Nghe đồn Vĩnh An vương Tôn Triều Quân tuyên bố cả đời chỉ có một chính phi. Duy nhất một thê, dưới thê không thiếp.
Nữ nhân khắp kinh thành vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, nhưng khi biết được Vĩnh An vương phi y thuật cao minh, kiên nhẫn đồng hành cùng Vương gia trong quá trình trị liệu, họ chỉ có thể nén lại ngưỡng mộ trong lòng.
Nghe đồn Vĩnh An vương phi tuy rằng lớn lên nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng thân phận vô cùng cao quý. Nàng được các sư huynh sư tỷ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, của hồi môn đáp lại sính lễ có thể gọi là hồng trang thập lý.
Một lễ thành hôn nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ tứ quốc. Tứ hoàng tứ Bắc triều, Trưởng công chúa Tây triều đại diện thân phận nhà gái, dân tình còn truyền tai nhau, nói Vĩnh An vương phi là lưỡng triều công chúa cũng không sai.
Cựu hoàng cùng Tân đế ngồi trên bục cao, nhìn một đôi trai tài gái sắc cùng nhau làm lễ. Tôn Triều Quân hôm nay trong y phục tân lang, vẻ đẹp xa cách của hắn như nhuốm thêm mấy phần rực rỡ.
Tôn Triêu Ân xuyên qua Tôn Triều Quân khoá ánh nhìn về phía Hà Hi, đáy lòng trống trải khó tả. Nhưng hắn biết hắn không thể làm được gì ngoài việc chôn vùi tình cảm kia vào sâu tận đáy lòng.
Với bất cứ ai, hắn có thể từ trên nhìn xuống, riêng người con gái kia, hắn có tình cũng không có can đảm giật giành.
Đến bây giờ hắn mới thấu được cảm giác yêu mà không chạm được, bất lực, vô vọng đến trống rỗng.
Và có lẽ đây là trừng phạt của ông trời, chỉ vì một toan tính xấu xa mà có lẽ cả đời hắn phải sống trong tiếc nuối.
“Phu thê giao bái.”
“Đưa vào động phòng.”
Tôn Triều Ân cúi đầu, có chút thê lương nở nụ cười. Đây là kết thúc hoàn mỹ nhất rồi, hắn không thể đòi hỏi nhiều hơn.
***
Nghi thức của hoàn tộc rườm rà còn phức tạp, hơn nữa Hà Hi còn phải ở trong kiệu dạo một vòng để nhận sự chúc phúc của người dân.
Đến tầm chiều cô mới được trả về, chờ đợi tân lang vào phòng tân hôn vén khăn che mặt.
Cô thật sự mệt muốn chết rồi.
Lại nhớ đến ngày hôm ấy, một tiếng “Hi Hà tiên tử” của Tôn Triều Quân doạ Hà Hi hoảng hồn. Sau đó cô mới biết, cô cũng lịch kiếp, nhưng quái lạ cô lại không nhớ gì cả, trong khi Tôn Triều Quân lại giữ được ký ức của mình, chỉ trừ việc hắn chấp nhận năng lực bị phong bế để làm một người bình thường đi qua nhân kiếp.
Nhưng thôi kệ, thần tiên cũng được, con người cũng được, miễn sánh đôi cùng với người mình yêu đã là hạnh phúc rồi.
Tôn Triều Quân còn phải chiêu đãi khách, hắn là Vương gia, dù không thích nhưng cũng không thể qua loa, vì thế Hà Hi chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ đợi trong sự hồi hộp căng thẳng.
Tiếp theo sẽ là gì? Nghĩ đến viễn cảnh sắp tới, Hà Hi phút chốc đỏ mặt. Tuy trước đây nói rằng bản thân đã sẵn sàng bất cứ lúc nào, nhưng trái tim cô lại không kiên cường bạo dạn như vậy. Nó bắt đầu phản ứng nhanh hơn, như thể muốn cho cô làm quen với sự ngượng ngập đáng mong chờ sắp tới.
Đoán chừng trời chỉ mới nhá nhem, cửa phòng đã bị đẩy ra. Tôn Triều Quân vội vã bước đến, tình nồng mật ý trong đáy mắt không sao kể siết.
Hắn vội vàng tháo khăn che mặt, dung nhanh khuynh quốc khuynh thành của Hà Hi cứ thế lọt vào tầm mắt.
Đôi con ngươi của Tôn Triều Quân lăng lăng. Hắn bất động ngắm nhìn, hoàn toàn bị vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của thê tử làm cho ngây ngốc.
Hà Hi hôm nay được trang điểm tỉ mỉ, từ mày, đến mắt đến môi đều hài hoà xinh đẹp. Một Hà Hi đẹp đến phát sáng, rực rỡ đến hoa nhường nguyệt thẹn, khiến một người trầm tĩnh như Tôn Triều Quân, ngắm bao nhiêu tiên tử trên trời cũng không biết đối diện với biểu cảm gì.
Hà Hi nhìn hắn hồi lâu, thấy hắn cứ nóng bỏng khoá chặt lấy mình. Mặt cô phút chốc nóng lên, qua một vài giây đã đỏ như ráng chiều.
Đến mức y phục tân nương sắc màu rực rỡ cũng không sao sánh được.
“Khụ…” Cô vờ ho một tiếng, để bản thân tỉnh táo lên, cũng kéo người đàn ông kia trở về.
Quả nhiên, tiếng ho khan rất nhỏ của Hà Hi khiến Tôn Triều Quân tỉnh lại. Hắn không khỏi bối rối, vội vàng ngồi lên giường.
Hà Hi nhìn hắn luống cuống mà buồn cười. Cô khẽ cất tiếng: “Quân, à không, phu quân, chàng không tiếp đãi quan khách hay sao?”
Rõ ràng giờ này còn rất sớm, Hà Hi nghĩ hắn hẳn phải cơm no rượu say, bớt đi sự lãnh đạm thường ngày để hoà cùng không khí vui vẻ của ngày trọng đại.
Hai tiếng “phu quân” khiến lòng Tôn Triều Quân muốn tan ra, hắn vội vàng cầm tay Hà Hi, cất giọng khẽ khàng: “Ta trốn, sau khi bái đường xong, ta đã muốn ngay lập tức đi tìm nàng.”
Hà Hi vỗ vỗ mu bàn tay hắn, hạnh phúc mỉm cười: “Ta đã là thê tử của chàng thì còn có thể trốn được đâu sao.”
Tôn Triều Quân ôm Hà Hi vào lòng, hôn lên mái tóc cô: “Hi Nhi, ta yêu nàng.”
Hà Hi gục trên vai hắn, hai tay vòng lại đáp trả, không kém chân thành thủ thỉ: “Ta cũng yêu chàng.”
Tôn Triều Quân buông Hà Hi ra, đi đến bàn tròn trong phòng cầm bình rượu rót hai ly, sau đó đi đến bên giường.
“Hợp cẩn giao bôi, nương tử, chúng ta cùng nhau cạn chén.”
Hà Hi đón lấy, theo động tác của hắn hai tay choàng vào nhau, uống cạn ly rượu trên tay mình. Kiếp này, Hà Hi và Tôn Triều Quân kết tóc se duyên. Sau khi hoàn thành nhân kiếp, Hi Hà tiên tử lại cùng Quân Yến thiên tôn lần nữa tiếp nối tơ tình.
Sánh bước cùng nhau, đời đời kiếp kiếp.