• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cảnh Thần ngẩn người, hai mắt chớp chớp liên tục.

Không phải hắn đang mơ chứ? Làm sao Thiên Vũ lại có thể ở đây? Hiện giờ chẳng phải huynh ấy …đang là phò mã sao?
“Thần Thần, ngươi làm ta tìm vất vả quá! Thật may là cuối cùng cũng tìm được.”
“Huynh tìm ta? Tại sao chứ?” Cảnh Thần cảm thấy cổ họng khô khốc.

Hắn rất vui vì có thể gặp lại Thiên Vũ lần nữa, nhưng tâm cũng vô cùng hoang mang.

Sao huynh ấy lại đi xa đến như vậy để tìm hắn? Vì sao ?
Thiên Vũ tiến tới ôm Cảnh Thần vào lòng, thật chặt.

Mặt chôn chặt vào cổ hắn hít hà mùi vị thân thương đã lâu mới được chạm đến.

Cảnh Thần thấy những người xung quanh đang hiếu kỳ nhìn về phía này, hắn đỏ mặt đẩy Thiên Vũ ra, nói nhỏ: “Ta đưa huynh về nhà đã.”
Nhà mà Cảnh Thần nói là một ngôi nhà tranh đơn giản.

Bên trong nhà có một cái giường trúc nhỏ, một cái bàn và một vài vật dụng không đáng tiền.

Bên ngoài nhà có một mảnh vườn nhỏ trồng rau, có vài cây ăn quả đã cao gần bằng người.

Còn có một cái chuồng gà bé xinh nuôi một cặp trống mái.

Thiên Vũ nhìn cảnh này không khỏi xót xa.
“Lâu nay ngươi sống khổ sở như vậy sao?”
“Không khổ.

Rất tốt mà.

Sống cùng núi rừng và những người dân thật thà, chất phác cũng thú vị lắm.”
“Vậy sao?”
“Làm sao huynh tìm được ta? Huynh …không nên làm thế này.

Chẳng phải huynh …với công chúa…” Cảnh Thần mím môi không nói được hết câu
Thiên Vũ không chịu được lại đem Cảnh Thần vào lòng ôm chặt.

Hắn nói: “Là lỗi của ta.

Ta đã lừa dối ngươi.”
Thiên Vũ sau đó kể lại toàn bộ sự thật cho Cảnh Thần nghe.

Y nghe xong bật khóc vung tay tát Thiên Vũ một cái rất mạnh.
“Huynh quá đáng lắm ! Ai cần huynh làm như thế chứ ? Ta không cần.”
“Ta không thể để ngươi chết được.

Lúc ấy cho dù phải trả bất cứ giá nào ta cũng phải cứu được ngươi.

Rốt cuộc ta lại để ngươi chịu ủy khuất.

Mãi đến khi ngươi bỏ đi, ta mới biết ta sai rồi.


Đối với ta không gì đau khổ hơn là mất đi Thần Thần.”
Cảnh Thần lắc đầu.

Nước mắt chảy dàn giụa.

Lúc ấy hắn lẽ ra phải tim hiều kỹ càng mọi việc mới đúng.

Cứ như thế mà hiểu lầm y suốt bao lâu nay.
“Không.

Ta không nên trách huynh.

Huynh là vì cứu ta nên mới làm như thế.

Là lỗi của ta mới đúng.” Cảnh Thần chạm tay lên chỗ má bị hắn đánh vừa nãy, đau xót hỏi: ”Huynh có đau không? Ta xin lỗi.”
Thiên Vũ ôm lấy Cảnh Thần đặt lên môi một nụ hôn sâu, còn rất nồng nhiệt.

Cảnh Thần cũng ôm lấy hắn mãnh liệt đáp lại.

Hai người đã xa nhau quá lâu.

Bao nhiêu nhớ nhung, tủi nhục, những đau đớn, những buồn khổ đều cuốn bay theo môi lưỡi giao triền.
-------
“A Vũ …ưm …được rồi…”
“Chưa được.

Lâu rồi chúng ta không làm nên cần chuẩn bị kỹ một chút.

Ngươi chịu khó.

Sắp xong rồi.”
Ba ngón tay Thiên Vũ đang cố gắng nới lỏng hậu huyệt của Cảnh Thần.

Lần này hắn có bôi thêm dược cao vừa mới chế ra.

Thứ này giúp Cảnh Thần không còn khó chịu khi bị dị vật đâm vào, ngược lại mang cảm giác mát lạnh, còn có thể tạo kích thích.
Cảnh Thần bấu chặt vai Thiên Vũ, thều thào: “Đủ ...đủ rồi.

Huynh vào đi! Ưm ...nhanh lên...”
Thiên Vũ rút ba ngón tay ra, đưa thứ thô to của mình kề ngay sát miệng huyệt, rồi nắm lấy eo của Cảnh Thần từ từ ấn xuống.

Cảnh Thần ngửa cổ kêu lên một tiếng.
“Đau sao?”
“Không đau.”
Cảnh Thần ngồi trên người Thiên Vũ, bắt đầu chầm chậm động thân lên xuống, miệng khẽ rên lên những âm thanh kiều diễm.

Thiên Vũ cười trêu chọc: ”Lần đầu tiên mới thấy ngươi chủ động như vậy.”
”Huynh im đi ..a...ưm ...”

“Thần Thần, không phải như vậy.”
Hắn ôm lấy bờ mông của Cảnh Thần nâng cao lên chút rồi đột ngột ấn xuống khiến thứ kia đi vào sâu bên trong, mang lại khoái cảm cực độ.

Thiên Vũ tiếp tục nhấc mông lên rồi lại ấn mạnh xuống, đỉnh mấy cái liên tiếp.

Cảnh Thần lắc đầu kêu la: “Đừng ...sâu ...sâu quá ...hỏng mất ..a a...”
“Sẽ không hỏng.

Chúng ta còn phải làm thế này hàng ngày, hàng tháng, hàng năm.

Ta nhất định sẽ không đâm hỏng đâu.”
“Huynh ...ư ư ...cầm thú ..a a ...”
“Mới thế này đã kêu ta là cầm thú.

Vậy để ta cho ngươi biết cầm thú thật sự là thế nào.”
Thiên Vũ ôm lấy eo Cảnh Thần tăng nhanh tốc độ.

Cảnh Thần bị làm đến thất điên bát đảo, đầu óc loạn thành một đoàn.

Vừa mới xong được một lần, mệt rã rời Thiên Vũ lại lôi hắn nằm sấp lên bàn đâm tiếp lần hai.

Chưa thỏa mãn, lại ôm lên giường tiếp tục hành sự.

Cảnh Thần khóc không ra tiếng.
“Ta không được …a a …dừng lại … ư …”
“Ta đã nhịn suốt ba tháng, như thế này sao có thể đủ chứ.

Chưa bao giờ đủ cả.”
-------
Cảnh Thần bị làm đến ngất đi, ngủ lì bì nguyên một ngày.

Lúc tỉnh dậy điều đầu tiên hắn nhận thấy là eo đau đến sắp gãy, muốn ngồi dậy cũng không được, đành kéo cái gối kê sau lưng ngồi tựa vào thành giường.

Thiên Vũ bưng một khay cháo vào, nhìn hắn cười tươi hỏi:
“Cơ thể thế nào?”
Cảnh Thần lườm mắt nhìn hắn: “Huynh nghi còn có thể thế nào?”
“Xin lỗi.

Là ta không kìm chế được.

Chúng ta xa nhau quá lâu rồi mà.”
“Lần đầu tiên chúng ta làm chuyện này huynh cũng nói như thế.

Đúng là không phải người mà.”
“Được rồi.


Đừng giận.

Ăn cháo đi!”
“Từ giờ không cho lên giường nữa.”
Thiên Vũ sờ cằm, mỉm cười: “Ừm.

Làm dưới đất cũng tình thú đó.”
“Huynh im ngay!” lấy gối quăng vào mặt.

Thiên Vũ đón lấy gối phá lên cười.
Cảnh Thần lấy cháo ăn một loáng đã hết.

Cháo ngon.

Không ngờ Thiên Vũ lại có khả năng nấu nướng tốt như vậy.
“Ừm, A Vũ…Hoàng thượng …có phải đã tuyển phi?”
Thiên Vũ nghe vậy bất chợt hiểu ra có lẽ vì cả chuyện của Văn Phương và hắn nên Cảnh Thần mới lặng lẽ rời đi như thế.

Thiên Vũ lắc đầu, đáp: “Không có.

Tuy bị Thái hậu ép rất dữ nhưng hắn nhất định không chịu.

Trong lòng hắn chỉ có mình ngươi.”
Cảnh Thần mở to mắt sững sốt.

Thiên Vũ mỉm cười nói tiếp: “Từ lúc ngươi mất tích, ta và Văn Phương đi khắp nơi để tìm.

Hắn vì vướng công vụ nếu không đã tự mình đi tìm ngươi giống như ta.

Nhưng Đường Sâm và Lạc Diệp đã đi khắp nơi để tìm ngươi cũng vất vả lắm.”
Thật không ngờ hai huynh ấy lại bỏ công sức đi tìm hắn như vậy.

Hắn không biết nói gì cả.

Chỉ cảm thấy trái tim thật ấm áp.
Thiên Vũ đến ngồi xuống cạnh hắn, kéo hắn tựa đầu vào vai mình, nói: “Có phải vẫn có điều muốn hỏi không?”
“Cái đó ...A Vũ, thật ra huynh vẫn biết là ta thích hoàng thượng từ lâu rồi phải không? Huynh nói thật cho ta, huynh có ghét điều đó không?”
“Ngươi nói xem.

Nếu ta ghét điều đó ngươi nghĩ ta sẽ làm gì?”
Theo những gì hắn biết về Thiên Vũ, nếu thực sự căm ghét một người nào đó sẽ khiến người đó sống không bằng chết.

Nói như vậy Thiên Vũ thực sự chấp nhận viêc hắn yêu cả Văn Phương?
“Nếu người kia không phải là Văn Phương thì chắc ta sẽ không đồng ý đâu.

Kì thực ta cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng ngay từ đầu  khi biết ngươi cũng có tình cảm với cả Văn Phương, ta chỉ cảm thấy ghen tị chứ không cảm thấy khó chịu lắm.

Ta nghĩ Văn Phương cũng có suy nghĩ như thế.”
Trái tim lại đập loạn nhịp.

Hóa ra bao lâu nay hai người họ đã sớm chấp nhận cùng nhau chia sẻ tình yêu với hắn.

Người duy nhất chưa chấp nhận hóa ra lại chính là bản thân hắn.

Cảnh Thần hạnh phúc đến không nói nên lời.

Vậy là hắn có thể tự do yêu cả hai người họ.

“Sao thế? Ngươi khóc đấy à?”
Cảnh Thần không nói mà choàng tay lên cổ kéo Thiên Vũ xuống hôn thật sâu thay cho câu trả lời.

Thiên Vũ ôm lấy hắn, mặt đỏ lên cười cười, nói: “Ngươi làm vậy là đang câu dẫn ta đấy? Ta sẽ không nhịn được nữa đâu.”
Cảnh Thần luồn tay vào bên trong áo Thiên Vũ, thì thầm: “Không phải huynh đã nhịn được đến ba tháng đấy thôi.

Đến đi! Huynh muốn thế nào ta đều cho huynh.”
“Được.

Vậy ta không khách sáo.”
Thiên Vũ nghiêng đâu hôn lên tai Cảnh Thần, bàn tay trượt vào trong áo lướt xuống dưới.

Cảnh Thần khẽ rên rỉ, kéo áo y trượt khỏi vai.
“Huynh nhẹ một chút.

Ưm ...”
“Thần Thần, ngươi ra thật nhanh.”
-------
Nhận được thư Thiên Vũ báo về, Văn Phương đã muốn bỏ hết việc để chạy đi nhưng lý trí của hắn đã kịp kiềm lại.

Hắn chịu khó chờ thêm năm ngày đến khi Thẩm Minh Hiên trở về liền lập tức ném việc cho y, leo lên ngưa phóng ngay ra khỏi cung.

Văn Phương chạy suốt ngày đêm hơn mười ngày gần như không nghỉ mới đến được nơi ở của Cảnh Thần.

Hắn mệt đến mức vừa gặp được Cảnh Thần, ôm y rồi ngã gục luôn.

Thiên Vũ cùng Cảnh Thần phải cùng nhau đỡ hắn về nhà.

Ngôi nhà tranh đã được Thiên Vũ sửa lại để cho chắc chắn hơn.

Hai người cũng đã bàn nhau sắp tới sẽ dọn đến một nơi rộng hơn để ở.
“Ngươi không định cùng ta quay về phải không?” Văn Phương hỏi.

Y cũng đã đoán trước Cảnh Thần sẽ quyết định như thế.
“Xin lỗi huynh nhưng ta thích cuộc sống thế này hơn.

Hơn nữa, có nhiều người ở trong cung không thích ta.

Ta trở về có lẽ sẽ khó cho huynh.”
“Hiểu rồi.

Ta đến đây cốt là để gặp ngươi, chứ không phải để ép ngươi về.

Ta cũng nghĩ ngươi ở ngoài cung sẽ an toàn hơn.”
Cảnh Thần im lặng.

Hắn quyết định thế này cũng đồng nghĩa với việc cả ba không thể sống chung với nhau.

Nhưng nếu phải trở về cung thì hắn cảm thấy rất không thoái mái, cũng không có lợi cho Văn Phương.
“Vậy ngươi tính thế nào? Thần Thần và ta đều mong muốn ngươi có thể đến sông chung.”
“Chắc chắn rồi.

Ba chúng ta nhất định sẽ sống cùng nhau nhưng không phải là bây giờ.  Các ngươi chờ ta một thời gian.

Sau khi Tử Hằng có thể thuận lợi thừa kế ngai vàng, ta nhất định sẽ đến tìm hai người.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK