Trải qua ngày ngày gian khổ, cuối cùng Lâm Ôn và Trang Nam cũng chính thức ở chung một chỗ.
Căn hộ A2402 hoàn toàn bị vứt bỏ, Trang Nam cũng thay đổi thái độ làm việc.
Trước đây liều mạng tăng ca là bởi vì không có gì để lo lắng, nhưng lúc này đã có người quan trọng nên vừa đến giờ tan tầm là anh chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.
Sếp rất không hài lòng với thái độ làm việc tiêu cực của cựu cấp dưới đắc lực, “Này này, gần đây cậu bận chuyện gì hả?”
Trang tiên sinh không thèm nâng mí mắt lên, “Tôi có làm sai việc gì không?”
“Ôi chao, cái này thì không có.”
“Tôi có làm trễ nãi công việc không?”
“Ừ thì, cũng không có...”
Trang tiên sinh lạnh lùng nói, “Vậy còn gì nữa không?”
Sếp, “...”
Trang tiên sinh vỗ vai sếp, không tiếp tục nói nhảm nữa mà liền trở về nhà.
30.
Không lâu sau, bộ truyện ‘Tình yêu và sự nghiệp’ của Lâm Ôn được ký hợp đồng quay phim truyền hình.
Địa điểm ký kết là ở công ty A, Lâm Ôn vốn không muốn ra ngoài nhưng khi nhìn thấy địa chỉ công ty trái tim liền động, lấy ra danh thiếp mà Trang tiên sinh đưa cho, cậu đối chiếu một chút thì thấy hai công ty cách nhau không xa mấy.
Trạch nam vạn năm ở nhà hiện giờ đang nhìn chằm chằm tên của Trang tiên sinh trên danh thiếp, trái tim cậu nhảy dựng lên, do dự suốt cả buổi sáng đến giờ cơm trưa, sau đó cắn răng thay đồ đội mũ, cẩn thẩn mà rời nhà.
Cậu cầm tài liệu chạy đến điểm hẹn, giao nó cho lễ tân rồi gửi tin nhắn cho bên kia, sau đó sốt sắng mà chạy đến Càng Ưng.
Nhân viên lễ tân mỉm cười ôn hoà hỏi, “Xin hỏi ngài tìm ai?”
Trừ Trang tiên sinh thì đã lâu Lâm Ôn không giao tiếp với ai khác nên không biết làm sao mở lời, chỉ biết im lặng một hồi lâu, lại cảm thấy đột nhiên chạy đến làm phiền Trang tiên sinh làm việc cũng không tốt nên mặt mày xám xịt, chuẩn bị rời đi. Nhân viên lễ tân nhìn cậu một chút, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, “À, ngài chính là Lâm tiên sinh! Trang tiên sinh có dặn là nếu như ngài đến thì hãy đi thẳng lên lầu bốn sau đó quẹo trái rồi đến phòng làm việc của ngài ấy.”
Trang tiên sinh lại còn đặc biệt dặn dò chuyện này sao?
Anh quả nhiên hiểu rất rõ tính cách của cậu.
Có nghĩa là Trang tiên sinh đã rất hi vọng, dù chỉ có cơ hội một phần mười ngàn thì cũng hi vọng sẽ có một ngày cậu chủ động đến tìm anh?
Trước khi đi Lâm Ôn còn quay lại nhỏ giọng nói câu ‘cám ơn’, nhìn thấy đám người chen chúc trong thang máy, cậu không dám đến gần nên đã chọn cách đi thang bộ.
Lầu bốn cũng không tính là cao, rất nhanh cậu đã tới nơi. Lâm Ôn nhìn tới nhìn lui, trên cầu thang lúc này không có người nào, cậu vừa thở phào nhẹ nhõm thì chợt nghe thấy phía trước có tiếng người xì xào trò chuyện.
“Dạo này Trang tiên sinh làm việc rất tệ nha.”
“Đúng vậy, mỗi ngày xong việc liền rời đi, chẳng như trước đây...”
“Tôi nghe nói dạo gần đây anh ta có người yêu rồi.”
“Gì ghê vậy, cái lão biến thái đó mà cũng có người để ý nữa hả?”
Lâm Ôn dừng bước chân.
Cậu đã gặp qua rất nhiều người ở sau lưng nói xấu mình, hãm hại mình, nhưng dù cho những người kia có nói thế nào, cậu đều không quan tâm, cũng không muốn quản.
Nhưng lúc này đây trong người lại như có một đám lửa bốc lên.
Cậu không chịu được khi có kẻ khác nói xấu Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh rõ ràng về đến nhà cũng phải làm việc, thường thường tăng ca đến tận giữa đêm.
Trang tiên sinh rõ ràng là một người dịu dàng, nhã nhặn đến như vậy.
Lâm Ôn cắn răng, lấy hết mọi dũng khí mà bước ra ngoài, tiếng bước chân của cậu khiến hai kẻ nhiều chuyện kia sợ hết hồn.
Cậu hít một hơi thật sâu, ngẩn đầu ưỡn ngực mà nhìn thẳng về phía bọn họ, lúc nói chuyện vẫn còn lắp bắp nhưng từng lời từng chữ đều rất rõ ràng, “Trang tiên sinh là người rất chăm chỉ, làm việc. Tính tình anh ấy rất tốt, sẽ không tuỳ tiện mắng người, trừ khi mọi người làm sai. Anh ấy không biến thái, là một người rất tốt.”
Biểu cảm của hai cô nàng xinh đẹp từ hoảng sợ biến thành kinh ngạc, cuối cùng họ cười lớn, “Cậu bạn nhỏ mê đắm Trang tiên sinh từ đâu tới đấy hả?”
Lâm Ôn mím môi, thần sắc lạnh lùng.
Hai cô nàng cười cười, bị ánh mắt của cậu nhìn tê cả da đầu nên nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, ai ngờ vừa mới mở cửa đã sợ hết hồn, thậm chí cả linh hồn bé nhỏ cũng suýt bay ra ngoài, “Trang... Trang tiên sinh!”
Lâm Ôn sửng sốt một chút, nhấc bước đi ra.
Trang tiên sinh đứng ở bên ngoài, âu phục chỉnh thề, thần sắc bình thản, ánh mắt như có như không quét qua hai con người kia, sau đó chuyển tầm mắt về trên người Lâm Ôn, “Thực tập sinh mà lại lười biếng như vậy, các người không muốn được làm nhân viên chính thức hay sao?
Hai cô nàng mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu nhanh chóng bỏ chạy.
Chờ khi xung quanh không còn ai, Trang tiên sinh đưa tay đến trước mặt cậu, vẻ mặt dịu dàng nói, “Lễ tân gọi báo là em đến rồi, tôi đoán được rằng em sẽ đi thang bộ.”
Lâm Ôn gọi anh, “Trang tiên sinh...”
“Em không cần tức giận, qua một thời gian là tốt,” Trang Nam mỉm cười, “Tôi nghe thấy hết rồi, bộ dáng Lâm Lâm giữ gìn hình tượng cho tôi đẹp trai lắm.”
Lâm Ôn cảm thấy hai má mình nóng lên, ngớ ngẩn nghệch mặt.
“Em cố tình đến gặp tôi?”
Lâm Ôn đi theo anh đến văn phòng, cậu rúc người đứng bên cạnh anh và gật đầu.
Trái tim Trang Nam tê rần, cả người như được tiếp thêm sức mạnh, khiến anh cảm thấy bây giờ mà trở về đối phó với mười khách hàng lớn khó tính cùng một lúc cũng không thành vấn đề, anh xoa đầu Lâm Ôn, “Trong phòng làm việc có đồ ăn nhẹ, tôi còn chuẩn bị thêm sổ tay và game nữa. Hôm nay ở lại công ty chờ tôi, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà, có được không?”
Anh nắm lấy tay Lâm Ôn, thái độ cực kì tự nhiên.
Đám nhân viên xung quanh chỉ dám liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chào hỏi Trang Nam xong thì lập tức không nhìn nữa, quay đầu tiếp tục làm việc.
Hô hấp của Lâm Ôn từ gấp gáp từ từ chuyển sang ổn định, cậu chớp mắt nhìn. Giống như chỉ cần có Trang Nam ở bên cạnh... thì thế giới này, cũng không còn là địa ngục nữa.
Anh đã vì cậu mà mở ra con đường trở về nhân gian.
Hai vai căng thẳng dần thả lỏng, Lâm Ôn cố gắng biểu hiện thật tự nhiên, cậu không quan tâm đến hình ảnh và âm thanh xung quanh nữa, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lại bị Trang Nam nắm thật chặt.
Đây là nguồn sức mạnh của cậu.
Lâm Ôn cũng siết chặt tay anh, mỗi một bước đi đều cảm thấy như mình đang lướt trên mây, cậu theo sát anh đi vào văn phòng, đón nhận ánh mắt của anh rồi gật đầu khẽ cười, “Được.”
31.
Mèo đại nhân vì bị người hầu dọn shit lãng quên nên đã tức giận mà phá nát căn nhà.
HOÀN