• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Doanh Thần cất bước tiến ra ngoài, rồi đi vào thang máy, trở xuống lại tầng trệt.



Ở trong căn phòng mà Bạch Doanh Thần đã căn dặn người chuẩn bị, Đường Hân khoanh tay đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt mang rõ sự tức tối. Ngồi trước mặt Đường Hân là Swan, đang ngồi làm việc với cái máy Ipad.



Swan ngừng hành động lại, ngước nhìn Đường Hân rồi thở dài:"Chị, chị ngồi xuống đây đi!"



"Swan, em nghĩ xem, anh ta làm như vậy là có ý gì chứ? Bảo chúng ta làm việc cho anh mà anh ta không có lấy một sự tin tưởng, lại còn nhốt chúng ta ở đây nữa. Đúng là tức chết được." Đường Hân bực bội nói.



Nghe thấy vậy, Swan phì cười, thì ra chị ấy tức tối là vì điều này. Cô bỏ chiếc Ipad xuống bàn, đứng dậy đi tới trước mặt Đường Hân:"Tuy chúng ta đã là người của Bạch thiếu, nhưng đi theo anh ta chưa đủ một ngày vả lại chúng ta là trung thành với Hắc Dạ Môn cũng đã lâu. Việc anh ta đề phòng cũng là chuyện bình thường."



Đường Hân đương nhiên biết nhưng vẫn thấy bực bội. Cô khẽ "xùy" một tiếng rồi bước ra ngoài.



Thấy vậy, Swan liền cất tiếng gọi:"Chị đi đâu vậy?"



"Đi hóng mát cho đỡ tức!" Đường Hân vẫy vẫy tay tạm biệt nhưng không quay người lại.



Bước ra khỏi phòng, Đường Hân rẽ hướng phải đi ra khỏi tòa nhà. Vệ sĩ cũng có chặn cô lại, không cho cô bước khỏi nơi này một bước.



Đường Hân liếc mắt nhìn đám vệ sĩ bằng thái độ lạnh nhạt. Nếu cô không có tính kìm chế thì đã ra tay từ lâu rồi chứ không rảnh mà ở đây đối khẩu với đám người này.



Đường Hân bị bọn họ cản lần đầu tưởng chừng như lần này sẽ cho cô qua nhưng kết quả vẫn không khác nhau gì mấy.



Một tên đàn ông người Anh cao lớn, đứng nghiêm túc nói với cô:"Xin lỗi, không có lệnh của Bạch thiếu, cô không được đi đâu hết."



Đường Hân cắn môi thầm chửi trong lòng:"Cái tên Bạch Doanh Thần chết tiệt này, muốn kiểm soát luôn tự do của mình sao?" Cô thở nhẹ, hất mày nói:"Dù sao bây giờ tôi cũng là người của Bạch thiếu các người rồi, tôi có chạy đi đâu đi chăng nữa thì với Bạch thiếu chỉ cần anh ta búng tay một cái là sẽ tìm được tôi ngay, đến lúc đó, tội chồng tội, ngoài con đường chết thì không còn đường nào thoát nữa. Anh nghĩ xem, tôi đâu có dại dột gì mà làm những trò ngu xuẩn như vậy, tôi còn rất trẻ muốn sống thêm vài chục năm nữa. Mà vả lại, phía trong đó còn có em gái của tôi, tôi đâu thể bỏ mặt được." Đường Hân mỉm cười, nói khích thêm:"Tôi cảm thấy nơi này khá ngột ngạt nên chỉ muốn ra ngoài đó dạo chơi một lát thôi, sẽ không tốn nhiều thời gian. Nếu các người cảm thấy không an tâm thì có thể cho người đi theo. Các người cảm thấy thế nào?"



Tên vệ sĩ người Anh đó liếc mắt nhìn đồng đội của mình nhằm thăm dò ý kiến và theo số đông để kết luận. Trong lúc họ đang do dự, tiếng nói lạnh nhạt của Trịnh Mặc vang lên từ phía sau Đường Hân:"Để cô ta đi!"



Nhận được lệnh từ cấp trên, đám vệ sĩ lui ra nhường đường cho Đường Hân. Cô quay người, nhìn Trịnh Mặc một lúc rồi cất tiếng:"Nếu anh muốn thì có thể đi theo."



Trịnh Mặc nhếch môi cười, không nói. Anh quay người đi vào trong, để lại một chút gì đó thắc mắc cho Đường Hân. Nhưng cô không bận tâm gì nhiều, quay người đi qua hàng về sĩ rồi rời khỏi tòa nhà ngay sau đó.



Đi dạo quanh con phố, Đường Hân cảm thấy tinh thần phấn chấn và lạc quan hơn rất nhiều, không phải vì cô đang giận Bạch Doanh Thần, cũng không phải vì cô không khỏe ở trong người hay khó chịu ngột ngạt ở nơi đó mà là cô đang lo cho cha của mình, cũng không biết giờ này ông đang làm gì, ông có nghe lời cô dặn hay không, hay là đang ra sức làm việc cực khổ? Cô cũng có đưa cho ông rất nhiều tiền nhưng ông không động vào nó một cắt, Đường Hân có hỏi nhưng ông chỉ trả lời qua loa, ông nói không có cần gì, thì mua làm gì.



Nghĩ tới đây, Đường Hân lại cảm thấy buồn bã, tính cô vốn đã tự lập, vốn đã giữ cho mình thái độ quyết đoán. Đáng lẽ ra, xong nhiệm vụ lần này, cô và cha mình và cả Swan sẽ cùng chung sống với nhau như một gia đình. Không ngờ rằng, cô lại va vào tấm lưới đầy gai như thế này. Ở trước mặt Bạch Doanh Thần, cho dù cô có quyết đoán, mạnh mẽ, ngang tàn thế nào thì cũng chỉ ở một con số không.



Đường Hân vẫn rảo bước chậm rãi đi tiếp, đến lúc mỏi chân thì dừng lại ở một quán nước rồi ngồi xuống. Ở phía bên kia, có một vũ hội hay tiệc ngoài trời gì đấy cô không rõ, nhưng thấy họ ăn mặc rất mát mẻ, lại còn nhảy múa dưới nền nhạc với điệu bộ rất hưng phấn.



Đường Hân cầm chai nước lọc của bà chủ quán vừa mới đem ra đưa lên miệng uống vài ngụm cho đỡ khát. Trời thì vẫn râm râm nóng nóng như vậy, đi cả một đoạn đường rồi, nhưng cô vẫn không thể nào ngừng quan tâm đến cha mình.



Hai người đàn ông người nước ngoài cao lớn, mặc mày râu ria bặm trợn ngồi xuống cái bàn ở sau lưng cô.



Một tên lớn tiếng gọi bà chủ ra rồi nói với bà ta gì đó bằng tiếng địa phương, nên cô không hiểu cho lắm. Đại loại là gọi nước giải khát. Bỗng chốc, tên đàn ông còn lại, ghé sát vào người đàn ông cao to kia, hắn thì thầm rất nhỏ nhưng cũng đủ để Đường Hân nghe thấy. Tiếng nói của chúng bây giờ là tiếng Anh, cô hiểu nhưng dường như không có hứng thú nghe lén cho lắm. Đường Hân lại ngửa cổ uống một ngụm nữa, sau đó hướng ánh mắt qua bên vũ hội...



Hai người bọn chúng từ từ bàn chuyện.



"Mọi chuyện bên mày thế nào rồi!"



"Sắp xếp ổn thỏa hết rồi! Lần này Bạch Doanh Thần chắc chắn sẽ chết, hắn ta ngông cuồng như vậy, chiếm cả Trung Đông này lẫn Đông Nam Á vậy mà vẫn muốn dành địa bàn với đại ca chúng ta. Xem như hậu quả lần này hắn gánh là xứng đáng."



