• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tám giờ tối, tại bãi tập võ.



Đường Hân khoác lên người một bộ đồng phục màu đen, tóc được bó cao lên, tay đeo găng tay boxing màu đỏ, liên tục đấm vào trụ đấm bốc.



Bên ngoài, Swan bước vào, gật đầu chào hỏi một số anh em đứng canh giữ và tập luyện ở đó, cô rảo bước đi tới gần Đường Hân, khẽ cất tiếng gọi:"Chị Hân Hân."



Đường Hân dừng mọi hành động lại, tháo găng tay ra, cùng Swan bước tới thềm đất rồi ngồi xuống. Swan đưa cho cô một chai nước suối rồi mỉm cười nói:"Tập lâu như vậy không mệt chứ?"



"Cũng không mệt lắm." Đường Hân quấn chiếc khăn lên cổ, khẽ lau mồ hôi rồi nói:"Nhiệm vụ ngày mai rất quan trọng, nó sẽ quyết định số mệnh của chúng. Vì vậy, chúng ta không được để xảy ra thiếu xót gì."



"Em hiểu rồi. Nhưng mà kể cũng nhanh thật, mới đó mà đã sắp hoàn thành đủ một trăm nhiệm vụ rồi!"



Khi gia nhập vào tổ chức, Đường Hân đã thực hiện theo đúng quy định của tổ chức, cả việc trộm, dành địa bàn bằng nhiều hình thức công bằng, đàm phán dành hàng hóa hay cả công việc của một sát thủ cũng không ngoại trừ. Đến bây giờ, chỉ còn duy nhất một nhiệm vụ nữa là cô sẽ rời tổ chức, tuy nhiên, nhiệm vụ này không dễ như cô nghĩ.



Đường Hân cầm chai nước, ngửa cổ uống vài ngụm rồi quay sang nhìn Swan nghiêm túc nói:"Swan, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, em tính sẽ làm gì?"



"Hưm..." Swan kéo dài ngữ âm, trông cô có vẻ nghĩ ngợi lắm, nhưng thật ra cô đã có quyết định rồi, cô cười cười nhìn Đường Hân trả lời:"Tất nhiên là em sẽ theo chị rồi!"



"Theo chị? Em không tính sẽ trở về Pháp sao?" Đường Hân nhíu mày, cô khá bất ngờ với quyết định này của Swan. Thật ra, cô và Swan đều là người gốc Pháp, tuy nhiên, do một số lý do nhất định, nên Đường Hân được đưa đến Trung Quốc và làm việc cho Hắc Dạ Môn từ rất nhỏ, nói là làm việc nhưng chủ yếu là luyện tập để rèn luyện khả năng và làm việc cho tổ chức. Còn ở Pháp, Swan trước đó cũng có một việc làm rất tốt nhưng được ơn cứu mạng của cô nên quyết định sẽ luôn đi theo cô để báo đáp và hai ngươi kết nghĩa chị em, từ đó nhờ có Swan, nhiệm vụ hoàn thành sớm hơn trông thấy.



"Ở đó chán lắm, chả có gì vui cả." Swan bĩu môi, nhún vai trả lời.



Đường Hân đặt chai nước xuống sàn, cong mỉm cười:"Nếu em đã quyết định như vậy thì sau này đừng có than khổ nhé?"



"Sao có thể chứ? Em vui còn không kịp."



Đường Hân phì cười, đối với Swan, cô ấy không ở trong tổ chức nên không biết, Swan chỉ nghĩ, Hắc Dạ Môn rất vui và nhộp nhịp. Nhưng còn riêng với Đường Hân thì khác, nơi ấy rất phức tạp, gồ ghề và ẩn chứa rất nhiều mối nguy hiểm khó lường trước, mặc dù đã tách ra khỏi Hồng Tam Hội, bây giờ cô rời khỏi đó cũng không hẳn là chuyện buồn.



Đang chú tâm suy nghĩ thì Swan lên tiếng, làm cô choàng tỉnh. Swan nhìn cô cười cười, hất cằm với Đường Hân:"Đi giải trí chút đi!"



"Ý hay." Đường Hân nhướng nhướng đôi mày rồi đứng dậy, cùng Swan đi ra ngoài.



.......



Câu lạc bộ Billiards...



Trong một căn phòng chơi bida, gồm có hai chiếc bàn bida lớn, một số người đàn ông cười đùa miệng ngậm điếu thuốc, dùng phấn lơ để thoa lên đầu cơ, sau đó anh ta khom lưng, nhìn bao quát lên bàn bida một lượt rồi nhắm mục tiêu trước mắt, sau đó mới bắt đầu đẩy cơ, đánh vào bi chủ.



Sự va chạm của các viên bi khá mạnh, làm những viên bi đi theo hướng theo quy luật tính trước của người mới đánh. Những viên bi đủ màu trừ màu đen, đa phần đều rơi xuống lỗ, bàn bên kia cũng chơi tương tự như vậy. Một người đàn ông trạc khoảng ba mươi lăm tuổi, mặc một chiếc áo khoác jean màu xám, vắt chân ngồi thư thái trên ghế, nhịp chân, hứng thú nhìn đám đàn em đang cùng nhau chơi bida ở phía trước. Đầu hắn ta thì chỉ có vài ba cộng, vóc dáng thì chả vào đâu cả.



Đáng để ý hơn là người đàn ông ngồi bên cạnh hắn ta, anh ta trông cũng còn khá trẻ, anh cầm gói thuốc trên bàn, mở lấy một điếu rồi ngậm lên miệng, sau đó tự châm lửa. Khói thuốc bay nghi ngút, làm cho khuôn mặt ấy càng trở nên mờ ảo, khó ai có thể suy đoán được suy nghĩ của anh ta.



"Suy nghĩ thế nào rồi?" Người đàn ông trẻ tuổi, rít một hơi thuốc rồi phả khói ra, nhìn người đàn ông bên cạnh, cất tiếng lạnh nhạt nói.



Hắn ta ngoảnh mặt nhìn anh ta, bộ dạng trông như tội nghiệp lắm. Hắn ta nhún vai:"Bạch thiếu, anh làm vậy chả khác nào chặn con đường sống của tôi. Anh cũng biết đấy, Thương Chính Quốc làm việc chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, tôi cùng lắm là được anh ta tin tưởng nên được giao cho cầm đầu vài địa bàn, suy cho cùng cũng là bề dưới, nếu như theo lời đề nghị của anh, đem lô vũ khí ấy đi thì không hay cho lắm."



Bạch Doanh Thần liếm môi cười cười, anh đứng lên, chỉnh sửa lại vạt áo, sau đó khuôn mặt bỗng biến đổi, sự biến đổi này vốn muốn đe dọa kẻ khác, anh dùng chân đạp mạnh tên đó ngã xuống sàn, Bạch Doanh Thân dùng lực, giẫm mạnh chân mình lên trên một bên má của hắn.



Đồng lúc, những tên đang chơi bida liền bỏ dở, bọn chúng nhanh chóng nhào tới, vì người đàn ông kia dám giẫm lên mặt của đại ca chúng.



Những vệ sĩ đi theo Bạch Doanh Thần tiến tới, đứng bao vây lấy anh, người thì cầm súng, người thì đập vỡ chai bia dùng phần vỡ sắc nhọn chỉa thẳng vào chúng. Bọn chúng hiểu chuyện, theo bản năng muốn sống lập tức khựng lại, nhìn nhau rồi lùi vài bước để giữ khoảng cách an toàn.



Những cô gái phục vụ trong phòng đó liền la lên, chụm lại và hoảng sợ nép vào một bên.



Bạch Doanh Thần không màng tâm để ý tới đám người kia, anh nhìn người đàn ông ở dưới chân mình, gằng giọng hung hăn cất tiếng:"Là bề dưới mà dám lên mặt với tôi, có phải anh chán sống rồi không?"



Hắn ta nhắm mắt, nhanh chóng lắc đầu:"Bạch thiếu, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa."



Bạch Doanh Thần cười cợt, dùng mồi lửa của đầu thuốc ấn chặt lên mặt của hắn:"Thôi được rồi, lần này tôi giữ lại cái mạng chó của anh. Về nhớ nói lại với Thương Chính Quốc, đừng có giỡn mặt với Bạch Doanh Thần này, lô vũ khí đó cứ giữ lấy mà xài, dù sao trả về tôi, nó cũng chỉ đáng là đám sắt vụn thôi. Nhớ lấy, việc ai người nấy lo, đừng có lo chuyện bao đồng, nếu không tôi không biết sẽ làm gì đâu."



Nghe lời Bạch Doanh Thần cảnh cáo, tên đó hốt hoảng, nếu Bạch Doanh Thần thực sự ra tay, thì chưa đầy một đêm, chắc chắn Thương gia sẽ bị xóa bỏ mãi mãi.



"Vâng, tôi hiểu rồi, Bạch thiếu."



Bạch Doanh Thần nhếch cười hài lòng, nắm cổ áo hắn kéo hắn đứng lên, tuy thái độ anh hiện giờ đang cười đùa, nhưng tên đó vẫn thấy sợ, đứng trước mặt Bạch Doanh Thần mà cả người hắn run lên từng đợt.



"Không có gì phải căng thẳng cả. Nào tiếp tục chơi đi!" Bạch Doanh Thần quay sang nhướng mày nói với mấy tên đàn em của hắn ta.



Mấy tên đó nghe xong thì nhanh chóng đi lại bàn chơi tiếp, mặc dù không có hứng cũng phải tự chịu. Đại ca của bọn chúng còn sợ như vậy, bảo sao đám đàn em này dám chống lại.



Tên kia nhíu mày, ôm cổ rồi lắc lắc đầu nhăn nhó, hình như cổ hắn bị gãy thật rồi!



Quản lí câu lạc bộ này chợt đi đến, anh ta nhìn xung quanh căn phòng mà không khỏi rùng mình hoảng sợ. Hắn ta nhìn vị khách VIP quen thuộc, đang ngồi trên ghế mà cất tiếng nói run run:"Bạch...Bạch thiếu gia."



Bạch Doanh Thần nheo ánh mắt nhìn lên, cảm thấy việc mình gây ra nên bù đắp gì đó cho người quản lý. Anh nhìn Trịnh Mặc rồi hất cằm ra hiệu, Trịnh Mặc liền hiểu, anh cầm ra trong túi một tấm chi phiếu có chữ ký của Bạch Doanh Thần, sau đó, đi tới đưa cho vị quản lý.



Hắn ta liền lắc đầu đẩy tờ chi phiếu về phía Trịnh Mặc mà từ chối, đột nhiên nhìn về ánh mắt như đang cảnh cáo ấy, anh ta khó khăn nuốt nước bọt rồi cầm lấy tấm chi phiếu, cúi đầu chào cảm ơn rồi đi ra ngoài.



Cùng một thời điểm lẫn địa điểm, trong một căn phòng khác, Đường Hân cũng khom người đánh bida, Swan thì ngồi uống bia ở bên bàn, bỗng dưng cánh cửa bị đá mở tung ra, người đàn ông mặt mày vênh váo, hung tợn bước vào, đằng sau hắn ta là một vài đàn em, gương mặt mỗi người một cảm xúc nhưng đều diễn tả sự khó chịu.



Swan thấy vậy thì đặt ly bia xuống, nhíu mày nghi hoặc rồi đứng dậy.



Thái độ của Đường Hân vẫn bình thường, cô không bận tâm bọn chúng, tiếp tục chơi theo sở thích của mình.



Tên đàn ông đó hất mặt lên tiếng:"Những người ở đây cút ra ngoài hết cho tôi."



Đường Hân vẫn tiếp tục chơi, dường như cô để ngoài tai những lời nói ấy, thậm chí lơ đi sự tồn tại của bọn chúng.



Tên đàn ông đó nhìn cô gái có biểu hiện như vậy thì cực kỳ tức tối, hắn ta đi tới đứng ngay cạnh cô, gằng giọng lớn tiếng nói một lần nữa:"Này, không nghe tao nói gì sao, bị điếc rồi hả?"



Đường Hân lắc đầu mỉm cười chế giễu, đứng thẳng người dậy, thoa lơ rồi khom người đánh tiếp.



Tên đàn ông đó tức đến đầu bốc khói luôn rồi. Hắn ta quay lại, nhìn đám đàn em của mình, cô ta dám làm mình mất mặt, lại còn xem lời nói của mình như gió thoảng qua tai, hôm nay, tao không trị mày thì tên Mã Quy của tao sẽ viết ngược. Hắn ta cau mày nghĩ, sau đó tiến lại gần cô, cầm cây cơ trên tay của cô rồi quăng lên bàn với điệu bộ vô cùng tức giận:"Tao đang nói chuyện với mày đấy!"



Đường Hân vẫn nhởn nhơ, quay mặt trừng hắn. Đây là kẻ đầu tiên dám làm như vậy với cô.



Hắn ta nhìn cô, quay sang cùng đám đàn em bật cười:"Này, cô em, em trông còn trẻ lắm, về nhà đi, nơi này không dành cho em."



"Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng nếu tôi nói, tôi không muốn đi thì sao?" Đường Hân cười cợt, nhướng mày, trừng mắt khiêu khích hắn.



"Ồ, còn dám trừng tao kìa." Hắn ta nhếch môi cười, vỗ nhẹ vào má cô, hắn nói một câu thì vỗ một cái:"Này! Trừng gì hả? Căn phòng này là chủ quyền của tao đấy, còn dám đi vào đây!"



Đường Hân liếm nhẹ khóe môi, hắn ta đánh cô tận tới bốn cái, tuy không mạnh nhưng bờ má cô vốn trắng noãn, giờ đột nhiên đỏ ửng.



Swan rút gì đó ở sau thắt lưng, nhắm về hắn ta mà đi nhưng giữa chừng lại bị Đường Hân giang tay ngăn lại.



Tên đó bất ngờ nhưng lại giở thái độ cười đùa, vốn coi hai cô gái này là kẻ tầm thường, hắn tròn mắt nhìn cô, cười giễu cợt nói:"Xem ra thân hình và khuôn mặt này cũng không tệ, hay là đừng đi nữa, tối nay ở lại đây chơi với anh đi."



Dường như tên đó đã đi quá giới hạn của Đường Hân rồi, cô liếc hắn:"Nói lại một lần nữa thử xem."



Hắn ta mỉm cười, đưa tay định chạm tới mặt cô, miệng há ra định nói nhưng chưa kịp gì thì đã nhận phản đòn từ Đường Hân, cô cầm cánh tay đang đưa tới của hắn bẻ quặp xuống, đồng lúc cho hắn một cú đấm trên mặt, khiến hắn mất cân bằng mà ngã nhào ra sau.



Đàn em của hắn cũng giật mình, nhanh chóng tới đỡ hắn dậy:"Mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không?"



Đường Hân và Swan cùng nhau bật cười trước bộ dạng của hắn. Đường Hân bước tới gần hắn:"Xin lỗi, tôi không biết, cũng không muốn biết."



"Mày dám, còn đứng đó làm gì, đánh chúng cho tao!" Mã Quy tức giận, lớn tiếng ra lệnh cho đám đàn em xông lên.



Bọn chúng gật đầu nhận lệnh, lập tức đi tới nhưng đột ngột bị người khác làm gián đoạn.



"Chuyện gì mà ồn ào thế?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK