao?”
”Dĩ nhiên là không được.

Đây là hoàng cung, không phải ngoài thành.

Rất nhiều người chú ý đến ngài.

Gọi như vậy để nô tài tự đi tìm chết sao?”
”Ngươi nói thế thì ta đành chịu thôi.

Nhưng ngươi để ý đến ta chút được không? Đại phu danh tiếng này nãy giờ đang cố gắng nói chuyện với ngươi, mà ngươi đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn ta một cái.

Không cho ta mặt mũi gì cả.”
Cảnh Thần bật cười, đưa chiếc kính vạn hoa mình mới làm xong cho Thiên Vũ, nói: ”Đây, đền bù mặt mũi cho ngài.”
”Đây là cái gì?”
”Kính vạn hoa a.

Ngài nhìn thử vào cái lỗ nhỏ này xem.”
Thiên Vũ tò mò làm theo hướng dẫn của Cảnh Thần và không ngoài mong đợi, Thiên Vũ rất thích.

Y hỏi mua nhưng Cảnh Thần nói hắn đem tặng, không bán.

Thiên Vũ nghe vậy, chợt trong đầu hiện lên một ý nghĩ thú vị.

Y nở nụ cười dụ hoặc, tiến sát lại gần Cảnh Thần, ghé vào tai hắn mà thì thầm: ”Ngươi tặng thứ này cho ta, Hoa mỗ lấy thân tặng lại được không?”
Mặt Cảnh Thần bỗng chốc đỏ bừng.

Hắn vội vàng đẩy Thiên Vũ ra, lắp bắp nói: ”Không ...không cần.

Ngài ...ngài đừng nói linh tinh.”
Thiên Vũ phá lên cười ngặt nghẽo làm Cảnh Thần cảm thấy mình giống như một tên ngốc vậy.

Hắn giận dỗi đẩy Thiên Vũ ra khỏi cửa cung rồi quay vào trong, trước đó còn quay lại nói một câu: ”Từ giờ Hoa đại phu đừng đến đây tìm ta nữa.

Ta không gặp.”
Thiên Vũ bật cười, mặt cũng đỏ lên.

Hắn biết mình xong rồi.

Không biết từ khi nào hắn đã luôn dõi theo hình bóng kia, không cách nào dời mắt đi được.

Chỉ một ánh nhìn của người đó cũng đủ để tim hắn đập rộn ràng.

Thiên Vũ ngồi xổm xuống, mặt gục vào hai đầu gối che đi gương mặt càng lúc càng đỏ đến muốn bốc khói.

Ninh Cảnh Thần, cái tên này đang khiến hắn dần không còn là chính mình nữa.
------
Cảnh Thần đứng nép vào góc tường không dám bước ra.

Hắn biết mặt mình hiện đang rất đỏ, tim cũng đập thình thịch đến muốn nhảy ra ngoài.

Chỉ một câu nói của Thiên Vũ lại khiến hắn thành ra như thế này.

Sao giống nữ nhi bị tỏ tình vậy? Thiên Vũ trước giờ vẫn luôn trêu đùa hắn, hắn cũng đã quen như cũ đối đáp lại y.

Nhưng lần này ...dù biết là Thiên Vũ chỉ trêu đùa nhưng hắn lại không thể xem như bình thường được.


Cảnh Thần đi lấy nước uống, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Chỉ là một câu đùa giỡn thôi, hắn việc gì phải xoắn xít chứ.

Cũng chỉ tại tên kia bỗng nhiên nổi hứng trêu chọc vớ vẩn như vậy.

Kính vạn hoa đã làm xong được mấy cái rồi.

Hắn định sẽ tặng cho Châu Tử Hằng một cái.
Cuối buổi chiều, nhắm thời gian Tử Hằng vừa trở về sau bài học kiếm thuật, Cảnh Thần đến Bạch Vân Cung xin gặp.

Chỉ sau một khoảng thời gian rất ngắn, hắn đã thấy Tử Hằng xuất hiện ngoài cổng.

Nhìn hơi thở gấp gáp của thằng nhóc xem chừng là chạy nhanh ra đây.

Cảnh Thần nở nụ cười hỏi thăm: ”Điện hạ vẫn khỏe chứ?”
Tử Hằng bước lại gần, đôi mắt long lanh nhìn chăm chăm Cảnh Thần giống như đã lâu lắm gặp lại người thân thiết: ”Vẫn khỏe.

Ngươi đến tìm ta?”
”Cái này tặng cho điện hạ.”
Cảnh Thần đưa một bọc vải hoa cho Tử Hằng.

Thằng bé ngạc nhiên tò mò mở ra xem thì thấy bên trong là một ống trúc dài cỡ hai gang tay, quanh ống là hình một cành trúc vẽ bằng mực tàu rất sống động.

Cảnh Thần đưa đầu ống trúc bằng bạc cho Tử Hằng rồi nói: ”Điện hạ nhìn xem.”
Tử Hằng rất ngoan ngoãn làm theo lời hắn nói.

Cảnh Thần vui vẻ ngắm nhìn gương mặt kinh ngạc sửng sốt xen lẫn thích thú của Tử Hằng khi nhìn vào ống kính chiếc kính vạn hoa.

Hắn đã biết là thằng bé sẽ rất thích mà.

”Điện hạ có thích chiếc kính vạn hoa này không?”
”Thích chứ.

Là ngươi tự tay làm tặng ta sao?”
Khóe miệng Cảnh Thần giật giật.

Xem ra lần trước hắn thể hiện hơi quá nên giờ mới nhìn thứ này mà thằng bé đã ngay lập tức đoán ra được là hắn làm rồi.

Không được.

Mục đích hắn đên đây là để làm hòa cho hai cô cháu mà.

Hắn lắc đầu trả lời: ”Không phải.

Nô tài làm sao tạo ra nổi thứ này.

Là bằng hữu bí mật của Tam công chúa làm đấy ạ.

Công chúa bảo nô tài đến đây tặng nó cho điện hạ.”
Tử Hằng nghe xong sắc mặt bỗng nhiên trở nên băng lãnh, đem bỏ ống trúc xuống trả lại cho Cảnh Thần.

Nó bực dọc nói: ”Vậy phiền ngươi đem trả lại nó cho cô cô.

Ta không thích.”
”Nhưng mới nãy điện hạ nói rất thích mà?”
”Giờ không thích nữa.”
Thái độ thay đổi cũng nhanh quá rồi đi.

Cảnh Thần hơi thất vọng.

Xem ra việc xóa bỏ mâu thuẫn giữa hai người bọn họ quả nhiên không dễ dàng như hắn nghĩ.

Nhưng kính vạn hoa này rõ ràng là Tử Hằng rất thích mà.

Nếu thằng nhóc không có nó hắn cũng thấy rất khó chịu.

Cảnh Thần đành chuyển cách nói: ”Vậy nô tài tặng cho điện hạ thì điện hạ sẽ lấy chứ?”
”Ngươi nói là ngươi tự làm đi thì ta sẽ lấy.’
Gương mặt cười của hắn trở nên cứng ngắc.

Trẻ con thời này nguy hiểm quá, còn bắt chẹt hắn như vậy.

Giờ thừa nhận không phải lộ hết bí mật của hắn sao? Còn lâu a.
”Nô tài tặng mà điện hạ cũng không muốn nhận thì thôi vậy.

Nô tài đem về đi tặng cho người khác.

Thật đáng tiếc.”
Hắn chỉ vừa nói xong câu đã thấy bàn tay nhỏ nhắn của thằng nhóc vươn ra giật lấy ống trúc, gương mặt đỏ lựng lắp bắp nói: ”Không cho đi tặng người khác.


Ngươi tặng thì nó là của ta.”
Cảnh Thần mỉm cười.

Thế mới đáng yêu chứ.
--------
Mười hai chiếc kính vạn hoa được làm xong trong ngày.

Hiểu Nguyệt cho người báo tin cho Mộc Văn, còn đến tận tay đưa đồ cho Viên Tuyết.

Từ cái lần ở Minh Nguyệt Cung đó mỗi lần gặp nhau bên ngoài thái độ của Viên Tuyết đối với Hiểu Nguyệt đã không còn lạnh lùng, khó gần như trước nữa dù đại công chúa vẫn rất ít nói chuyện.

Mỗi lần gặp cũng chỉ mỉm cười gật đầu chảo hỏi, sau đó Hiểu Nguyệt hỏi gì cũng chỉ à ừ cho xong chuyện.

Hiểu Nguyệt hơi thất vọng, dù sao thì so với trước kia thì thế này cũng đã là sự tiến triển tốt rồi.

Lúc Hiểu Nguyệt đưa đồ đến, vẻ mặt Viên Tuyết đã rất vui.

Nàng nhìn Hiểu Nguyệt hồi lâu, do dự không biết có nên mời vào trong uống nước hay không.

Mẫu thân còn đang ở bên trong nếu nhìn thấy khẳng định sẽ không vui.

Nhưng Hiểu Nguyệt đã đưa đồ đến tận tay cho nàng nếu không mời vào chẳng phải rất mất lịch sự sao? Hiểu Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt lúng túng, do dự của Viên Tuyết liền chủ động nói mình còn việc phải về ngay.

Viên Tuyết áy náy nhưng cũng không biết phải làm gì khác.
Viên Tuyết trở vào trong đem chiếc kính vạn hoa ra ngắm nghía.

So với sản phẩm ban đầu mà nàng nhìn thấy thì chiếc kính mới này nhẹ hơn, cũng rất đẹp.

Còn chất lượng thì chỉ hơn chứ không kém.

Bên trong kính bỏ thêm mảnh kính đa sắc khiến hoa văn tạo ra trong kính càng ảo diệu, thu hút hơn.

Viên Tuyết hào hứng cầm chiếc kính đem tặng cho Thục phi, mẫu thân của nàng.
Thục phi đã hơn tứ tuần, trên da đã xuất hiện những vết nhăn của năm tháng.

Từ lúc tiên đế băng hà vẫn luôn thầm lặng ở trong cung khấn phật cầu an, ít tiếp xúc với bên ngoài.

Thời gian rảnh rỗi thì đi dạo trong ngự hoa viên, đọc sách, trồng hoa.

Những năm tháng cứ trôi qua một cách tẻ nhạt như thế đã nhiều lần khiến Thục phi muốn tự sát theo hầu tiên đế nhưng vì con gái mà lại tiếp tục sống.

Thục phi biết sự khắc nghiệt của mình khiến con gái sợ hãi nhưng bà cảm nhận rằng mình sẽ không sống được bao lâu nữa.

Nếu con bé có thể ghét mình, hận mình thì sau này khi mình ra đi nó cũng sẽ không quá đau buồn.

Bà chỉ có duy nhất một đứa con là Viên Tuyết, con bé lại không có gì nổi trội, không thể khiến cho địa vị của bà được nâng cao ở trong cung.

Bà đã từng hận nó, căm ghét nó tại sao không phải Hiểu Nguyệt.

Nhưng sau khi tiên đế đi rồi bà nhận ra rằng suy nghĩ lúc đó của mình thật ấu trĩ, ngu ngốc đến nhường nào.

Viên Tuyết đâu được lựa chọn nơi mà nó được sinh ra.

Bây giờ mong ước lớn nhất của bà chỉ là hi vọng con bé có đủ mạnh mẽ để tiếp tục tồn tại trong cung sau khi mẹ nó ra đi.
“ Mẫu thân.” Viên Tuyết từ bên ngoài đi vào
Thục phi đang ngồi đọc sách nghe tiếng gọi dừng hẳn lại.

Bà nâng mắt nhìn Viên Tuyết nhưng trong ánh mắt đó lại chẳng hề có lấy một tia dịu dàng, giọng hỏi cũng rất lạnh lùng: “ Chuyện gì vậy?”
“ Con có thứ này tặng người.

Tuyệt lắm đấy ạ.”
Viên Tuyết dâng chiếc kính tới trước mặt mẫu thân, nhưng tay còn chưa đưa tới nơi đã bị Thục phi dang tay tát một cái.

Chiếc kính văng xuống đất lăn lông lốc.

Viên Tuyết ôm má sửng sốt nhìn mẹ.
“ Ta đã dặn con bao nhiêu lần.

Lo mà tập trung học hành đi, chơi mấy thứ vớ vẩn này làm gì?!”
Một cái tát này đã khiến bao nhiêu hi vọng của nàng sụp đổ.

Viên Tuyết bật khóc chạy ra khỏi phòng.

Người đã đi rồi Thục phi mới ngẩn ra.

Lại cư xử theo thói quen rồi.

Bà cúi người nhặt chiếc kính lên nhìn nó mà tò mò.

Thứ này dùng thế nào?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK