• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xem nè! Tối hôm qua tớ trăm cay nghìn đắng lắm đó!"

Hồng Diệp mới bước vào phòng học, đã nghe thấy hai người bạn cùng lớp đang ngồi ở góc phòng xì xào bàn tán, hai má cô ửng hồng, bỗng dưng vui.

Lăng Hiểu Phong lấy ra báu vật quý hiếm, chính là bức ảnh Tư Đồ Tĩnh đang ngồi ở dưới tàng cây đọc sách.

Mặt trời chiều ngả về tây, sườn mặt hoàn mỹ, đúng lúc phía sau bay xuống vài chiếc lá, làm cho khí chất cao quí của anh càng rõ ràng hơn nữa.

Vừa nhìn thấy tấm ảnh, các cô gái đã thét lên chói tai......

" Thì ra là cậu cướp được hả! Tối hôm qua lúc tám giờ, bỏ ra hai ngàn năm trăm đồng đấu giá, đúng không? Hung thủ chính là cậu! " Hứa Uyển tỏ vẻ đã tìm ra chân tướng, trừng mắt nhìn người may mắn trước mặt, tự nhiên nâng cao giọng, gương mặt có chút dữ dằn, xem ra cô nàng đang rất không vui.

Hừ! Quái, con nhỏ này muốn thế nào đây?"Này đừng có giả vờ giả vịt? Mấy bữa trước không phải cậu cũng cướp được một tấm sao?" Lăng Hiểu Phong bĩu môi, không thể chấp nhận được thái độ của người bạn tốt. Sao nào, khắp thiên hạ chỉ có mình cô mua được tấm hình của Tư Đồ Tĩnh thôi chắc?

"Tấm kia không tính!" Hứa Uyển tạm dừng vài giây, hậm hực nói: "Cũng không đẹp giống như này, hơi mờ......"

"Tớ cũng muốn xem, tớ cũng muốn xem!" Hồng Diệp đi theo mấy nữ sinh kia chạy tới, vây quanh Lăng Hiểu Phong trên tay đang cầm tấm ảnh chụp thét chói tai.

"Xem thật kỹ nha, tớ cũng muốn!" Hồng Diệp nhìn đến tấm ảnh, ánh mắt sáng lên.

Cô cũng bỏ ra hơn một vạn đồng để mua ảnh, sao cô không mua được ảnh đẹp giống người bạn này, là sao nhỉ? Được rồi! Hôm nay cô sẽ về nhà lên mạng điều tra xem sao......

"Bạn Tá Đằng, nhà bạn với nhà của hội trưởng Tư Đồ không phải rất thân thiết sao? Đi theo anh ấy muốn mấy tấm mà không được, đâu giống bọn tôi thật đáng thương, phải lên Internet mua?" Lăng Hiểu Phong nghe Hồng Diệp nói vậy, giọng nói chua loét mỉa mai.

Mấy nữ sinh khác nghe được lời Lăng Hiểu Phong nói..., đồng thời nhìn cô liếc mắt một cái, không một ai bênh vực Hồng Diệp.

Hiển nhiên tất cả mọi người đều nghe nói Tá Đằng gia cùng Nhà Tư Đồ có quen biết, chuyện qua lại là đương nhiên.

"Tôi......" Hồng Diệp nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ nữ sinh Đài Loan lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.

"Hiểu Phong nói không đúng sao?" Hứa Uyển quan sát nét mặt Hồng Diệp

Mấy nữ sinh khác cũng nhìn Hồng Diệp, ánh mắt rất chân thành, dường như đang chờ đợi đáp án của cô, làm cô thâm tâm thấy kinh tởm.

"Cũng không có giống như mọi người nói đâu......" Cô nhớ lại lời Ngải Kim đã dặn dò, bắt đầu trả lời.

"Thật không có sao?" Mọi người đều không tin.

"Đương nhiên rồi! Tớ cũng lên Internet mua hình của A....." Xuýt chút nữa là nói ra tên gọi thân mật của Tư Đồ Tĩnh rồi, Hồng Diệp thanh âm líu lưỡi dừng lại.

Cái kia chữ "A" kia, mọi người tự nhiên nghĩ nó trợ từ. (*)

(*): trợ từ cảm than hay sử dụng bên Trung Quốc. VD: vui quá a!

“Bạn cũng có ảnh chụp à?! Lấy ra đi,cho mọi người cùng xem." Lăng Hiểu Phong không tin con nhỏ này cũng phải cạnh tranh dữ dội để mua được ảnh.

Dưới ánh mắt quá kinh dị của bọn họ, Hồng Diệp cũng không nói nhiều, chỉ đem ví tiền mở ra, cho mọi người như nhìn thấy chiến lợi phẩm trước khi nghỉ hè của cô.

Cô đã tìm người ép dẻo nó, đặt ở trong bóp da, mỗi ngày đều giữ rịt "Người trong mộng" bên mình.

"Thì ra là tấm này....." Mấy nữ sinh vươn cao cổ nhìn qua, nhìn bảo bối của Hồng Diệp.

Là tấm ảnh anh đang đứng trên bục giảng nói chuyện, tấm ảnh này có rất nhiều bản, trên tay Hồng Diệp xem ra không phải là tấm lúc anh đẹp trai nhất. Chỉ có thế thôi sao!

"Tớ thật sự vất vả lắm đó." Sao trông họ có vẻ khinh bỉ thế nhỉ? Hồng Diệp nhíu mày.

Lăng Hiểu Phong cùng Hứa Uyển thấy Hồng Diệp cũng giống mình phải lên Internet mua ảnh của Tư Đồ Tĩnh thì mặt đổi sắc, nghĩ là đặc quyền của cô ta không nhiều như mình nghĩ, liền nhanh chóng quay lại chỗ ngồi của mình tiếp tục nói chuyện phiếm.

Theo bóng mọi người rời đi, những ánh mắt sắc bén cũng không còn chiếu vào cô, Hồng Diệp mới thở phào thật lớn.

Khó trách Tư Đồ Tĩnh bảo không được công khai thì tốt hơn cho cô......

Không muốn bị quá nhiều nữ sinh thích Tư Đồ Tĩnh công kích mình đến như vậy, cũng không ngờ lại có nhiều người thích anh như thế......

Mà, anh ấy không thiếu bạn gái? Vì sao lại chọn cô?

Anh quả thực đã thích cô sao? Vì sao cô không có cảm giác được anh yêu thương sâu sắc? Tuy rằng cảm thấy cùng anh quan hệ yêu đương kỳ thật không tồi...... Hồng Diệp trong đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi.

Ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của mình, Hồng Diệp mới tiếp thu ánh mắt Ngải Kim lo lắng nhìn về phía cô.

Cô làm ngón tay ra hiệu 0K, hướng bạn tốt tỏ vẻ mình có thể đổi phó được, rồi mới quay đầu tiếp tục học bài.

★★★ ★★

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK