• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

14.

Lâm Ôn nấu một nồi cháo nhỏ, bởi vì buổi tối lo suy nghĩ tình tiết truyện mà quên mất ăn cơm tối, trước còn chưa cảm thấy gì nhưng khi nấu cháo cho Trang Nam thì bụng lại biểu tình, cậu tính chờ Trang tiên sinh ăn xong rồi sẽ giải quyết phần thừa còn lại.

Ai ngờ đâu Trang tiên sinh bị bệnh mà khẩu vị lại tốt cực kỳ, chén sạch toàn bộ nồi cháo trong vòng một nốt nhạc.

Cậu hơi kinh ngạc nhưng cũng có chút oan ức, lại không dám lên tiếng mà chỉ yên lặng nhìn Trang tiên sinh ăn xong rồi đưa thuốc với nước sang cho anh.

Thật ra tài nấu ăn của cậu cũng chỉ có thể xem như là lấp được đầy bụng bản thân thôi chứ không biết nó ngon hay dở, nhưng nhìn bộ dáng của Trang tiên sinh thì... chắc cũng không đến nỗi tệ đâu nhỉ?

Lâm Ôn bận rộn suy nghĩ linh tinh trong đầu, đến khi nhìn thấy Trang tiên sinh muốn dọn bàn ăn liền vội vã ngăn lại, “Ngài là bệnh nhân, nên nghỉ ngơi nhiều vào, cứ để tôi dọn bàn cho.”

Trang Nam đưa mắt nhìn cậu một cái rồi gật đầu. Chờ đến khi Lâm Ôn rửa bát xong thì phát hiện anh đã quấn lấy tấm chăn nhỏ nằm trên ghế sopha.

Trang tiên sinh ôn hoà nói, “Đã là khách, hơn nữa còn làm phiền cậu nhiều như vậy thì sao tôi có thể chiếm lấy phòng ngủ chính được, tôi ngủ trên sopha là được rồi.”

Cái nhà này chưa bao giờ có khách đến thăm, cho nên phòng dành cho khách bị xem là nhà kho, trong phòng chỉ có một cái giường.

Tay Lâm Ôn không biết nên đặt ở đâu, bộ đồ ngủ này vậy mà lại không có mũ trùm với túi áo, cậu khổ sở nhỏ giọng nói, “Nhưng mà ngài là bệnh nhân...”

Trang tiên sinh mỉm cười, “Cũng không nặng lắm đâu.”

“Nhưng ngài đã ngất xỉu...”

Trang Nam không biết nên cảm thấy xấu hổ vì đã ngã ở trước cửa nhà người ta hai lần hay là nên cảm thấy vui mừng vì được Lâm Ôn nhặt về nữa, đành bất lực cười cười, “Thật sự là không có nghiêm trọng như vậy.”

Lâm Ôn sửng sốt, câu nói ‘Vậy ngài mau ngủ đi’ bị chặn lại trong cổ họng, không tiện nói ra.

Nếu nói rồi, liệu Trang tiên sinh có nghĩ cậu là đang đuổi khách đi hay không?

Lâm Ôn theo bản năng mà cắn cắn ngón tay, nhớ đến trước mặt còn có Trang tiên sinh liền vội thu tay về, hiếm khi cứng rắn mà lắc đầu, “Nếu ngài không muốn, ngủ trên giường, vậy, vậy thì ngài về nhà mà ngủ đi. Sopha rất nhỏ, ngài ngủ sẽ không thoải mái.”

Sóc con tiên sinh dùng một hạt thông nhỏ đánh người.

Mặc dù Trang Nam rất thích quan sát những hành động nhỏ cùng tính tình của Lâm Ôn nhưng anh không muốn vội vã quay về nhà, nên đành phải làm một bé ngoan mà đi vào trong phòng ngủ.

Cái giường mềm mại cùng cái chăn mang theo mùi hương nhàn nhạt.

Cả căn phòng dễ chịu tựa như một khu rừng tươi mát sau cơn mưa.

Trang Nam thật khó tưởng tượng, với tính cách của Lâm Ôn thế mà lại cho phép anh tiến vào gian phòng này những hai lần, còn để anh ngủ ở trên giường.

Phải chăng cậu cũng có chút ấn tượng tốt về anh?

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ có được một giấc ngủ ngon, vậy mà vừa đặt lưng xuống cái giường dính đầy mùi hương của Lâm Ôn lại lập tức cảm thấy mệt mỏi, dường như thuốc đã phát huy tác dụng, anh nhanh chóng mơ màng chìm sâu vào giấc ngủ, trước khi nhắm nhắm lại chợt loé lên cái ý nghĩ:

So với vẻ ngoài thì Lâm Ôn là một đứa nhỏ rất dịu dàng.

15.

Mặc dù Trang tiên sinh luôn bận rộn với công việc nhưng anh vẫn tập thể dục đều đặn nên sức khoẻ rất tốt, trận bệnh này tới nhanh mà đi cũng nhanh, ngày hôm sau khi tỉnh lại thì đã khoẻ hơn rất nhiều rồi.

Lâm Ôn làm xong bữa sáng, khăng khăng phải đo nhiệt độ cho Trang Nam.

Cậu ít nói, thanh âm khi nói chuyện rất nhẹ, cũng rất dễ dàng bị người khác lãng quên, nhưng khi cậu cứng rắn thì thái độ cực kì kiên định khiến cho Trang Nam có muốn giả bộ bệnh cũng không được.

Thấy anh hạ sốt, Lâm Ôn khẽ cong khoé miệng, chỉ là một nụ cười nhạt thôi nhưng lại giống như một thìa mật ong ngọt ngào, Trang Nam còn chưa kịp thưởng thức thì Lâm Ôn đã keo kiệt lấy lại thìa mật ong rồi, sau đó cậu khôi phục bộ dáng thường ngày, cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Làm sao để được ở lại đây, Trang Nam cũng biết ‘lệnh bài’ cho phép anh ở lại đã hết hiệu lực, ăn xong bữa sáng này thì anh phải đi ngay.

Đôi khi có một sức khoẻ quá tốt cũng là chuyện khiến người ta buồn rầu.

Trang tiên sinh rất không vui, ăn xong bữa sáng, lại nói cám ơn Lâm Ôn liền sau đó thay đồ rồi trở về căn phòng A2402 đối diện.

Sau mười phút, Trang tiên sinh cởi quần áo rồi xông vào tắm nước lạnh.

Tắm xong, anh chỉ khoác hai bộ quần áo mỏng, sau đó nhanh chóng đi xuống lầu và chạy ngược chiều đón gió lạnh.

Vậy nên đến chạng vạng tối, lại nghe có tiếng người gõ cửa phòng A2401.

Lâm Ôn nhìn cái người đứng ở bên ngoài qua mắt mèo, cậu mờ mịt mở cửa, nhìn thấy thanh niên trai tráng cao lớn tuấn mỹ Trang tiên sinh được bọc bởi một lớp bông dày, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, hai cánh môi trắng bệch, bệnh đến đáng thương, “Lâm tiên sinh, tôi...”

Mày thật trẻ con.

Mày lại có thể mặt dày đến như vậy sao.

Nuốt xuống phần lương tâm đang chuẩn bị dâng trào, Trang tiên sinh ho khan hỏi, “Tôi có thể xin chút thuốc cảm được không?”

Lâm Ôn không ngờ buổi sáng Trang tiên sinh còn mạnh khoẻ đi ra ngoài vậy mà buổi tối đã mang một thân bệnh tật trở về, cậu hoảng hốt không thôi, chỉ lo không ai chăm sóc anh, sợ anh sẽ lại té xỉu một lần nữa nên vội vàng kéo anh vào nhà và đi tìm thuốc.

Trang tiên sinh xấu hổ che giấu tâm tình, ỡm ờ tiến vào bên trong, một bên khinh bỉ bản thân đê tiện ấu trĩ, một bên lại cảm thấy thoả mãn – không phải, mà là đã đạt được mục đích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK