• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù là với cô bé hàng xóm, bác trai bán dưa hấu hay bà cụ ở trạm xe buýt, Vu Chân Ý đều có thể trò chuyện thoải mái. 

Thế nhưng, sống đến từng này năm, chưa ai từng nói cô là một người nói nhiều cả. 

Khi hai người đi đến lớp, Sầm Kha đang đứng ở cửa nói chuyện với giáo viên dạy văn. Ông đi trước dẫn đường, giới thiệu Cố Trác Hàng với các bạn trong lớp. 

Tiếng vỗ tay lác đác vang lên, kèm theo những tiếng xuýt xoa khe khẽ của các bạn nữ. 

Dù sao trong kỳ nghỉ hè, ảnh thẻ của học sinh mới này đã được lan truyền khắp nhóm lớp. Chỉ là không ngờ nhan sắc ngoài đời của cậu ta còn có sức sát thương lớn hơn trong ảnh rất nhiều. 

“Dù đã thấy ảnh trước rồi, nhưng không ngờ ngoài đời còn đẹp trai hơn.” Vừa ngồi xuống chỗ, Trương Ân Nghi liền kéo Vu Chân Ý tám chuyện. 

Vu Chân Ý đáp: “Lúc tóc vàng còn đẹp hơn, dù hơi phong lưu một chút, nhưng vẫn rất đẹp.” 

Trương Ân Nghi: “Cậu từng thấy cậu ấy tóc vàng rồi á?” 

“Đúng rồi, hồi hè ấy mà…” 

Trần Giác Phi vốn đang gục đầu ngủ trên bàn, nghe vậy liền ngẩng đầu, nhìn thoáng qua thiếu niên đang đứng trên bục giảng. Cậu lười biếng duỗi thẳng lưng, tựa vào lưng ghế, vừa xoay bút trong tay vừa lắng nghe câu chuyện của Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi. 

“Vậy bạn Cố, em ngồi…” Sầm Kha liếc nhìn xung quanh lớp, rồi nói tiếp: “Dãy thứ nhất, hàng thứ năm, ghế ngoài cùng, bên cạnh Trần Giác Phi.” 

Trương Ân Nghi nhìn Cố Trác Hàng đang bước tới, ánh mắt như tia laser, quét từ trên xuống dưới đánh giá học sinh mới, rồi lén lút liếc sang hai người phía sau. 

Trần Giác Phi vẫn tựa vào ghế, một chân vắt dài sang bên cạnh. Khi Cố Trác Hàng đến gần, cậu liếc nhìn cậu ta một cái rồi thu chân lại. 

Cố Trác Hàng gật đầu: “Cảm ơn.”

Trần Giác Phi thản nhiên: “Không có gì.” 

Trương Ân Nghi ghé sát tai Vu Chân Ý thì thầm: “Chị em chúng ta lời to rồi.” 

Vu Chân Ý: “?” 

Trương Ân Nghi ghé sát hơn: “Hai nam thần đẹp trai nhất của trường đang ngồi ngay sau chúng ta. Một đứa một người, chia đều.” 

Vu Chân Ý càng ngơ ngác hơn. 

Ai là nam thần đẹp trai nhất trường cơ? 

Chia đều, vậy phần của cô là ai? 

Đang nói chuyện dở thì chuông vào lớp vang lên. Tiết tiếp theo là môn Chính trị của thầy Cổ, một giáo viên cực kỳ nghiêm khắc. Không ai dám lơ là, số người dám ngủ gật trong lớp chỉ đếm trên đầu ngón tay. 

Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi buộc phải dùng giấy ghi chú để tiếp tục cuộc trò chuyện. 

Hai người dựng sách Chính trị lên che chắn, cúi đầu dưới bóng sách, lén lút truyền giấy qua lại. 

Trương Ân Nghi: Tớ muốn “gạ” cậu ấy.

Vu Chân Ý: “Gạ” mà cậu nói là…?

Trương Ân Nghi: Tớ muốn tán cậu ấy. Lúc nãy cậu dẫn cậu ấy đi lấy đồng phục, thấy người thế nào?

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cô có thể nhìn ra điều gì chứ? 

Nhưng nhớ đến câu cuối cùng của cậu ta: “Cậu nói cũng nhiều đấy,” Vu Chân Ý suy nghĩ một chút, sau đó viết lên giấy: Cậu ta không nói nhiều.

Trương Ân Nghi: Ồ, vậy là kiểu đẹp trai trầm lặng hả?

Vu Chân Ý: Ừ, nếu yêu đương chắc sẽ là kiểu rất nhàm chán.

Trương Ân Nghi: Tuyệt vời!!! Tớ thích kiểu đẹp trai mà ít nói này. Chỉ tiếc là cậu ấy không bị mù, nếu không thì chẳng phải tớ có thể dễ dàng kiểm soát sao? 

Vu Chân Ý còn chưa kịp mở tờ giấy ra thì bỗng nhiên trước mắt sáng bừng, sách Chính trị đã bị thầy Cổ cầm trên tay. Cô theo phản xạ giấu tay ra sau lưng. 

“Đưa ra đây.” Thầy Cổ nói. 

Toàn bộ ánh mắt trong lớp đổ dồn về phía Vu Chân Ý. 

Trương Ân Nghi lộ ra vẻ mặt “Chị em ơi, xin lỗi, là tớ hại cậu rồi”, nhưng ánh mắt kiên định lại truyền đạt một thông điệp rõ ràng – thà chết chứ không để tờ giấy này bị phát hiện.

Vu Chân Ý hiểu ngay ý đồ, bàn tay giấu phía sau lưng mở ra, khẽ khàng vẫy nhẹ. 

Thầy Cổ không nhìn thấy, nhưng các bạn ngồi sau đều thấy rõ ràng. 

Tất cả đều chứng kiến Trần Giác Phi thản nhiên nhận lấy tờ giấy, dùng nắp bút chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô như trách móc “Không chịu tập trung nghe giảng”, nhưng ngay sau đó, đầu ngón tay lại chạm vào cùng một vị trí, nhẹ nhàng gãi gãi như đang chọc ghẹo một chú cún con. 

Vu Chân Ý cảm thấy nhột, vô thức nắm chặt ngón trỏ của Trần Giác Phi, giữ chặt lấy nó. 

Cố Trác Hàng chống cằm, lặng lẽ thu hết những hành động nhỏ giữa hai người vào tầm mắt.

“Giấy đâu?” Thầy Cổ lại hỏi. 

Vu Chân Ý giả ngu: “Giấy gì cơ ạ?” 

Thầy tìm quanh nhưng không thấy gì, cuối cùng đành bỏ qua, chỉ nhắc nhở không được dựng sách che mặt trong giờ học. Vu Chân Ý lập tức ngoan ngoãn đáp lại, giọng to và rõ nhất lớp. 

Giờ ra chơi, Trương Ân Nghi rủ Vu Chân Ý đi lấy nước. 

Vu Chân Ý đáp một tiếng, định bảo Trần Giác Phi đưa cho mình cái bình nước, nhưng vừa quay sang thì thấy cậu đã nằm gục trên bàn, lấy sách Chính trị che đầu ngủ. 

Cô đành thò tay qua khoảng trống dưới bàn tìm bình nước. Nhưng mò mẫm mãi không thấy đâu, ngược lại cứ vô tình đụng vào đầu gối của Trần Giác Phi. 

Bỗng nhiên, tay cô bị nắm lấy. 

Trần Giác Phi quăng sách sang một bên, ngẩng đầu lên, đôi mắt còn vương chút mệt mỏi, giọng khàn khàn: “Sao vậy?” 

“Tớ muốn lấy bình nước của cậu đi đổ đầy.” 

Cậu ậm ừ, lôi cái bình từ trong hộc bàn ra rồi nhét vào tay cô. 

“Nước nóng hay lạnh?” 

“Lạnh.” 

“……Thế có phải mua hẳn lon Coca lạnh cho cậu thì tốt hơn không?” 

“Oh, vậy cảm ơn nhé.” 

“……” 



Trên máy nước nóng, đèn báo hiển thị còn ba phút nữa nước sôi. 

Trương Ân Nghi dựa vào tường, tiếp tục câu chuyện dở dang: “Cậu nói xem, làm thế nào để cưa đổ?” 

Vu Chân Ý suy nghĩ một chút: “Mời cậu ta đi ăn trưa đi. Dù sao tình bạn của tớ với cậu cũng bắt đầu từ việc ăn uống mà.” 

Trương Ân Nghi nghiêm túc lắc đầu: “Không đúng. Tình bạn của chúng ta bắt đầu từ việc Trần Giác Phi ăn c*t.” 

Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau vài giây, rồi cùng phá lên cười như hai ấm nước đang sôi sùng sục, cười đến mức người xung quanh phải hoảng sợ ngoảnh lại nhìn. 

Cười đủ rồi, hai người lại quay về chủ đề chính. 

Trương Ân Nghi: “Cậu giúp tớ rủ đi, nếu tớ trực tiếp nói ra thì trông rõ là có ý đồ.”

Vu Chân Ý bắt đầu chém gió: “Từ xưa đến nay, bao nhiêu chuyện tình éo le đều bắt đầu từ tình huống: một cô gái ngại không dám xin WeChat của crush, nhờ bạn thân đi xin hộ, thế là crush và bạn thân cuối cùng thành đôi luôn. Tớ đây sắc nước hương trời, nhan sắc không thể xem nhẹ, tốt nhất cậu nên tự thân vận động đi.”

Trương Ân Nghi bị chọc cười, Vu Chân Ý mà không tự khen mình thì chắc sống không nổi mất. 

Cô ấy lắc đầu cười: “Không sao, hai cậu thành đôi cũng được, đại mỹ nhân như cậu nhất định phải đi cùng trai đẹp.” 

Vu Chân Ý: “……” 

Oa, thật là một tư tưởng vĩ đại.

Trương Ân Nghi làm nũng: “Giúp tớ đi mà, nếu tớ tự nói thì lộ quá.” 

“Rồi cũng có ngày phải lộ thôi.”

“Vu Chân Ý!”

“……Được rồi, biết rồi.” 

Nước sôi rồi. Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi liếc nhìn nhau, phát hiện âm thanh nước sôi thật sự có thể ngang ngửa với tiếng cười của bọn họ, thế là lại bật cười, vừa đẩy nhau vừa bước về lớp. 

Đi đến cửa lớp, Vu Chân Ý mới chợt nhớ tờ giấy nháp vẫn còn ở chỗ Trần Giác Phi. Nội dung trên đó không quá lộ liễu, nhưng nếu bị cậu đọc được thì vẫn có chút xấu hổ. 

Không biết Trần Giác Phi đã xem chưa nữa. 

Khi về đến chỗ ngồi, cô thấy Trần Giác Phi vẫn đang ngủ. 

Cô biết ngay là do cậu chưa thích ứng với lịch trình của năm học mới. Thói quen đảo lộn ngày đêm trong kỳ nghỉ hè chưa thay đổi, sáng nay lại dậy quá sớm, dù có uống cà phê lạnh của bà chị Tiền Mẫn cũng chẳng thể cứu vãn được cơn buồn ngủ.

Tiết tiếp theo là giờ tự học, Vu Chân Ý chọc vào vai Cố Trác Hàng. 

Cố Trác Hàng ngẩng đầu lên nhìn cô. 

“Cho tớ đứng vào trong một lát được không? Chỉ năm phút thôi.” Cô chỉ định vào lấy tờ giấy rồi ra ngay. 

Cố Trác Hàng đứng lên, nhường đường cho cô vào giữa, sau đó lại ngồi xuống. 

Vu Chân Ý: ?

Ý cô không phải là để hai người này kẹp cô ở giữa một cách chật chội như thế này đâu!!

Cô ngồi xuống, trán tựa vào cánh tay của Trần Giác Phi, nghiêng đầu lục lọi trong ngăn bàn của cậu. Đầu cô lắc qua lắc lại, mái tóc dài lướt qua cánh tay cậu, sau gáy lại áp vào lồng ng.ực cậu. 

Trần Giác Phi thực sự buồn ngủ, biết rằng Vu Chân Ý đang ở bên cạnh nhưng lười quản. Mãi đến khi cô ngồi xổm lâu quá, hai chân tê cứng, dùng khuỷu tay chống lên đùi mình để lấy đà, cậu mới không nhịn được nữa. 

Cậu buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, cánh tay dài vòng qua cổ Vu Chân Ý, kéo cô lên đùi mình, giọng nói mơ hồ, khàn khàn: “Ngoan, đừng làm phiền tớ, để tớ ngủ thêm một lát.” 

Vu Chân Ý mất thăng bằng, mông ngã xuống đất, đầu tựa lên đùi Trần Giác Phi. 

Câu nói của cậu rất nhỏ, chỉ có Trương Ân Nghi và Cố Trác Hàng nghe thấy. 

Trương Ân Nghi sững sờ quay đầu lại. Vỏn vẹn mười chữ, nhưng mang đậm màu sắc cấm kỵ. 

Cố Trác Hàng nghiêng đầu, cúi mắt nhìn cô, thấy sắc đỏ lan trên gương mặt trắng nõn của Vu Chân Ý, rồi lại liếc sang Trần Giác Phi, không biết đang suy nghĩ điều gì. 

Không khí oi bức mùa hè bao trùm không gian chật hẹp này, Vu Chân Ý lau mồ hôi trên trán rồi tiện tay chùi vào quần của Trần Giác Phi. Cô tựa đầu vào chân cậu một cách vô thức, tay tiếp tục lục lọi trong ngăn bàn, và cuối cùng cũng tìm thấy tờ giấy. Đúng là hết nói nổi. 

Trần Giác Phi cử động cổ một chút, siết chặt cô hơn. 

Vu Chân Ý nói: “Trần Giác Phi, cậu định siết chết tớ đấy à?”

Trần Giác Phi coi như không nghe thấy. 

Vu Chân Ý nhẹ nhàng vỗ vào khuỷu tay cậu, lại nhỏ giọng gọi: “Trần Giác Phi, cậu mà không thả tớ ra là tớ xử lý cậu đấy.” 

Lời đe dọa yếu ớt lại có hiệu quả đáng kể. 

Đầu ngón tay Trần Giác Phi cuối cùng cũng động đậy, cậu khó nhọc nâng đầu lên, dùng tay còn lại mạnh mẽ xoa mặt, xem như tỉnh táo hoàn toàn. Cậu buông Vu Chân Ý ra, đôi mắt xinh đẹp vẫn còn đầy vẻ mệt mỏi, nhìn cô một cái đầy vẻ ban ơn, rồi nắm lấy tay cô kéo dậy từ dưới đất. 

Vu Chân Ý phủi bụi trên quần, bước ra khỏi khoảng trống giữa Cố Trác Hàng và bàn học. 

Trương Ân Nghi ho nhẹ một tiếng đầy ẩn ý, Vu Chân Ý khựng lại, nhìn Cố Trác Hàng, mỉm cười thân thiện: “Cố Trác Hàng, trưa nay cậu ăn một mình à? Có muốn đi cùng bọn tớ không?” 

Cố Trác Hàng có chút bất ngờ, cậu ta phản ứng một lúc rồi chăm chú nhìn cô. 

Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, đúng là hơi ngại thật. 

Khoảng lặng này khiến Vu Chân Ý nghĩ rằng cậu t đang suy tính cách từ chối. Nghe thấy Trương Ân Nghi lại ho khẽ một tiếng đầy ngụ ý, cô lấy ra một cây kẹo m.út vị mâm xôi cuối cùng, đưa cho cậu: “Một mình ăn cơm chán lắm, đi cùng bọn tớ đi?” 

Vài giây sau.

Cố Trác Hàng nhận lấy kẹo: “Được.” 

Lớp giấy bọc được bóc ra, kẹo m.út vị mâm xôi có màu tím nhạt, hương liệu tỏa ra nồng nặc. 

Cố Trác Hàng nhìn Vu Chân Ý đang nói chuyện với Trương Ân Nghi phía trước, nhìn đôi môi đầy đặn của cô mấp máy, khóe môi cô luôn hơi nhếch lên. Màu môi hồng hào, trong suốt tự nhiên, thật giống với màu viên kẹo trong miệng cậu. 

Khi Cố Trác Hàng rời mắt khỏi cô thì lại bắt gặp Trần Giác Phi cũng đang nhìn cô. 



Để đảm bảo thời gian học tập cho năm ba, chuông ở tòa nhà phía Bắc và phía Nam được cài đặt lệch nhau. Còn mười lăm phút nữa mới hết tiết học buổi sáng của lớp mười một, nhưng chuông bên tòa nhà phía Bắc đã vang lên, thậm chí có thể nghe thấy tiếng bước chân rầm rập trên hành lang. 

Vu Chân Ý thở dài, hộp đựng đồ ăn đã được đặt lên bàn. Cô lắc nhẹ hộp, tiếng muỗng inox bên trong va chạm vang lên leng keng. 

Giáo viên ngữ văn Dương Xảo Quân vừa bước tới hàng thứ tư, nhìn lướt qua Vu Chân Ý, giọng mang theo ý cười: “Đói rồi à?”

Vu Chân Ý: “Vâng ạ, cô xem này, em sắp gầy trơ xương rồi.”

Dương Xảo Quân: “Nhìn không ra đâu, vẫn trắng trẻo lắm.” 

“Đúng vậy!” Tưởng Anh Ngữ ở phía trước xen vào, “Em chết đói bảy ngày cũng chưa chắc trắng bằng Vu Chân Ý.” 

Làn da trắng của Vu Chân Ý là điều ai cũng công nhận. Nghĩ đến phép so sánh của Tưởng Anh Ngữ, cả lớp bật cười, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan. 

Dương Xảo Quân cũng bật cười: “Thôi nào, nửa tiết không có động tĩnh gì, giờ lại ồn ào thế này. Được rồi, hôm nay cho các em trải nghiệm cuộc sống lớp 12 trước.”

Một học sinh ở hàng sau hỏi: “Cô ơi, ý cô là sao ạ? Sắp bắt đầu chế độ học lớp 12 luôn à?” 

Vu Chân Ý suy nghĩ một lát, nhanh chóng phản ứng: “Gì chứ! Chị Xảo Xảo của chúng ta đang muốn cho chúng ta nghỉ sớm để ăn trưa đấy!” Cô nói xong, nhìn về phía Dương Xảo Quân, “Đúng không chị Xảo Xảo?” 

Dương Xảo Quân khẽ nhíu mày: “Ừm, chỉ có em là giỏi đọc hiểu nhất.” 

Lời vừa dứt, giữa tiếng hoan hô, nhóm nam sinh bàn cuối mở cửa, học sinh ùa ra như thủy triều. 

Trương Ân Nghi kéo tay áo Vu Chân Ý, ánh mắt đầy ẩn ý. Vu Chân Ý ra dấu OK, quay đầu nhìn Cố Trác Hàng: “Đi cùng bọn tớ nhé?” 

Giọng cô mềm mại mà không ngọt quá mức, nhẹ nhàng như viên kẹo mâm xôi tan chảy trong miệng vài giờ trước. 

Cố Trác Hàng gật đầu. 

Vu Chân Ý thấy Trần Giác Phi cũng đứng dậy, cô thắc mắc: “Không phải cậu được Sầm Kha cho đặc quyền ăn trong lớp à?” 

Trần Giác Phi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt cô, ngón tay gõ nhẹ lên mép bàn, giọng điệu bình tĩnh lạ thường: “Ăn một mình chán lắm.” 



Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi đi trước, Trương Ân Nghi là một nữ hán tử chính hiệu lại bắt đầu giả vờ e thẹn, nói chuyện rời rạc với Cố Trác Hàng. Tiết Lý Khoa và Tưởng Anh Ngữ thì kẹp hai bên Trần Giác Phi như hộ pháp. 

Vu Chân Ý muốn nhắc họ rằng, nẹp chân của cậu giúp cậu đi lại được bình thường, chỉ là chậm hơn một chút thôi. Nhưng cô nghĩ rồi lại thôi. 

Vì hiểu nhau, nên Vu Chân Ý biết tâm trạng Trần Giác Phi lúc này không tốt. Nhưng cô không biết cậu đang giận chuyện gì, cố gắng nhớ lại từ sáng đến giờ mình đã nói gì với cậu, rốt cuộc đã chạm vào điểm mấu chốt nào của “chú cún nhỏ” này?

Nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể kết luận: Cún con đến tuổi dậy thì, quá nhạy cảm.

“Cậu nói xem, chân cậu đã thành ra thế này rồi, không nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe đi, nếu là tôi thì tôi đã nghỉ cả học kỳ đầu lớp 11 rồi.” Tiết Lý Khoa nói.

Tưởng Anh Ngữ cũng đồng tình.

Trần Giác Phi bĩu môi: “Sao lại cản người ta học hành thế?”

Tưởng Anh Ngữ châm chọc: “Không cản, không cản, thủ khoa vẫn khác bọn tôi mà.”

Tiết Lý Khoa vẫn không hiểu: “Tư duy của học sinh giỏi đúng là khác xa người thường.”

Vì tan học sớm, nhà ăn hôm nay vắng hơn hẳn.

