• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ nghỉ Quốc khánh bảy ngày trôi qua nhanh chóng. Dù đại hội thể thao có sôi động đến đâu, học sinh cũng phải đối mặt với một thực tế: vẫn còn một tuần nữa mới khai mạc. Trước đó, học tập vẫn là nhiệm vụ hàng đầu. 

Sau tiết Lịch sử, ai nấy đều buồn ngủ không chịu nổi. Trần Giác Phi xoa cổ, chuẩn bị ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo, vừa đứng lên thì Cố Trác Hàng cũng đứng dậy. 

Vu Chân Ý ôm chồng bài tập từ văn phòng giáo viên trở về, ngồi xuống chỗ của mình rồi nhìn hai người: “Các cậu đứng đực ra đó làm gì, không đi vệ sinh à?” 

Hai người nhìn nhau, động tác chững lại. 

“Sao cậu biết bọn tớ đi vệ sinh?” 

Vu Chân Ý nhíu mày, câu hỏi gì kỳ lạ thế này. 

Cô hất cằm, đảo mắt nhìn quanh lớp. Đầu ai nấy đều gục xuống gọn gàng như được sắp xếp sẵn: “Không đi vệ sinh thì chẳng phải đã ngủ say hết rồi sao?” 

Hai người lại nhìn nhau lần nữa, rõ ràng chẳng ai muốn đi vệ sinh cùng đối phương. Nhưng nếu ai ngồi xuống trước thì theo một cách nào đó, người đó xem như thua. 

Vừa đến cửa nhà vệ sinh, bên trong đã tụ tập mấy nam sinh, tiếng trò chuyện ồn ào vang lên liên tục. 

“Hoắc Phàm, cậu thích bị chửi à? Lần trước bị Vu Chân Ý lớp ba vả cho không nói nổi một câu, vậy mà mới nghỉ lễ xong đã muốn theo đuổi cô ấy rồi?” 

“Cậu không thấy Vu Chân Ý rất xinh sao?” 

“Xinh thì xinh thật, nhưng ai biết cô ấy có bạn trai chưa.” 

Hoắc Phàm khẽ cười khẩy: “Có thì sao? Tôi đâu có định làm bạn trai cô ta.” 

“Vậy cậu nói câu này có ý gì?” 

“Chậc…” Hoắc Phàm cười đầy ẩn ý, “Hôm Quốc khánh không thấy bộ đồ cô ta mặc à? Nhìn qua là biết eo thon ngực lớn, còn đôi chân kia nữa, nếu quấn lên eo tôi thì chắc chắn sướng bay nóc. Chỉ vui vẻ một lần thôi, ai cần làm bạn trai chứ?” 

Tiếng xả nước vang lên. Mấy người kia vừa ra đến cửa thì Hoắc Phàm bất ngờ vấp phải thứ gì đó, loạng choạng vài bước rồi chật vật bám lấy bồn rửa tay. 

“Đệt, ai vậy?” Hoắc Phàm tức tối quay đầu, liền đối mặt với Trần Giác Phi đang đứng dựa vào cửa. 

Hai tay cậu đút túi, chân dài duỗi thẳng, lười biếng liếc qua khuôn mặt của Hoắc Phàm, giọng điệu tiếc nuối: “Chậc, sao không ngã chết luôn đi?” 

“Trần Giác Phi, cậu có bị điên không…” 

Chưa dứt câu, một lực mạnh từ phía sau bất ngờ giáng xuống. Hoắc Phàm chỉ cảm thấy sau lưng bị đá mạnh một phát, vừa mới đứng lên lại ngã sõng soài. 

Cố Trác Hàng liếc nhìn Trần Giác Phi: “Vậy chẳng phải là xong sao?” 

Nói xong, cậu ta liếc ra ngoài: “Có camera giám sát đấy.” 

Trần Giác Phi ồ một tiếng như bừng tỉnh: “Cậu có vẻ có kinh nghiệm nhỉ.” 

Mũi giày cậu khẽ đá vào bắp chân Hoắc Phàm: “Đứng dậy, nói tiếp đi.” 

Giọng điệu vẫn thản nhiên như mọi khi, nhưng lại mang theo áp lực đè nén đến nghẹt thở. 

Mấy kẻ đi theo Hoắc Phàm ai nấy đều có “lịch sử đen”, tất cả nhìn nhau không biết có nên đánh nhau vì Hoắc Phàm hay không. Dù đứng cách xa, Trần Giác Phi vẫn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người họ, cậu nhăn mày chán ghét:  “Thế này đi, mười phút nữa các cậu hãy báo cho giáo viên. Đổi lại, tôi cũng sẽ không nói với thầy cô chuyện các cậu hút thuốc trong nhà vệ sinh. Được chứ?” 

Mấy nam sinh sững lại. Chỉ trong chớp mắt, Trần Giác Phi đã giáng một cú mạnh mẽ. Cậu túm lấy cổ áo Hoắc Phàm, lôi hắn vào trong nhà vệ sinh, sắc mặt vẫn điềm tĩnh nhưng gân xanh trên cổ đã nổi rõ, đôi mắt sắc lạnh đầy sát khí. Cậu thẳng tay đẩy mạnh Hoắc Phàm vào tường. 

Cố Trác Hàng nhìn hai người một cái, ân cần khép cửa lại. 

Trước khi đóng cửa, cậu ta chạm phải ánh mắt của ba tên đứng ngoài. Một trong số đó len lén ngó vào trong. 

Cố Trác Hàng hơi nghiêng người, giọng dửng dưng: “Có muốn vào xem không?” 

Tên kia hoảng loạn lắc đầu. 

Cố Trác Hàng nhìn đồng hồ, khẽ búng nhẹ mặt kính: “Mười phút. Nếu Lý Kiến Bình đến sớm một phút, tôi sẽ đến tận lớp các cậu lôi ra.” 

Nói xong, cậu ta chậm rãi đóng cửa. 

Hoắc Phàm nhanh chóng phản ứng lại, định vùng dậy phản kháng thì lại bị Cố Trác Hàng đá ngã lần nữa. Cậu vặn mạnh cánh tay hắn ra sau, ép mặt hắn dính chặt vào nền nhà vệ sinh vừa bẩn vừa lạnh. 

Mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi Hoắc Phàm, hắn chỉ muốn nôn. 

Trần Giác Phi cất giọng bình thản: “Theo nguyên tắc ‘Tiến lên một bước nhỏ, văn minh một bước lớn’, cậu nghĩ có bao nhiêu người thực hiện đúng trong nhà vệ sinh nam này?” 

(‘Tiến lên một bước nhỏ, văn minh một bước lớn’: ở đây chắc đang ám chỉ việc con trai đi vệ sinh thường hay đứng xa làm nước tiểu vung vãi khắp nơi.)

Cố Trác Hàng ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tôi thì có đấy.”

Trần Giác Phi kéo dài giọng, “Ồ… tôi cũng vậy.” Sau đó, cậu chậm rãi bổ sung, “Còn người khác thế nào thì tôi không rõ.” 

“Giỏi thì đánh một chọi một đi, hai người các cậu đánh một mình tôi thấy hay ho lắm à?” Hoắc Phàm thực sự không muốn mặt mình tiếp tục dính trên sàn, cắn răng chịu đau mà chửi thề, trán va vào nền đến mức rỉ máu. 

Cố Trác Hàng nghiêng đầu: “Cậu ta muốn đấu tay đôi kìa.” 

Trần Giác Phi bật cười khẽ: “Cậu thấy tôi giống kiểu người nói lý lẽ sao?” 

Vừa dứt lời, cậu lật người Hoắc Phàm lại, ngồi đè lên hắn, bàn tay kẹp chặt lấy cằm, siết mạnh đến mức có thể nghe thấy tiếng xương khớp cọt kẹt. Trần Giác Phi từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt băng giá dần ngưng tụ thành lửa giận, nắm đấm không chút kiêng nể giáng xuống. 

“Bắt nạt người khác vui lắm sao?” Giọng điệu cậu nghe như đang trêu chọc, nhưng sắc mặt lại u ám đáng sợ. 

“Hoắc Phàm,” Cậu chậm rãi gọi tên đối phương, “Cảm giác bị đánh thế nào? Có phải sướng bay nóc không?” 

“Đánh nhau sẽ bị kỷ luật đấy, tụi mày cẩn thận…” Bị đánh đến không thể phản kháng, Hoắc Phàm nói chuyện cũng đứt quãng, chỉ có thể ôm chặt đầu. 

Cố Trác Hàng ngắt lời: “Tôi là học sinh chuyển trường.” 

Trần Giác Phi suy nghĩ một chút, lại giáng thêm một cú đấm không hề do dự: “Còn tôi là học sinh gương mẫu.” 



Nam sinh lớp một nắm thời gian khá chuẩn, mười phút sau, giáo viên chủ nhiệm và thầy giám thị vội vã chạy đến, cửa nhà vệ sinh bị đẩy mạnh đến mức đập vào tường. 

“Trần Giác Phi! Cố Trác Hàng! Mau dừng tay!” Sầm Kha chưa từng nghĩ hai người này lại đánh nhau. Khi nhìn sang Hoắc Phàm nằm trên đất, thấy vết thương trên trán và khóe miệng hắn, ông lại càng sững sờ. 

Trần Giác Phi và Cố Trác Hàng chậm rãi buông tay, Hoắc Phàm loạng choạng, không đứng vững, lại quỳ thụp xuống. 

Thầy giám thị Lý Kiến Bình tức giận đến mức suýt hộc máu. Hai học sinh xuất sắc nhất trường cũng học đòi đánh nhau sao? 

Sắc mặt ông nghiêm nghị: “Cả ba đứa, ra ngoài ngay cho tôi!” 



Lúc này, Vu Chân Ý đang ngồi trong lớp cùng Trương Ân Nghi đan vòng dây đỏ. Mấy nữ sinh xung quanh trêu rằng trời sắp mưa rồi, đan dây đỏ vào thời tiết này dễ khiến trời dông bão lắm. Vu Chân Ý phẩy tay, giữ vẻ mặt nghiêm túc đầy chính khí, liên tục nhấn mạnh không thể tin vào mê tín phong kiến. 

….

Trong phòng giáo vụ, Trần Giác Phi và Cố Trác Hàng đứng dựa vào tường quay mặt vào trong. Lý Kiến Bình giận đến mức không nói nổi, hết lần này đến lần khác tra hỏi lý do đánh nhau, nhưng cả hai không ai trả lời, ánh mắt dán chặt vào bức tường trắng, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn ông một cái. Nhìn thấy vậy, ông lại quay sang an ủi Hoắc Phàm. 

“Hoắc Phàm, thầy sẽ liên lạc với phụ huynh của em và hai người kia, vết thương này của em không uổng phí đâu. Sau đó…” Giáo viên chủ nhiệm lớp một hoàn toàn đứng về phía Hoắc Phàm. 

Sầm Kha thở dài, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải mở lời thế nào. 

Cố Trác Hàng chậm rãi lên tiếng: “Ba mẹ em không ở đây, thầy có thể gọi cho cô giúp việc nhà em. Nhưng cô ấy không hiểu tiếng Trung, chỉ nghe được mấy từ như ‘xin chào’, ‘ăn cơm’, với ‘ngủ’ thôi.” 

Trần Giác Phi tiếp lời: “Trùng hợp ghê, ba mẹ em cũng không có ở đây.” 

“À đúng rồi,” Như vừa sực nhớ ra điều gì đó, cậu quay đầu lại, “Thầy ơi, bây giờ bên đó đang là nửa đêm. Em đề nghị thầy đợi đến nửa đêm bên mình rồi hãy gọi cho họ.” 

Một người bảo không hiểu tiếng Trung, một người thì đòi gọi nửa đêm. Cả hai chẳng thèm để ý đến nội quy nhà trường, thậm chí còn trắng trợn khiêu khích giáo viên. 

Chủ nhiệm lớp một tức giận đến mức suýt không kìm được, nhìn về phía Lý Kiến Bình với vẻ bất mãn. 

Sầm Kha bĩu môi, giả vờ nổi giận: “Quay mặt lại ngay!” 

Hai tên này rốt cuộc là thế nào? Không thấy chuyện chưa đủ lớn hay sao mà còn chọc tức thầy giáo? 

Hai cái đầu lập tức ngoan ngoãn quay lại, nhưng vẫn đứng với dáng vẻ lười biếng. 

“Đây là trường học, không phải phim thần tượng! Hai đứa có thể nghiêm túc một chút được không?” Lý Kiến Bình đập bàn, “Bất kể thành tích học tập của các em tốt thế nào, nhà trường cũng sẽ không nương tay đâu!” 

Cố Trác Hàng thản nhiên đáp: “Thầy ơi, nguyên nhân là do Hoắc Phàm nói…” 

So với việc bồi thường hay xin lỗi, điều Hoắc Phàm sợ nhất chính là những lời dơ bẩn hắn nói bị giáo viên biết. Nhưng nghĩ đến việc mình vô cớ bị đánh một trận, trong lòng lại thấy không cam tâm. 

Hắn cắn răng: “Thầy, thực ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là em thấy hai người họ nói chuyện khó chịu quá nên mới chủ động gây sự thôi.”

Giáo viên chủ nhiệm lớp một khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đứng về phía Hoắc Phàm, tìm lời giải vây cho hắn: “Bọn trẻ ở độ tuổi này đều nóng nảy. Nếu thực sự là hai đứa kia nói năng không đúng mực trước, thì không thể trách học sinh của tôi ra tay.” 

Trần Giác Phi rút tay khỏi túi quần, lấy ra một chiếc điện thoại: “Xin lỗi thầy, em có mang điện thoại theo.” 

Sầm Kha bất lực nhắm mắt lại. Đánh nhau thì thôi đi, giờ còn vi phạm quy định mang điện thoại? Hết cứu nổi rồi. 

Trần Giác Phi xoay xoay điện thoại trong tay, làm bộ ngạc nhiên: “Ơ, em cũng không biết máy ghi âm bật từ lúc nào nữa.” Cậu cúi đầu lẩm bẩm, “Chắc cũng ghi lại được một lúc rồi.” 

Trong nháy mắt, sống lưng Hoắc Phàm thẳng đơ. Hắn vội vàng lên tiếng: “Thầy Lý! Thầy Lý! Thật ra là do em chủ động khiêu khích bọn họ trước. Hôm Quốc khánh lần trước, khi luyện tiếp sức em đã thấy bọn họ ngứa mắt rồi, lần này không nhịn được nữa. Đúng là em gây sự trước, cũng là em ra tay trước.” 

Lý Kiến Bình nhìn Hoắc Phàm, rồi lại nhìn sang Trần Giác Phi và Cố Trác Hàng. Ông thừa biết sự thật chắc chắn không như vậy, nhưng nếu chính “nạn nhân” cũng nói thế, mà hai người liên quan lại là học sinh ưu tú nhất khối, thì cũng có chút khó xử. Ông không thể phủ nhận bản thân có chút thiên vị. 

Lý Kiến Bình vò đầu, đưa mắt trao đổi với hai giáo viên chủ nhiệm còn lại. Trong ánh mắt ông có hàm ý rõ ràng: Ý hai người thế nào?

Cố Trác Hàng gật đầu: “Cậu ta nói đúng đấy.” 

Trần Giác Phi lập tức tiếp lời: “Cậu ta ghen tị với bọn em.” 

Lý Kiến Bình đập bàn: “Tôi không có hỏi hai em!” 

“…”

Hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng giáo vụ. 

Cố Trác Hàng nhìn sang: “Có điện thoại sao không nói sớm?” 

Trần Giác Phi vỗ vỗ cái túi trống không của mình: “Giờ thì không còn nữa rồi.” 

Cố Trác Hàng: “Coi như mất một cái điện thoại.” Đi được một đoạn, cậu ta lại hỏi: “Cậu còn có thời gian để ghi âm cơ à?” 

Trần Giác Phi thản nhiên: “Chỉ là một cái điện thoại cục gạch thôi, không có chức năng ghi âm. Bình thường dùng để cho Vu Chân Ý chơi rắn săn mồi với xếp gạch.” 

Hai người nhìn nhau, đồng loạt bật cười đầy ăn ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK