Thang Đồ thì không mê muội vẻ đẹp của Tần Huân như Dương Tiểu Đào. Cô ấy thì thầm nói khẽ: "Tớ cảm thấy chuyện này trùng hợp quá rồi."
Quả thực rất trùng hợp.
Mọi người vẫn đang nghĩ thì cửa phòng bệnh mở ra.
Sầm Từ quay đầu sang nhìn, là Tần Huân.
***
"Cảm ơn anh về chuyện hôm nay." Sầm Từ tựa người vào giường bệnh, giơ cánh tay đang cắm kim truyền thuốc bày tỏ một chút: "Hơn nữa còn làm anh bị thương, tôi thành thực rất xin lỗi."
Tay của Tần Huân đúng là bị thương, da trầy xước.
Lúc nãy khi cô nói chuyện với Thang Đồ, anh đang băng bó tại phòng y tá. Tuy vết thương không nặng, nhưng dù sao cũng vì cô mà bị. Thang Đồ và Dương Tiểu Đào đã ra khỏi phòng, cô biết hai người họ không yên tâm, từ chỗ cô ngồi có thể thấy Dương Tiểu Đào chốc chốc lại nhìn trộm qua cửa kính của phòng bệnh.
Tần Huân nói anh không sao, rồi tiến lên giúp cô chỉnh lại gối, để cô có thể tựa lưng thoải mái hơn.
"Mấy vết thương này không có gì to tát cả."
"Xe cũng bị hỏng rồi hả?"
Tần Huân rửa tay, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh: "Vẫn ổn, hai chiếc xe đều được mang đi sửa rồi, cô đừng lo." Anh cầm lấy quả táo và con dao gọt hoa quả, hỏi thêm câu nữa: "Bây giờ cô cảm thấy thế nào?"
"Tôi ổn." Sầm Từ nhìn anh gọt vỏ táo, từng chút từng chút một, không nhanh không chậm: "Anh đang theo dõi tôi à?"
Đây là lý do duy nhất Sầm Từ có thể giải thích cho sự xuất hiện đúng lúc của anh.
Động tác của Tần Huân vẫn không ngừng lại, thậm chí nửa giây ngập ngừng cũng không có. Anh nói: "Nghe nói cô đến bệnh viện tâm thần, nên tôi cũng muốn qua đó thăm Mẫn Vi Vi. Nào ngờ khi đi được nửa đường thấy xe của cô, tôi cũng quay xe về theo." Nói tới đây, anh ngẩng đầu nhìn cô: "Thế có tính là theo dõi không?"
Không tính là theo dõi, nhưng cũng không thể coi là trùng hợp tình cờ.
Song dù thế nào, Sầm Từ cũng cảm thấy mình đã lấy bụng tiểu nhân để so lòng quân tử, dẫu sao người ta cũng đưa cô vào bệnh viện, vả lại còn dùng xe mình chắn cho xe cô.
"Lúc lái xe cô bị làm sao vậy?" Tần Huân hỏi.
"Tôi..." Sầm Từ ngập ngừng:"Thế theo anh, tôi là bị làm sao?"
"Cô lái xe đánh võng trên đường, có rất nhiều xe khác khó chịu bấm còi. Sau đó không hiểu sao xe cô lại định lao vào rào chắn đường."
Lúc quay xe về anh chạy ngay phía sau cô, sợ cô hiểu lầm nên không muốn vượt trước. Không ngờ cô rất kì lạ, lái xe loạng choạng đâm lung tung. Anh nhấn ga đuổi theo, bấm còi nhắc cô liên tục, nhưng dường như cô không nghe thấy, giống như bị trúng tà vậy.
Sầm Từ nghe Tuần Huân kể lại, tuy giọng điệu anh thản nhiên, bình tĩnh, nhưng cô nghe thì thấy lạnh cả sống lưng. Thành phố Nam là thành phố núi, không chỉ nhà cửa được xây dựa vào núi, mà đường xá dĩ nhiên cũng được làm men theo triền núi. Cô còn nhớ con đường ấy, phía dưới rào chắn chính là sườn núi, rất cao. Một khi xe của cô cứ lao thẳng ra như thế, hậu quả như nào khó có thể lường được.
Nghĩ tới đây thì cô lại nhìn Tần Huân.
Lớp vỏ táo anh gọt rất mỏng và trong suốt, kéo dài không đứt đoạn. Anh dùng dao gọt hoa quả rất thành thạo, ngón tay lại đẹp vô cùng. Tuy quen biết chưa lâu, nhưng ấn tượng anh để lại trong cô luôn là một phong thái từ tốn thong thả, khiến cô nghĩ tới cây vân tùng trong vườn ở phòng khám, cũng ung dung thản nhiên hệt như thế.
Không tưởng tượng được ra cảnh anh lái xe cản cô...
Sầm Từ ngẩn người.
"Sao thế?" Tần Huân đặt quả táo đã gọt sạch vỏ vào chiếc đĩa dùng một lần, ngước lên thì nhìn thấy nét mặt khác thường của cô.
Sầm Từ liếm môi, cảm thấy miệng đắng ngắt, cô suy nghĩ rồi hỏi anh: "Thang Đồ nói vừa nãy tôi mất ý thức, nhưng khi nằm trên xe cấp cứu vẫn có phản ứng?"
"Đúng vậy, lúc đó cô còn nói chuyện với tôi nữa." Tần Huân cầm đĩa, bổ táo thành từng miếng nhỏ.
"Tôi... nói gì với anh thế?"
Tần Huân cắm tăm lên miếng táo, đưa tới gần miệng cô, cười nói: "Cô nói là, cô rất đau."