Trần Giác Phi ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ, những người khác đi xếp hàng.

Hàng không dài lắm, chẳng bao lâu đã đến lượt Vu Chân Ý.

“Cô ơi, cho cháu một phần sườn chiên muối tiêu, sườn xào chua ngọt, cải thìa xào mỡ heo, rồi thêm một phần ngao sốt rượu vang, gà kho đậu nành, khoai tây xào ớt xanh, chia thành hai đĩa giúp cháu nhé.” Vu Chân Ý nói.

Bác gái múc thức ăn xong, lúc xới cơm tay lại run run, một run là rơi mất cả nửa muôi cơm.

Trái tim Vu Chân Ý cũng run theo tay bác ấy.

Cô biết mà! Cô biết mà! Tay bác gái nhà ăn chưa một ngày nào không run cả!

Tưởng Anh Ngữ ăn khỏe nhất, thấy bác gái múc ít, lại tiếp tục năn nỉ, lề mề mãi mới xong.

Vu Chân Ý ngồi xuống đối diện Trần Giác Phi, đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt cậu, rồi lấy hai cái thìa từ hộp đựng, đưa cho cậu một cái.

Tiết Lý Khoa và Tưởng Anh Ngữ thuộc kiểu không nói chuyện khi ăn thì sẽ chết, hai người ríu rít không ngừng, giữa nhà ăn ồn ào vẫn vô cùng nổi bật.

Tiết Lý Khoa nhìn Cố Trác Hàng, tự nhiên bắt chuyện: “Này bạn, trước đây bạn thăng chức ở đâu thế?”

Trương Ân Nghi: “Cậu dùng từ ‘thăng chức’ đúng không đấy?”

Tiết Lý Khoa: “Chữ sinh ra chẳng phải để tớ dùng sao!”

Cố Trác Hàng: “Trước khi vào cấp ba, tôi ở Hàng Thành, nửa tháng trước mới chuyển đến đây.”

Trương Ân Nghi: “Vậy trước đây cậu chưa từng đến đây à? Cậu thấy nơi này khác Hàng Thành nhiều không?”

Cố Trác Hàng im lặng một lúc rồi đáp: “Trước đây từng đến một lần.”

“Hôm trước tớ thấy cậu ở Vườn Cổ, có phải khi đó cậu vừa chuyển đến không?”

Vu Chân Ý ngồi cách Cố Trác Hàng một chỗ, nên khi nói chuyện, cô hơi nghiêng người về phía trước. Một lọn tóc dính chút nước sốt sườn chua ngọt, khi cử động lại vô tình chạm vào môi, để lại một vệt màu caramel.

Cố Trác Hàng khẽ đáp: “Tôi sống gần đó.”

Câu nói vừa dứt, ngoài Trần Giác Phi, những người còn lại đều nhìn nhau trao đổi ánh mắt: Cậu ấm nhà giàu.

“Vậy cậu…”

Vu Chân Ý còn định hỏi tiếp, nhưng Trần Giác Phi đã nhìn về phía cô. Cậu lấy một gói khăn giấy từ túi áo sơ mi mùa hè ra, rút một tờ, vươn tay đến trước mặt cô: “Đừng động đậy.”

Vu Chân Ý không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, để mặc Trần Giác Phi lau khóe môi cho mình. Đầu ngón tay cái của cậu cách một lớp giấy mỏng, khẽ lướt qua đôi môi mềm mại của cô, rất nhanh.

Trương Ân Nghi đã quen với cảnh này, nhưng Tiết Lý Khoa thì không. Cậu ta vẫn chưa thể nhìn hai người này bằng ánh mắt bình thường, đầy thắc mắc hỏi: “Ê, hai người thế này không sợ ảnh hưởng đến chuyện yêu đương sau này à?”

Vu Chân Ý thấy cậu ta làm quá, có gì đâu, Trần Giác Phi mắc chứng sạch sẽ nặng mà.

Tưởng Anh Ngữ nhét một miếng cơm vào miệng: “Cậu nghĩ nhiều rồi, Trần Giác Phi sạch sẽ cực kỳ, chuyện này giống như Hoàng hậu không chấp nhận có bụi trong mắt thôi.”

Cậu ta còn bắt chước điệu bộ cao quý, Tiết Lý Khoa thấy buồn cười, lại chọc chọc Trần Giác Phi: “Anh, tôi muốn nghe cậu nói câu đó cơ.”

