Chỉ một câu này liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Ba người Tôn Triều Ân vẫn còn ngồi bàn chính sự chưa về. Tất cả đều nhìn về hướng cổng Triều Âm Các, mặt mày Tôn Triều Quân tái mét, vôị vàng đứng từ trên xe lăn, chạy lại đón lấy Hà Hi từ tay Tống Kiên.
Ai cũng giật mình kinh hãi, vương gia… vương gia đã bình phục từ khi nào? Tốc độ này của một người đang trong quá trình bình phục không thể so sánh được.
Kể cả Hà Hi cũng lắp bắp: “Huynh…huynh…” Cái tên này, lại thêm một chuyện gạt cô.
Nét mặt Tôn Triều Quân âm trầm: “Ta sẽ thú tội sau, còn bây giờ hỏi tội nàng trước.”
Tôn Triều Quân một đường đến phòng hắn, thẳng chân đạp một phát, Hạ Ngân và Hương Nhi trong nhà chạy theo, tràn đầy lo lắng.
Ba người đàn ông ngoài này nắm lấy Tống Kiên: “Xảy ra chuyện gì?”
Tống Kiên cung kính: “Dạ bẩm, vương phi bị ám sát, cũng may nàng ấy võ công cao cường, không thôi đã bị hiếp trước giết sau.”
Cơn thịnh nộ bao trùm khắp không gian.
“Có giữ lại người để tra hỏi không?” Lâm Tường nghiến răng.
“Thuộc hạ không nghĩ nhiều như vậy, bọn chúng vẫn còn nằm ở núi Yên Hoa, thuộc hạ sẽ cho người qua điều tra làm rõ.”
Tôn Triều Quân đặt Hà Hi lên giường. Máu từ vết thương của cô nhiễm qua y phục màu trắng của hắn, làm mắt hắn đỏ lên từng tia máu.
Hắn không còn là Tôn Triều Quân ôn nhuận thường ngày, vội vàng dùng lực xé toạc ra.
Hà Hi giật mình nắm lại: “Huynh làm cái gì vậy?”
Tôn Triều Quân híp mắt, không đáp. Vết thương dài, máu đã có phần kết khô, đáy mắt Tôn Triều Quân càng lúc càng băng lãnh. Hắn lớn tiếng gọi: “Hạ Ngân, dược liệu.”
“Dạ, thuộc hạ đã chuẩn bị.” Hạ Ngân đến gần giường, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hà Hi, hốc mắt nàng ửng đỏ. “Hi Hi, đau lắm hả? Sao tỷ lại bị thương?”
Hương Nhi cũng đem nước sạch vào, khi đến gần, cô bé đã khóc nấc lên.
Hà Hi nhăn mày: “Không sao, mọi người bình tĩnh đi, để ta.”
Tôn Triều Quân lạnh nhạt lên tiếng: “Để đồ lại đó, tất cả ra ngoài.”
Mặc dù không nỡ, nhưng lời vương gia ai mà dám cãi, Hạ Ngân cùng Hương Nhi nhìn nhau, sau đó đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhận thấy Tôn Triều Quân càng lúc càng kỳ quái, Hà Hi đang đau nên vô cùng khó ở, quát lên: “Huynh bị điên à, ta còn định nhờ Hạ Ngân xử lý vết thương.”
“Ta làm được.” Tôn Triều Quân rít qua kẽ răng.
Hà Hi trợn mắt lên nhìn, nó ở trên vai cô đấy, phải cởi cả trung y, hắn không ngại sao? Lần trước nói hắn cởi đồ để ngâm nước thuốc hắn còn đỏ tới cả mang tai cơ mà?
Nhìn thấy sự kháng cự của Hà Hi, Tôn Triều Quân lúc này mới giằng lại cơn thịnh nộ, hoà hoãn lại: “Hi Nhi, ngoan để ta xử lý vết thương cho nàng được không?”
Hà Hi nhìn hắn chằm chằm, nhưng động tác đã có phần buông lỏng.
“Nàng chăm sóc ta lâu vậy, chỉ một chuyện nhỏ này ta không thể làm cho nàng sao?”
“Ý ta không phải…”
“Vậy nàng ngoan được không?”
Hà Hi cắn môi, gật nhẹ đầu.
Động tác Tôn Triều Quân dịu dàng cực điểm, như thể hắn nén lại bao cơn thịnh nộ trong lòng. Vết thương dài rướm máu khiến hắn đau xót, mà Hà Hi lại kiên cường đến mức không lên tiếng kêu la.
Cô chỉ hít mấy hơi sâu, rên khẽ trong kẽ răng, mồ hôi trên trán thấm đẫm.
Xong đâu đó rồi, quần áo mới cũng được mang đến, hắn cẩn thận mặc vào cho cô, định đỡ cô nằm xuống.
Hà Hi lúc này mới nhớ đến chuyện chân hắn đã khỏi, tức giận lại bốc lên. Cô nghiến răng, không biết dùng sức ở đâu quật hắn nằm xuống giường, mà bản thân vì động tác thô lỗ này làm cho đau đến nhăn mặt nhíu mày.
Tôn Triều Quân toan ngồi dậy, lại bị cô cảnh cáo: “Nằm im.”
Nhưng… cô lại trèo lên người hắn… ngồi lên chân hắn, vẻ mặt hung tàn: “Huynh nói đi, sao khỏi rồi lại còn muốn giấu ta?”
Tôn Triều Quân luôn là người thích nghi hoàn cảnh cực tốt, tư thế này nói ra có chút ám muội, nhưng… hắn thích.
Hắn nằm im, biểu tình lúc này trở về vẻ nhu hoà như nước: “Vốn định cho nàng một bất ngờ.”
“Nhưng theo tốc độ hồi phục cũng không thể nhanh như vậy?” Hà Hi khó hiểu lẩm bẩm.
Đi chậm bình thường thì ổn, vì cô đã tập vật lý trị liệu cho hắn, tận mắt chứng kiến hắn tập đi, từng bước tuy có chút khó nhọc nhưng đã ổn rồi.
Nhưng, không thể so sánh được tốc độ của hôm nay.
Tôn Triều Quân mỉm cười: “Hi Nhi, vì có động lực nên ta càng chăm chỉ tập luyện, kể cả ban đêm.”
Hà Hi sững người, bất chợt sống mũi cay cay. Cô định bò xuống thì Tôn Triều Quân ngồi dậy, cẩn thận đỡ cô nằm xuống, thuận tiện nghiêng người đè vào bên vai không bị thương, hai gương mặt gần nhau, cũng khoá chặt người trong lòng.
Hà Hi cảnh giác: “Tôn Triều Quân… huynh lại định làm gì?”
Tôn Triều Quân cười khẽ: “Không làm nàng đau đâu, ngoan ngoãn nằm yên được không?”
Tôn Triều Quân hôm nay làm Hà Hi bất an quá, nhưng sao cô có cảm giác đây mới là hắn. Một vương gia bá đạo vọng cuồng, dù có ôn hoà đi chăng nữa, cũng mang khí thế không cho phép thương lượng.
“Hôm nay nàng đi đâu?”
“Ta… ta đến núi Yên Hoa, ta muốn tìm Kỳ Tiên Thảo, nó sẽ tích cực hỗ trợ cho huynh.”
Đáy mắt Tôn Triều Quân loé qua tia xót xa, ngón tay hắn vẫn dịu dàng miết trên gò má người con gái trong lòng: “Nàng làm cho ta quá nhiều, nàng nói xem, không cưới nàng về để chăm lo chiều chuộng cả đời, ân tình này ta làm sao trả nổi.”
Trên đường đi hái thuốc, Hà Hi cũng cẩn thận suy nghĩ kỹ càng. Việc cô và hắn thích nhau, cô đã thích nghi được rồi. Thân là người hiện đại nên chẳng mãi ngượng ngùng được, Hà Hi bây giờ vô cùng bình tĩnh chấp nhận đoạn tình cảm này.
Nhưng mà…
“Tôn Triều Quân, không phải ta không muốn, mà là không thể.”
Tôn Triều Quân cúi xuống, lần nữa che môi cô. Nhưng nụ hôn của hắn lần này như chuồn chuồn đạp nước, nhẹ nhàng lướt qua.
“Ta chỉ cần biết nàng có muốn ở bên cạnh ta không, chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách.”
Hà Hi mím môi, lòng bất giác nghẹn ngào.
“Hoặc giả… không thể bên nhau đến răng long đầu bạc, chúng ta có một ngày sẽ yêu một ngày, trân trọng từng giây phút bên nhau. Với ta, như vậy đã là hạnh phúc rồi.”
Hốc mắt Hà Hi đỏ ửng, một giọt nước mắt rơi ra. Cô phải làm gì bây giờ, cô chưa bao giờ biết, ái tình từ cảm xúc thật lòng lại khiến người ta khốn khổ như vậy.
Hà Hi không nhịn được cảm xúc đang dâng trào trong lòng, nâng tay sờ lên mặt hắn.
Gương mặt này, càng lúc càng khiến cô ghi khắc.
Cô muốn ghi nhớ từng tế bào của hắn, vì dù có bất giác trở về, cô vẫn không muốn quên.
Đáy lòng Tôn Triều Quân nổi sóng, không kiềm chế được tình cảm trong lòng, hắn cúi người đặt lên môi Hà Hi một nụ hôn. Lần này cô không tránh nữa, hơn nữa còn dịu dàng đón nhận.
Tôn Triều Quân hôn càng lúc càng sâu, đến khi chiếc lưỡi đã khuấy đảo hết bao nhiêu ngọt ngào nơi khoang miệng nhỏ nhắn, đến khi tiếng rên khẽ của ai kia ậm ờ vì thiếu không khí, đến khi cơ thể hắn nhanh có phản ứng nguyên thuỷ, hắn mới luyến tiếc buông ra.
Gương mặt xinh đẹp của Hà Hi đỏ như ráng chiều, bao nhiêu tình nồng mật ý như nhấn chìm lấy hắn.
“Mai ta đi xin chiếu tứ hôn, Tôn Triều Quân ta lần đầu biết yêu, ta không muốn lãng phí giây phút nào.”