Đây là khúc nhạc từ tốn, thong thả, tay trái tay phải kề nhau đánh, tựa như sóng cuộn chập trùng, từ từ biến chuyển theo thang âm. Âm phù đơn giản, nhưng khá êm tai, giống một ảo khúc trong mộng, lại giống như lời nói mê trong giấc mộng. Giai điệu như vậy sẽ làm người ta như bị lạc vào ảo giác, cảm thấy thứ giai điệu này sẽ vĩnh viễn tiếp diễn, vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Rõ ràng Tiếu Triệt chưa từng nghe qua bài nhạc nào có giai điệu như vậy, nhưng không hiểu vì sao cậu lại có cảm giác rất thân thuộc. Dường như, chính cậu cũng đã từng đàn qua. Hơn nữa còn đàn đi đàn lại vô số lần.
Bất tri bất giác, cậu cuối cùng cũng đến trước cánh cửa, đẩy nó ra.
Tiếng đàn vẫn vang lên như cũ, chỉ là từ từ trượt xuống quãng thấp.
Càng thấp, thanh âm càng nhỏ, phím đàn đã không còn có thể phát ra âm thanh nào, giống như người câm không thể phát ra tiếng, có dùng sức lực la gào thế nào cũng không phát ra được chút âm thanh nào. Nhưng thiếu niên vẫn cố chấp biểu diễn.
Thời điểm ánh sáng lạnh (ánh sáng của nê ông và lân tinh) của đèn pin rọi tới, bàn tay lưu động trên phím đàn trắng đen trắng bệch đến mức dường như chỉ còn sót lại khung xương trắng lộ ra.
Hắn cứ như vậy mà dùng sức đánh đàn, e là mỗi lần đánh đến một nốt nào đấy, đầu ngón tay đều sẽ rất đau đớn.
Cuối cùng, tiếng đàn như bị nghẽn lại, bầu không khí đang chìm trong nặng nề đến mức không thở nổi, rốt cục cũng biến mất.
Thiếu niên buông hai tay xuống, nhưng không quay đầu lại.
Hắn chỉ hơi khom lưng, ngồi trên băng ghế đã nát của cái piano, không nhìn về phía Tiếu Triệt, mái tóc trắng thật dài hơi quấn lại. Tiếu Triệt chú ý thấy vạt áo trắng của hắn có chút nhàu nát, bên trên có vệt đỏ sậm, như là máu khô.
Loại cảm giác tội ác quái lạ lại ùa đến. Cũng chính là loại cảm giác tội ác này khiến cậu bắt đầu tính đến chuyện làm sao để phá vỡ cục diện bế tắc này, cho nên liền hỏi hắn: “Làm gì hơn nửa đêm còn ở đây đánh đàn? Cái tên này, không ngủ sao?”
Thiếu niên trầm mặc.
Tiếu Triệt có chút buồn bực, lại hỏi: “Cha đâu? Tối hôm nay không làm à?”
Giọng nói trào phúng vang vọng trong phòng.
Qua hồi lâu, ngay lúc Tiếu Triệt cho rằng thiếu niên không muốn nhìn thấy cậu thì hắn rốt cục mở miệng, giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ, ngữ điệu vẫn quái dị như cũ, lại còn giống như đã lâu rồi chưa nói chuyện nên bị mất tiếng, khàn khàn. Nhưng Tiếu Triệt biết rất rõ, cậu có thể nhận ra được trong giọng nói ấy chất chứa đầy sự vui mừng: “Tôi biết mà… Cậu vẫn sẽ đến tìm tôi.”
“Cái gì?”
“Tôi vẫn luôn chờ đợi.” Thiếu niên vẫn quay lưng lại với Tiếu Triệt như ban nãy, giọng nói có chút run, “Chờ cậu đến tìm tôi.”
Tiếu Triệt ngẩn người, mặt không hiểu gì cả.
Thiếu niên nói tiếp: “Cậu có chuyện muốn hỏi đúng không.”
“Cậu nếu như biết thì phải trả lời câu này trước đã, cậu rốt cục là ai? Không cho phép nói bừa gạt tôi!”
“Quái vật.” Thiếu niên thấp giọng nói.
Tiếu Triệt buồn bực: “Lại dùng cái trò này! Cậu rốt cục có thân phận gì hả? Cùng cha có quan hệ thế nào? Tạo sao màu da màu tóc lại kỳ quái như vậy? Tại sao cha lại nghe lời cậu đến vậy? Tại sao mẹ lại lừa tôi nói dưới này chỉ có một con quái vật nhện đỏ, rõ ràng tôi không hề nhìn thấy… Còn có… Còn có…”
Thiếu niên không nói gì, như đang đợi Tiếu Triệt nói hết.
Tiếu Triệt nín nhịn nửa ngày, mới nói ra: “Tại sao tôi lại cảm thấy mặt mũi cậu… Vô cùng quen thuộc?! Nhưng tôi lại không nhớ được trước đây mình có từng quen ai có tướng mạo giống… như của cậu! Cậu đến cùng là ai? Tôi có biết cậu sao?!”
Lần này, thiếu niên cuối cùng cũng xoay đầu lại.
Trong bóng tối, cặp mắt lam tím kia của hắn tựa hồ phát sáng, như ẩn chứa ánh sao lấp láp mờ mờ bên trong.
Nhưng lần này, Tiếu Triệt hiếm khi không thấy quỷ dị, hay đáng sợ gì cả.
Lẽ nào “Ác ma chi nhãn” chỉ là ảo giác tự cậu dựng lên?
Cậu thấy thiếu niên đang yên lặng nhìn mình, mở đôi môi vẫn đỏ tươi phát ra giọng nói: “Tiểu Triệt, tắt đèn pin đi, lại đây.”
Đây là lần đầu tiên thiếu niên gọi tên cậu. Hơn nữa còn là nhũ danh của cậu!
Tiếu Triệt khá kinh ngạc. Chỉ có bạn bè trong lớp mới gọi cậu như vậy! Tại sao cái tên này lại đột nhiên gọi cậu thân thiết như thế? Tại sao lại phải tắt đèn pin? Hắn có ý đồ gì?!
Nhưng cái làm cậu kinh ngạc hơn là bản thân lại không hề cảm thấy chán ghét như trước, cũng không sợ sệt buồn nôn, vào giờ phút này trong thâm tâm cậu chỉ muốn thử tin tưởng vào dáng vẻ cô độc, đau thương, lại có chút quen thuộc ở trước mặt.
Trong lúc cậu đi đến trước mặt hắn, thì trong bóng tối, cậu cảm nhận được người thiếu niên cũng lặng lẽ đứng dậy.
Sau đó, hai bàn tay lạnh lẽo như một khối băng xoa xoa lên gò má cậu.
Nó lạnh đến phát run, không giống với nhiệt độ của nhân loại. Mặc dù nói không sợ, nhưng đến khi thật sự đến gần rồi cảm giác lại không giống vậy… Lại xuất hiện cái cảm giác bị loài bò sát nhìn chằm chằm rồi! Tiếu Triệt nhịn không được run rẩy, muốn lùi về phía sau. Vô thức hoảng sợ cùng ngờ vực như tàn tro dằn vặt lấy thần kinh cậu. Mồ hôi lạnh nổi đầy lưng, cậu lại phải căng não lên nghĩ cách làm thế nào để phòng ngự, để có thể công kích.
Nào ngờ, khi cậu nghe tiếng thiếu niên đến gần cùng với tiếng hít thở từ tốn, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng bao quanh người thiếu niên thì, tư duy cậu lại trì hoãn lại.
Ngón tay thiếu niên nhẹ nhàng sờ lên mặt Tiếu Triệt, như đang an ủi một đứa trẻ sơ sinh đang hoảng sợ. Tiếu Triệt có thể cảm nhận được khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Giọng nói khản đặc, trầm tĩnh tựa như bùa chú, chầm chậm mà dịu dàng, từng chút từng chút tựa như lời vỗ về an ủi trái tim Tiếu Triệt. Hơi thở của hắn cùng cậu hòa lẫn vào nhau.
“Tiểu Triệt, không cần sợ.”
Nghe giọng nói như thế, Tiếu Triệt hoàn toàn bình tĩnh.
Không một chút e ngại.
Không một chút lo lắng.
Cái cảm giác này, là loại cảm giác hạnh phúc, an tâm.
Rồi, vầng trán lạnh lẽo của thiếu niên áp lên trán Tiếu Triệt, khăng khít, gắn bó.