Trần Giác Phi: “Cậu bị bệnh à?”

“Nhưng mà hai người đặt biệt danh WeChat như kiểu couple ấy.” Bị Trần Giác Phi phũ, Tiết Lý Khoa lại đổi chủ đề.

Vu Chân Ý: “Đồ mù chữ, cậu biết gì chứ.”

Trương Ân Nghi khó xử lên tiếng: “Xin lỗi nhé, thật ra tớ cũng không hiểu.”

Vu Chân Ý: “… TBG: True Beautiful Girl (Cô gái thật sự xinh đẹp), TNB: Think No Boy (Không nghĩ đến con trai).”

Trương Ân Nghi, Tiết Lý Khoa, Tưởng Anh Ngữ: “…”

Đúng là thần đồng dịch thuật.

Tưởng Anh Ngữ vừa chiến đấu với miếng sườn vừa giơ ngón cái: “Cô nương giỏi tiếng Anh ghê.”

Vu Chân Ý: “Thank you.”

Cô còn định nói thêm gì đó, nhưng Cố Trác Hàng luôn hỏi gì đáp nấy, bỗng nhiên mở miệng: “Hai cậu là…”

Câu nói bỏ lửng nhưng ai cũng hiểu hàm ý.

Cố Trác Hàng đã coi hai người họ là một cặp.

Vu Chân Ý giật mình kêu lên: “Sao lại nghĩ thế chứ?”

Cố Trác Hàng bình tĩnh nói: “Cách hai cậu ở bên nhau, rất giống.”

Vu Chân Ý cắn một miếng sườn, nhìn Trần Giác Phi, suy tư nói: “Xem ra chúng ta cần thay đổi cách cư xử rồi, nếu không thật sự bị cậu ta nói trúng, lỡ làm ảnh hưởng đến đường tình duyên của tớ thì sao?”

Tưởng Anh Ngữ ở bên cạnh vừa ăn vừa chửi rủa rằng suất ăn của căng tin ngày càng ít, càng ngày càng bóc lột học sinh, thế là câu chuyện của mấy người lại quay về chủ đề đồ ăn trong căng tin. 

Khác với những người còn lại, Trần Giác Phi nhìn thẳng vào mắt Cố Trác Hàng, không hề né tránh. Có lẽ giữa những sinh vật giống đực, không cần nhiều lời, chỉ một ánh mắt là đủ để nhận ra sự đối địch của đối phương. 

Trần Giác Phi bỗng bật cười khẽ, ánh mắt tràn đầy ý khiêu khích.

Cậu cứ tưởng người bạn mới này có thân phận gì ghê gớm, ai ngờ lại là một kẻ “trà xanh”.

Khi câu chuyện của cả nhóm đã thành công chuyển từ tay run của bác gái múc cơm trong căng tin sang việc chú bảo vệ trường có vẻ như đang lão hóa ngược, Trần Giác Phi đột nhiên nói không đầu không đuôi: 

“Thật ra không quá thân.” 

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn cậu, Vu Chân Ý là người phản ứng đầu tiên: 

“Hả? Ý cậu là miếng sườn chiên, sườn xào hay là cải thìa xào mỡ heo?” 

“Chân Chân.” Giọng nói trầm thấp, không nghe ra cảm xúc.

Chỉ là hai chữ rất bình thường, nhưng khi bật ra từ môi cậu, nó lại mang một nhịp điệu đầy sắc bén, giống như một con thú đực đang giương móng vuốt cảnh cáo kẻ xâm phạm. 

Lúc đầu, Dư Chân Ý tưởng Trần Giác Phi gọi mình, nhưng ngay sau đó, cô nhận ra không phải, liền hơi sững sờ. Vì cậu rất hiếm khi gọi cô như vậy, những lời tiếp theo của cậu càng khiến cô bất ngờ hơn. 

“Thật ra, chúng tôi không quá thân.” 

“Chỉ là từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, dọn nhà ba lần vẫn là hàng xóm. Tên cô ấy được đặt theo bài thơ “Ẩm Tửu” mà mẹ tôi yêu thích nhất, còn tên tôi lại lấy từ bài “Quy Khứ Lai Hề Từ” mà ba cô ấy thích nhất.” 

“Ngoài chuyện đó ra, đúng là không thân lắm.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK