Chưa có lời giải thích cho toàn bộ mọi chuyện. Đám phóng viên liên tiếp gọi điện đến câu lạc bộ, nhưng đều nhận được câu trả lời là: Xin lỗi, quản lý không ở đây.
“Quản lý không ở đây” chỉ là cái cớ với bên ngoài, vì câu lạc bộ “Môn” vẫn kinh doanh bình thường. Dương Tiểu Đào là trợ lý kiêm chân sai vặt duy nhất trong câu lạc bộ, thấy Sầm Từ không có bất cứ hành động gì khi đối mặt với sóng to gió lớn. Tiểu Đào cũng bớt sốt ruột và lo lắng hơn, thay vào đó cô trở nên bình tĩnh và thản nhiên.
Sầm Từ đã nói, tất cả tội danh đều do mọi người tưởng tượng ra, đến phía cảnh sát còn chưa chắc chắn tội của chị, chị cần giải thích với người ngoài làm gì?
Có lẽ người cả đời này Dương Tiểu Đào bái phục nhất chính là Sầm Từ. Rõ ràng chỉ là cô gái yếu ớt, nhưng lại mang trái tim và sự điềm tĩnh chín chắn của một người đàn ông. So với Thang Đồ sống vui vẻ phóng khoáng, cảm giác xa cách mà Sầm Từ tạo cho người khác thật không thích hợp để làm một nhà phân tâm học. Ít nhất nếu Dương Tiểu Đào là bệnh nhân, cô ấy thà xin tư vấn tâm lý từ Thang Đồ còn hơn. Ấy vậy nhưng trên người Sầm Từ lại tỏa ra một sức hút tựa thần tiên không dính bụi trần, vừa cao ngạo lạnh lùng, vừa hoàn hảo xinh đẹp. Không thể đến gần, nhưng lại càng khiến người khác kìm lòng không đậu mà tiếp cận.
Mấy ngày qua Sầm Từ chạy đi chạy lại giữa cục cảnh sát và bệnh viện tâm thần.
Bùi Lục không hề từ bỏ qua manh mối ở chỗ cô, cách dăm ba ngày lại chạy đến hỏi, còn kết luận của bệnh viện tâm thần không được Sầm Từ chấp nhận, nên luôn tìm mọi cách để được gặp Mẫn Vi Vi.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua, sự việc không có nhiều tiến triển. Tin tức an ủi duy nhất là Châu Quân đã được ra khỏi phòng ICU, thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
Sầm Từ nhận được tin này lúc tám giờ tối. Có lẽ cũng vì thế nên khi cô đến cửa câu lạc bộ đã không nhìn thấy bóng dáng của cánh phóng viên đâu nữa.
Trước khi bước vào trong, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm. Vầng trăng khuyết hình lưỡi liềm, sáng vằng vặc, hai góc nhọn chìm trong màn đêm, hệt như muốn đâm vào trái tim người ta vậy.
Dương Tiểu Đào vẫn chưa tan ca, thấy Sầm Từ quay lại, cô bĩu môi chỉ về phía phòng tiếp khách. Sầm Từ nhìn theo ánh mắt Dương Tiểu Đào, ra hiệu đã biết, rồi bảo cô ấy tan ca.
Sầm Từ không bất ngờ khi thấy Tần Huân xuất hiện ở đây, nên khi đẩy cửa phòng khách và thấy anh đang ngồi trên xô pha, cô không có quá nhiều cảm xúc, nhưng điều khiến cô bất ngờ là anh ta lại có thể chờ cô lâu đến vậy. Dương Tiểu Đào nói, khoảng sáu giờ anh đã đến phòng khám.
Đèn trong phòng tiếp khách tỏa ra ánh sáng ấm áp trong đêm mùa đông lạnh lẽo. Tần Huân lúc này đang yên tĩnh ngồi đọc tạp chí. Hôm nay anh ta mặc chiếc áo len màu gạo, áo khoác cashmere được vắt lên tay vịn xô pha bên cạnh. Nhìn dáng vẻ này không giống như anh đang đợi ai, mà giống chủ nhân căn phòng đang lặng lẽ chờ đợi cơn gió tuyết mùa đông chuẩn bị rơi.
Nghe thấy tiếng động, Tần Huân ngẩng đầu lên, thấy Sầm Từ, anh mỉm cười.
Bình tĩnh thong dong. Đây là phong cách Sầm Từ khá thích.
Sau khi vào phòng, Sầm Từ cũng không ngồi xuống ngay, mà đi tới khu trà nước rót hai tách trà, không nói gì. Cho đến khi cô bưng hai tách trà ra ngồi đối diện với Tần Huân, anh mới gập quyển tạp chí lại đặt sang một bên, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nay cô cứ tránh tôi.”
Sầm Từ đặt tách trà lên đế lót ly, đẩy tới trước mặt Tần Huân: “Anh Tần hiểu lầm rồi, chỉ là tôi không muốn gặp anh thôi.”
Tần Huân cảm thấy buồn cười khi nghe cô nói vậy: “Có gì khác nhau không? Đều là việc cô coi tôi cứ như thú dữ hay cơn đại hồng thủy vậy.”
Sầm Từ ngước mắt nhìn anh: “Có khác. Tôi trốn anh, vì có thể tôi đã làm chuyện trái lương tâm với anh. Nhưng tôi không muốn gặp anh, là vì tôi cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian với người không thật thà.”
“Không thật thà?” Tần Huân hơi nhướng mày, không hiểu.
“Anh không phải là bạn trai của Mẫn Vi Vi.” Sầm Từ nói thẳng.
Nhớ hay không là một chuyện, nhưng quen hay không lại là một chuyện khác. Hôm đó lúc ở cục cảnh sát, Mẫn Vi Vi chỉ nhìn lướt qua Tần Huân sau đó lắc đầu. Đây chẳng phải là phản ứng của một người khi gặp người lạ trong tình cảnh mình đang phải đối mặt với việc bản thân bị tổn hại ư? Nếu hai người từng có tình cảm thật như Tần Huân nói, vậy thì Mẫn Vi Vi phải ngập ngừng khi nhìn thấy anh ta mới đúng.
Vốn chuyện Tần Huân có nói dối hay không, đều không có bất cứ giá trị tham khảo nào với tình trạng của Mẫn Vi Vi. Mặc dù cô ta cũng nói chắc như đinh đóng cột rằng mình không quen Châu Quân, nhưng Sầm Từ phát hiện Mẫn Vi Vi đã xuất hiện vài vấn đề rất lạ.
Hôm đó, khi nhìn thấy Sầm Từ, Mẫn Vi Vi rơm rớm nước mắt nói mình không hề quen Châu Quân, càng không có ý đồ sát hại anh ta, nhưng một lúc sau, Mẫn Vi Vi lại nói, thấy Châu Quân máu me be bét nằm dưới đất, cô ta rất sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì...
Sầm Từ nhanh chóng bắt ý với những gì Mẫn Vi Vi nói rồi hỏi cô ta: Cô biết Châu Quân là ai không?
Mắt cô ta đỏ hoe, đáp anh ấy là chồng chưa cưới của tôi. Bác sĩ Sầm, cô làm sao vậy?
...
Tần Huân cầm tách trà lên nhấp một hớp, thong thả hỏi ngược lại Sầm Từ: “Chuyện đã đến nước này rồi, cô vẫn cho rằng những lời Mẫn Vi Vi nói là đáng tin ư?”
Sầm Từ cứng họng.
Đúng là tình hình hiện tại của Mẫn Vi Vi ngày càng thiên về rối loạn nhân cách phân liệt. Một giây trước nói không quen Châu Quân, một giây sau lại nói biết Châu Quân là chồng chưa cưới của mình. Tình trạng này xuất hiện đan xen nhau, điểm tương đồng duy nhất Sầm Từ nhận ra là, cô ta không thừa nhận mình đã đâm Châu Quân.
Sau đó Sầm Từ hỏi Mẫn Vi Vi thêm mấy lần nữa, thì thấy cô ta luôn ở trong tình trạng này. Nên Tần Huân nói cũng không hề sai, Mẫn Vi Vi có nhớ ra anh hay không đã là chuyện không thể quyết định rồi.
“Hiện tại tình trạng của Mẫn Vi Vi rất phức tạp. Bởi vậy, tôi không thể cho anh Tần bất cứ câu trả lời nào.” Sầm Từ né tránh vấn đề “đúng và không”, “Nếu anh Tần vẫn nhớ tình cũ, vậy thì có thể đến bệnh viện tâm thần thăm Mẫn Vi Vi. Hay có nguyên nhân khúc mắc khó giải quyết, chi bằng kể lại cho tôi chuyện hai người trước đây.”
Nghe vậy, Tần Huân bật cười: “Bác sĩ Sầm vẫn không tin tôi.”
“Tôi và anh mới quen nhau chưa lâu, Mẫn Vi Vi cũng không nhận ra anh, vậy thì việc tôi không tin anh chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao?” Sầm Từ hỏi ngược lại anh ta.
Tần Huân không hề nao núng: “Cô đề phòng như thế tôi có thể hiểu.” Anh đứng dậy, cầm chiếc áo khoác cashmere trên tay vịn sô pha lên rồi nói: “Đi thôi.”
Đi? Sầm Từ không hiểu.
“Càng là chuyện quan trọng, càng phải nói từ từ.” Tần Huân đứng ngược ánh trăng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Hơn nữa, người đến đây là khách, tôi lại chờ cô lâu như thế, bác sĩ Sầm cũng nên mời tôi một bữa để tỏ lòng thành chứ nhỉ?”
***
Chuyến bay hạ cánh xuống thành phố Nam lúc chín giờ tối.
Thang Đồ bật mạng điện thoại thì nhận được tin nhắn WeChat của Dương Tiểu Đào, thông báo xe đang chờ cô ấy ở P2, số 535 cửa vào chếch về phía Nam, kèm theo đó là ảnh định vị.
Sân bay thành phố Nam vừa mới sửa chữa và mở rộng xong vào đầu năm nay, diện tích gấp ba lần trước đây, không chỉ thu hút được số lượng lớn cửa hàng, mà các khu chức năng cũng được phân hóa ngay ngắn hơn. Phía trên mặt cấu trúc dịch chuyển, bãi đậu xe dưới lòng đất cũng thay đổi theo, cửa ra vào rất nhiều nên giao thông vô cùng thuận tiện. Tuy nhiên, đối với người có cảm giác phương hướng kém, nếu không nhớ được vị trí đỗ xe, sẽ tốn nhiều công sức và thời gian tìm kiếm.
Thang Đồ là người nhạy bén với phương hướng, theo lời Dương Tiểu Đào thì cô ấy nhắm mắt cũng có thể phân biệt được Đông - Tây - Nam - Bắc, nên tìm vị trí đỗ xe chỉ là chuyện nhỏ, nếu không thể tìm thấy còn có thiết bị tìm kiếm vị trí đỗ xe nữa. Nhưng ứng dụng này mà gặp Sầm Từ sẽ không có tác dụng gì.
Sầm Từ trái ngược lại với Thang Đồ, bình thường trông cô là người lý trí, nhưng một khi phải tìm đường thì trở nên mơ hồ, lạc đường đối với cô là chuyện như cơm bữa. Khi đến thang máy, Thang Đồ còn nghĩ, nếu Sầm Từ gặp phải mấy chuyện đi tìm xe này, không chừng cô sẽ nổi điên lên mất. Nên cô bé Dương Tiểu Đào cũng rất thông minh, nếu Sầm Từ phải đi công tác, cô ấy thà rằng đến đón tận nơi, chứ không bao giờ dám đỗ xe chờ Sầm Từ đến tìm.
Cùng với Thang Đồ còn có một đôi nam nữ nữa đợi thang máy, có lẽ là một cặp tình nhân, bởi hành động của họ vô cùng thân mật. Thang Đồ nhìn mà lòng bùi ngùi, đúng thật là yêu đương uống nước cũng thấy ấm, thể hiện tình cảm vô tư cứ như ở nơi không người vậy.
Loáng thoáng, Thang Đồ nghe thấy có tiếng ồn ào và bước chân. Cửa thang máy mở ra nên cô cũng không ngó trái liếc phải nữa, liền đi theo hai người đang thắm thiết kia vào thang máy.
Cửa thang máy chưa kịp đóng chặt lại, một con dao đã lách vào khe hở giữa hai cánh cửa. Thang Đồ là người cuối cùng vào thang máy, đương nhiên là người cách con dao gần nhất, hơn nữa sau khi ấn nút cô còn quay về phía cửa. Chuyện này đột ngột xảy ra, mũi dao chỉ cách ấn đường Thang Đồ ba, bốn centimet, cô gái đứng sau thấy vậy sợ hãi hét lên thất thanh.
Cửa thang máy một lần nữa mở ra, chủ nhân của con dao xông vào. Thang Đồ đờ người đứng im không nhúc nhích, cô nhìn thấy là một người đàn ông mặc vest đi giày da, nhưng ăn mặc không chỉnh đề, cà vạt xộc xệch, cúc áo sơ mi bên trong áo khoác lúc này bị bung ra hơn nửa, đầu hắn ta đầy mồ hôi, hơi thở thì dồn dập.
Nghe thấy tiếng hét, con dao của người đàn ông chĩa vào cô gái đó, vừa thở hổn hển vừa gầm gừ: “Câm miệng, không được kêu!”
Cô gái lập tức im bặt, bạn trai của cô dù gì cũng được coi là đàn ông cao to, nào ngờ chân cẳng lại run lẩy bẩy ngồi sụp xuống đất, lắp bắp nói: “Đừng đừng đừng, đại ca, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, đừng giết chúng tôi...”
“Ngậm mồm cho tao! Nghe thấy không hả?” Người đàn ông cầm con dao càng cáu kỉnh hơn, tay còn lại thì điên cuồng ấn nút thang máy.
Cửa thang máy chầm chậm đóng vào, qua kẽ hở, Thang Đồ nhìn thấy có mấy người đang chạy về phía này, đi đầu là người đàn ông áo jacket sậm màu, dáng người cao to, khá đẹp trai, lao về phía thang máy định ấn nút, nhưng không kịp, anh ta tức tối chửi thề một tiếng, rồi quát đám người phía sau: “Đi thang bộ!”