Đường Hân đang nhìn phía những người vui chơi giải trí, bỗng chốc khựng lại khi nghe bọn chúng nhắc tới Bạch Doanh Thần, chi tiết hơn là nhắc tới cái chết. Bọn chúng muốn giết Bạch Doanh Thần? Đường Hân nhíu mày, phần thì cảm thấy hứng thú với cuộc trò chuyện này, phần thầm xót thương cho độ ngu xuẩn của bọn chúng. Giết Bạch Doanh Thần, liệu bọn chúng có đường sống? Ai trong thế giới ngầm chả biết, Bạch Doanh Thần có mối quan hệ đặc biệt thân thiết với Tư Cảnh Nam của Hắc Mộc Vu và Hàn Dương Phong của Hàn Long Bang. Bọn chúng chỉ biết đâm đầu mà làm chứ không biết nghĩ sao? Đường Hân chợt lắc đầu, tay xoau xoay chai nước.



"Đúng vậy... Nhưng mà, anh đã đặt bom cẩn thận vào xe của hắn chưa? Nhớ đừng để xảy ra sai sót gì, nếu không cả cái mạng của em và anh sẽ không giữ được lâu đâu."



"Mày yên tâm đi, tao đặt kỹ lắm rồi, một khi hắn đã lên xe thì sẽ...bumm!!"



Hai người bọn chúng bật cười thỏa chí, người đàn anh đó nói tiếp:"Còn mày đấy, giao thư tận tay chưa, hắn chắc chắn sẽ đi chứ?"



"Cái này là đại ca chúng ta sắp xếp, cái tờ giấy đó liên quan tới một người rất quan trọng đối với hắn, không chừng bây giờ hắn đang nháo nhào lên để đi ra xe đấy!"



Đường Hân vẫn đang lắng nghe, khẽ chép miệng bất mãn. Thỉnh thoảng lại có quay lại, thì nhìn thấy tướng mạo cao lớn của bọn chúng đang đứng lên và chuẩn bị rời đi. Đường Hân lo bọn chúng sẽ phát giác nên lập tức quay người lại, trở lại tư thế ban đầu như không có chuyện gì.



Lúc sau đó, bọn chúng rời đi. Đường Hân mới thả lỏng người ra. Vừa mới được nghe Bạch Doanh Thần sắp bị ám sát Đường Hân cũng chẳng mừ ư hay có thái độ bất ngờ gì. Là vì cô quá quen với những trò ám sát này rồi. Đường Hân suy nghĩ, Bạch Doanh Thần ép mình như vậy, nếu bây giờ anh ta chết trong trận bom đó không phải cô sẽ được tự do sao?



Cô vẫn giữ ý nghĩ như vậy, nhưng sao đột ngột trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu đến vậy? Đường Hân ngồi ở đó vẩn vơ suy nghĩ được một lúc, thì bỗng đứng dậy, chạy thật nhanh đi. Nỗi chật vật sâu thẳm trong tâm can ấy dường như đã căng tràn ra ngoài, cô không thể để Bạch Doanh Thần chết oan uổng như vậy được.



Nhất định phải cứu được anh ta!



...........



Bước vào căn phòng khác, căn phòng này rộng lớn và sang trọng hơn rất nhiều. Xung quanh đều là cách trang trí mà Bạch Doanh Thần thích, anh đưa tay lên xem đồng hồ. Sau đó đi tới ghế sô pha ngồi xuống.



Đúng lúc ấy, Trịnh Thiên mở cửa bước vào, đưa cho Bạch Doanh Thần một mẩu giấy nhỏ được bao phong bì cẩn thận.



"Bạch thiếu, có người gửi cái này cho anh." Trịnh Thiên đặt tờ giấy xuống bàn, chậm rãi nói.



Bạch Doanh Thần mở phong bì đó ra thì nhận được một bức thư và một tấm hình của một cô gái xinh đẹp. Trong giấy đó có viết: Muốn cứu người thì một mình đến kho hàng bỏ hoang phía ngoại ô.



Đột ngột nhận được tin tức của Thẩm Gia Tuyết, Bạch Doanh Thần kinh ngạc đứng bật dậy, chưa kịp suy nghĩ gì đã ra lệnh khẩn trương cho Trịnh Thiên:"Chuẩn bị xe cho tôi!"



"Bạch thiếu..."



"Nhanh lên!"



Trịnh Thiên không dám hỏi nhiều thêm, anh cúi đầu: "Rõ!" một tiếng rồi tức tốc bước ra ngoài.



Thái độ Bạch Doanh Thần vẫn không ngừng sốt sắng và lo âu, anh nhanh chóng rời khỏi tòa nhà, lái chiếc xe Cadillac màu đen rời đi.



Đường Hân chạy thụt mạng trở về tòa nhà, cô nhìn Trịnh Mặc, Trịnh Thiên đứng ở trước cửa chính của tòa nhà trụ sở thì bắt đầu dừng chạy. Cô chống hai tay lên gối thở gấp vài hơi để lấy lại sức.



Nhìn cô có biểu hiện như vậy, hai người họ không hiểu, đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn về phía cô.



"Bạch Doanh Thần đâu rồi?" Giọng Đường Hân khẩn trương nói.



"Bạch thiếu vừa mới lái xe rời đi rồi, anh ấy có lệnh, bất cứ ai cũng không được theo." Trịnh Thiên nhíu mày nói tiếp:"Cô tìm Bạch thiếu có chuyện gì sao?"



Đường Hân nghe Bạch Doanh Thần đã lái xe rời đi thì vô cùng hốt hoảng, cô nhăn mặt nhìn hai người bọn họ:"Gọi cho Bạch Doanh Thần ngay!"



Nhận thấy thái độ này của cô, Trịnh Mặc không hỏi vội, anh lấy điện thoại ra, gọi đến số máy của Bạch Doanh Thần nhưng anh không trả lời. Lúc này Đường Hân rất rối, cô cất giọng hỏi tiếp:"Xe ở đâu, đưa tôi một chiếc?"



"Nhưng cô muốn làm gì?" Trịnh Mặc nhíu mày, nghi hoặc hỏi.



"Bây giờ không phải là lúc ở đây nhiều chuyện, Bạch thiếu gia các người đang gặp nguy hiểm, trên xe anh ta bị người khác đặt bom, nếu muốn cứu anh ta thì đưa xe cho tôi!"



"Cái gì? Cô vừa nói cái gì?" Trịnh Mặc và cả mọi người hốt hoảng lên tiếng, không gì tác động, Trịnh Thiên liền đi chuẩn bị xe cho cô.



Không gian ở đó hiện tại rất hoảng loạn. Chủ nhân của họ đang gặp nguy hiểm! Đường Hân nhìn Trịnh Mặc:"Giúp tôi gọi Swan ra đây!"



"Được."



Vài phút sau, xe đã chuẩn bị sẵn. Đường Hân và Swan ngồi chung một xe và chạy trước. Trịnh Mặc và Trịnh Thiên thì nối tiếp theo sau. Khuôn mặt của Trịnh Thiên và Trịnh Mặc vô cùng lo lắng, đến mức tái nhợt đi. Vừa nãy, Trịnh Thiên tính rằng sẽ hỏi, nhưng nhìn Bạch Doanh Thần như vậy, anh nào dám chen vào.



Đường Hân lái chiếc xe Ferrari màu đỏ, tốc độ có thể tin tưởng nên Đường Hân đã nhấn ga mạnh chân, tốc độ không ngừng tăng lên, ngày một nhanh trên đường cao tốc. Xe chạy rất nhanh, tưởng chừng như một chiếc mũi tên được xạ thủ chuyên nghiệp giương cung rồi bắn nhanh về phía tấm bia, tốc độ của mũi tên nhanh bao nhiêu thì tốc độ của chiếc xe Ferrari mà Đường Hân đang điều khiển cũng nhanh tương đương như vậy.



"Thế nào Swan, đã định vị được vị trí của Bạch Doanh Thần chưa?"



"Anh ta đang cách chúng ta khoảng hai trăm kilomet nữa." Swan thắt chặt dây an toàn, dù sợ tốc độ này nhưng vẫn phải bình tĩnh, đôi tay trắng trẻo uyển chuyển trên bàn phím, nghe Đường Hân hỏi thì nhanh chóng trả lời.



Đường Hân khẽ liếc mắt nhìn sang thiết bị trên màn hình, nhìn thấy được vị trí của xe mình và xe Bạch Doanh Thần đang ở khoảng cách gần thì lòng chợt nhẹ nhõm hẳn. Cô quay sang nhìn Swan, hạ giọng nói:"Sắp tới rồi! Swan bám chắc vào!"



"Vâng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK