( Còn chưa phát hiện sao? Em đã sớm bị anh đồng hóa rồi. Tiểu Triệt, em là của anh. Em đã, không còn có thể chạy thoát nữa rồi.)
Hắn nói câu này, là có ý gì?
Tiếu Triệt để thám tử tư tiếp tục điều tra, bất cứ lúc nào cũng theo dõi tình hình của Tiếu gia. Cùng lúc đó, cuộc sống của Tiếu Triệt phát sinh ra một loại biến hóa quỷ dị, thứ biến hóa này làm cậu sợ hãi.
Đầu tiên, cậu bắt đầu chán ghét những đồ ăn thông thường.
Chán ghét nhất không cần bàn cãi chính là rau dưa cùng hoa quả, thậm chí ngay cả cà rốt cùng nấm cậu thích ăn, bây giờ một cái cũng không nuốt nổi. Cậu càng ngày càng thích ăn thịt, nhưng lại càng ngày càng chán ghét mùi thịt. Khứu giác tựa hồ mẫn cảm hơn so với trước đây, lúc đi trên đường, cậu còn có thể ngửi thấy đủ loại mùi hương, mùi nước hoa, mùi mồ hôi, mùi bùn đất, mùi cỏ xanh, mùi mục nát.
Thứ hai, không biết có phải là do ảnh hưởng của tâm lý hay không, mà cậu thường nhìn thấy bóng những con nhện.
Thời điểm cậu nghe giảng bài, đột nhiên nhìn thấy một con nhện nhỏ từ trên tường trượt xuống, chạy qua bàn cậu ở nhà làm bài tập, lúc giơ tay tìm sách tham khảo, không cẩn thận liền đụng tới một nhện lớn… Chuyện như vậy thực sự khiến người ta sởn gai ốc.
Tiếp đó, chính cậu hình như lúc nào cũng dục cầu bất mãn (dục vọng không được thỏa mãn, muốn được nhiều hơn).
Cậu rất dễ bị kích thích, những chữ liên quan đến ***, một số tranh vẽ hơi nóng bỏng, đều sẽ làm hô hấp cậu không nhẫn được mà trở nên gấp gáp. Cậu mơ thấy ngày càng nhiều giấc mộng tình sắc, đa phần đều liên quan đến thiếu niên. Những giấc mơ ấy, đều khá rõ ràng, rõ ràng đến mức có thể cảm nhận được xúc cảm, rõ ràng đến mức cậu càng lúc càng không tin đó chỉ là mơ —
Mùi thơm ngào ngạt lưu luyến bốn phía, tựa như tấm lụa đang uyển chuyển tung bay.
Thiếu niên nghiêng người dựa vào bên cửa sổ, ánh trăng soi xuống mái tóc cùng bả vai hắn, trên tay hắn cầm một giá cắm nến.
Hắn hướng Tiếu Triệt đi tới, trong miệng khẽ gọi tên Tiếu Triệt.
Sau đó, là dịu dàng đến cực điểm chạm vào cậu.
Thiếu niên nửa quỳ bên mép giường, dùng ngón tay lạnh lẽo của mình vuốt ve gò má Tiếu Triệt. Cặp mắt lam tím của hắn, trong không gian đen kịt có vẻ sáng ngời mà ôn hòa.
Hoảng sợ trong xương tủy không biết đã tiêu tan từ lúc nào, kích động muốn được hắn chạm vào nảy lên trong lòng cậu. Cơ thể Tiếu Triệt tựa hồ đã không còn do cậu kiểm soát, nó tự nắm lấy tay thiếu niên, đem bàn tay hắn dùng thêm sức ma sát trên gương mặt ấm áp của mình, cũng theo làn da hướng xuống phía dưới…
Thiếu niên nở nụ cười.
Hắn cúi người hôn môi Tiếu Triệt, động tác rất nhẹ, rất mềm mại.
Hắn từ chóp mũi Tiếu Triệt, hôn đến miệng cậu, hơi dây dưa một lát, rồi mới duỗi đầu lưỡi ra khẽ liếm lên hàm dưới Tiếu Triệt.
Song song đó, tay phải của hắn trượt xuống ***g ngực căng mịn của cậu, trượt qua bụng, bắt đầu cách quần lót nhào nặn địa phương bành trướng của Tiếu Triệt.
Vui sướng liên tiếp không ngừng dâng đến từ dưới thân, từng đợt từng đợt.
Thế nhưng chỉ gãi ngứa cách qua lớp cản trở như vậy hoàn toàn không đủ.
Huyết dịch cả người Tiếu Triệt đều đang sôi trào, râm ran kêu, nó muốn nhiều hơn nữa, càng nhiều hơn nữa!
Cậu có chút khó nhịn nắm lấy cánh tay thiếu niên.
Thiếu niên hoảng hốt một hồi, đình chỉ động tác trên tay, hạ mắt nhìn khóe mắt ửng đỏ của cậu. Sau đấy, lại đột nhiên nâng cổ tay lên, vùi đầu, cắn lên cánh tay trắng xám!
Dưới ánh nến lờ mờ, từng dòng từng dòng máu sền sệt từ tay hắn chảy xuống, một giọt rồi một giọt, rơi xuống cổ, xuống mặt Tiếu Triệt. Xúc cảm nóng bỏng. Mùi hương thơm ngát đậm đặc lan tràn, ***g ngực Tiếu Triệt chập trùng kịch kiệt, con ngươi nhanh chóng trừng to.
Thiếu niên tựa cười tựa không nhìn xuống cậu, nhẹ giọng hỏi: “Muốn không?”
Tiếu Triệt vươn mình đặt thiếu niên dưới thân, nắm lấy cánh tay hắn, bắt đầu tận tình mút vào…
Mấy lần trước, Tiếu Triệt tin chắc rằng mình chỉ đang nằm mộng. Bởi vì động chạm của thiếu niên, là cực kỳ lạnh lẽo, dòng máu của hắn, cũng nên lạnh mới đúng, vì sao lại có nhiệt độ nóng rực như vậy.
Nhưng mà, vào một đêm tối nào đấy, cậu lại tỉnh dậy trước cổng chính của căn nhà, trên người còn lưu lại mùi hương của thiếu niên… Bắt đầu từ lúc đó, cậu triệt để rối loạn.
Rối loạn cũng là điều dễ hiểu, dẫu sao, 4 giờ sáng, trên người mặc áo ngủ bừa bộn, chân mang dép, lại ngủ trước cửa sắt. Trên người có dấu đỏ lúc đậm lúc nhạt, quần lót cũng dính nhầy không chịu nổi, trong miệng còn có mùi máu… Cái cảm giác này, quả thực tồi tệ kinh khủng!
Tiếu Triệt hoài nghi mình có phải bị tâm thần phân liệt không, một nhân cách thì tỉnh táo, một nhân cách khác màn đêm vừa buông liền đi khắp nơi cầu hoan. Tình huống như này, có lẽ nên đi tìm bác sĩ tâm lý khám?!
Không cách nào khống chế cảm giác của mình thật sự rất tồi tệ, Tiếu Triệt khóa trái mỗi cánh cửa trong nhà, thậm chí còn đặt báo thức lúc 3 giờ sáng, để xác nhận thử bản thân mình lúc ấy có ở nhà hay không. Kết quả bị cái báo thức này làm cho sau đó bị mất ngủ.
Ngay giờ phút Tiếu Triệt hỗn loạn nhất, thám tử tư lại thông báo tình huống mới.
Bọn họ nói, trong vòng một tháng Tiếu Triệt rời nhà, chưa từng thấy cha Tiếu rời khỏi nhà, mẹ Tiếu cũng cực kì ít đi ra ngoài. Ra bên ngoài, hầu như đều là người hầu. Vốn tưởng việc này là bình thường, bọn họ chỉ là nghỉ ngơi trong nhà. Nhưng, có người nhìn thấy cách một trăm mét ở hướng ngược lại của cửa lớn, cha Tiếu từ nhà kho cũ nát đi ra. Vậy có nghĩa là, Tiếu gia còn có lối ra khác. Sau đó nửa tháng, thám tử tư cắm cọc ở chỗ này. Đôi khi có thể nhìn thấy xe tương tự với chuyển phát nhanh dừng lại ở cửa kho hàng, cha Tiếu ra nghênh đón, khiêng xuống cái bao lớn từ trên xe, kéo vào nhà kho, đóng cửa kho hàng lại.
Thám tử tư hỏi Tiếu Triệt có muốn tiến thêm một bước điều tra trong cái bao đó là cái gì hay không.
Tiếu Triệt không lập tức trả lời.
Cậu chợt nhớ ra cũng từng thấy cha đem cái bao xách về nhà, khi đó, còn đi cửa chính lại nhớ tới, ngày đó, cha mặc âu phục cũng không có từ cửa chính đi vào, mà là từ trong đường bộ dưới tầng hầm xuất hiện lại nhớ tới, cha lúc ấy quỳ trên mặt đất, hướng về thiếu niên, nói: Chủ nhân, tôi mang về rồi…
Lại nhớ tới, mùi máu tanh nồng nặc, thơm ngát tỏa ra lúc ấy.
Nếu như trở về một tháng trước, Tiếu Triệt sẽ không có liên tưởng kinh khủng đến vậy. Thế nhưng hiện tại, cậu không kìm lòng được nghĩ đến sự tình khá khủng khiếp.
Trước đây, Sáo Sáo có từng nhắc nhở cậu phải sớm về nhà một chút, đừng đi chơi loạn ở bên ngoài. Trường học đột nhiên hủy chuyện tự học buổi tối. Nguyên nhân là vì, gần đây trong thành phố đột nhiên xuất hiện vụ án một loạt học sinh mất tích, làm cho lòng người bàng hoàng.
Nếu như, thiếu niên ăn, thật sự là đồ sống.
Lẽ nào, hắn ăn chính là…
Thanh âm mô phỏng đáng sợ của thiếu niên lại hiện lên trong đầu cậu —
Chóp chép, nhồm nhoàm, ực ực.
Chóp chép, nhồm nhoàm, ực ực.
Chóp chép, nhồm nhoàm, ực ực!
Tiếu Triệt không cách nào suy nghĩ tiếp.
Cậu đứng ngồi không yên, nôn nóng rất lâu, rồi mới gọi điện thoại cho mẹ.
Tới tận một lúc mẹ mới bắt máy.
“Mẹ!” Tiếu Triệt gọi.
Tín hiệu bên kia điện thoại có vẻ yếu, phát sinh ra âm thanh “sột sột”. Qua lâu sau, mẹ mới lên tiếng: “A, Triệt nhi à… Gần đây con khỏe không?… Có bị đói hay không?”
Tiếu Triệt phát hiện giọng mẹ cực kỳ mệt mỏi, còn có chút khàn khàn: “Con không sao, mẹ sao vậy? Sao con thấy mẹ không được khỏe?”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Mẹ rất khỏe. Ba ba con, cũng khỏe.”
“Vậy thì tốt.”
Hơi hơi dừng lại, Tiếu Triệt đột nhiên nói: “Mẹ, mẹ ra sống với con đi!”
“Sao vậy? Triệt nhi sợ buổi tối sao?”
Tiếu Triệt cười: “Không, nhưng ban đêm rất tẻ nhạt… Mẹ đến chứ?”
Tuy rằng Tiếu Triệt rất ghét cùng mẹ phát sinh quan hệ. Nhưng đây dù sao cũng là mẹ cậu, là người phụ nữ thương cậu nhất. Mà hiện tại hết thảy mọi chuyện đều hướng về thiếu niên cùng cha, lỡ như… Lỡ như thật sự giống với dự đoán, như vậy chẳng phải mẹ sẽ lâm vào tình trạng nguy hiểm sao?!
“Không thành vấn đề, Triệt nhi đừng sợ.”
“Không thì con gọi cho dì Trương, mẹ đến ở với dì ấy đến nhé? Mẹ với dì ấy không phải là bạn tốt sao?”
“Không được!” Giọng bà cứng rắn, sau đó nhẹ nhàng hơn: “Triệt nhi, mẹ đã trốn không thoát. Xin lỗi, mẹ thật sự vô dụng, lại làm cho con trai lo lắng…”
Thấy mềm mỏng không được, Tiếu Triệt mạnh bạo: “Mẹ, con đã điều tra. Tầng hầm bên dưới có một thiếu niên, là anh trai con, gọi là Tiếu Thanh, đúng không? Nếu con đoán không sai, những năm này thân thể của anh ấy đã biến dị, biến thành quái vật, anh ấy bây giờ, chỉ có thể ăn sinh vật sống, anh ấy ăn, có phải…”
“Nó quả thực là anh trai của con… Đúng vậy, là sinh đôi, thế nhưng…” Tiếu Triệt có cảm giác mẹ đầu bên thở càng ngày càng gấp, “Đừng nghĩ nhiều.. Thế nào thì cũng chỉ là một đứa nhỏ, làm sao có thể ăn thịt người…”
“Mẹ, con còn chưa có nói đến ba chữ ‘Ăn thịt người’ mà. Sao mẹ lại biết?” Tiếu Triệt tương đối lo lắng, lời cứ bật thốt ra, “Báo cảnh sát đi! Mẹ, báo cảnh sát đi!! Bây giờ tuy chưa có chuyện gì, nhưng tạm thời, có thể tìm cảnh sát để bảo vệ…”
Bà giống như phát điên mà hét ầm lên: “Không!! Không! Tuyệt đối không thể báo cảnh sát… Triệt nhi, nếu như con hiểu chuyện, thì đừng quản chuyện này có được không, mẹ đã không thể chịu được, mẹ…”
Sau đó điện thoại bị cắt đứt.
Bây giờ, Tiếu Triệt nôn nóng bất an đến cực điểm.
Mỗi khi cậu đi ngủ, đều sẽ mơ thấy trong mộng mình quấn quýt cùng thân thể thiếu niên. Cậu không muốn thừa nhận, nhưng thân thể của cậu, thật sự mong chờ
Mỗi khi cậu tỉnh lại, cậu sẽ ngồi trên sàn nhà điên cuồng tìm tư liệu. Nhưng tờ giấy trắng toát kia rải khắp nhà đâu đâu cũng thấy, trong đó có một cuộn băng, là từ người hầu, giáo viên mẫu giáo ghi âm được…
Cậu càng ngày càng thấy trực giác của bản thân không sai.
Cậu thường xuyên nắm chặt điện thoại, nắm đến nửa tiếng đồng hồ.
Cậu thật sự muốn báo cảnh sát.
Nhưng, cậu biết sau khi báo cảnh sát, danh dự của cha tuyệt đối bị hủy hoại, dù sao ông cũng tự nhiên phát điên giam con trai mình dưới tầng hầm nhiều năm như vậy. Nếu như ông đúng là người đi giam cầm con trai ruột của mình, thì cấp độ hình phạt chờ ông, chắc chắn là tử hình. Còn mẹ thì sao? Bà chắc biết được chứ? Vậy thì, bà chính là đồng lõa? Bà sẽ bị tuyên án thế nào đây?!
Còn có, thiếu niên kia sẽ như thế nào?
Giả như hắn thật sự là quái vật, sẽ bị đem đi giải phẫu sao?!
Không!! Hắn vô tội… Hắn…
Tiếu Triệt ôm đầu mình gầm nhẹ, sau đó nỗ lực trấn tĩnh bản thân lại, thấp giọng nói: “Đúng rồi, không thể báo cảnh sát, tuyệt đối phải giữ kín bí mật này.”
Vậy phải làm thế nào đây?! Chẳng lẽ, cho dù biết trước sẽ phát sinh ra chuyện đáng sợ cũng không thể ngăn cản sao?
Tư duy Tiếu Triệt hỗn loạn, cảm thấy bản thân sắp bị sự hỗn loạn này bức điên rồi.
Đột nhiên, cậu đứng bật dậy, hai mắt trở nên trấn tĩnh.
Không đúng!
Bản thân làm sao lại trực tiếp cho rằng cha và thiếu niên là hung thủ của án mất tích?
Chứng cứ đâu?! Chứng cứ ở đâu chứ??
Lỡ như, bọn họ không liên quan đến án mất tích ấy thì sao?
Thiếu niên nói ăn đồ sống… Lỡ như, chỉ là động vật thôi thì sao??
Mẹ phản ứng dữ dội như vậy, chỉ bởi vì bà không muốn bị người khác phát hiện ra bí mật hai người giam cầm con trai thì sao?
Lẽ nào, tất cả những thứ này đều chỉ là phán đoán của mình?
Hay là, bên trong những bao hàng kia, chỉ là nguyên liệu nấu ăn?! Đồ đặt trên mạng?
Sau một ngày, chạng vạng tối, thám tử tử gọi cho Tiếu Triệt, nói cậu biết, bên đó đã có động tĩnh.
Tiếu Triệt lập tức chạy tới, quả nhiên, nhìn thấy cha đang ngồi ở cửa kho hàng đọc báo, tựa hồ như đang đợi cái gì đó. Một lát sau, một chiếc xe vận tải loại nhỏ lái tới, một người đàn ông từ trong cốp xe lấy ra một cái bao hàng lớn, đặt lên cái xe đẩy nhỏ trong tay cha.
Hai người hầu như không có gì đứng trò chuyện với nhau, cha tay đẩy xe tiến vào nhà kho.
Nơi này thật ra khá hẻo lánh, xe tải nhỏ vừa đi, trên đường liền không còn bóng dáng của ai, chỉ còn hai con chó hoang lang thang. Màn đêm buông xuống, chân tướng lúc ẩn lúc hiện tựa hồ sắp bị màn đêm nuốt chửng.
Cửa kho hàng chỉ khép một nửa.
Tiếu Triệt cùng thám tử tư gật đầu với nhau, thừa dịp lẻn vào, cẩn thận từng bước một bám đuôi cha, đi vào bóng đêm.