• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ khi trở thành Hàn tiểu thư, Linh Lan không có đêm nào mà cô ngủ ngon. Chuyện của mười năm trước nó như một con dao dần xéo tâm can cô, cứ hiện ra mồng một trong mỗi giấc mơ. Nó như một lời nhắc về mối thù năm xưa, cô muốn chính tay giết chết hung thủ trả thù cho cha mẹ và cả sư tổ.

Gần đây cô cũng không thấy Mạc Hạo Hiên đâu cả, nhưng cô cũng không tò mò bởi vì trong thế giới này biết càng ít chuyện càng sống lâu. Nhưng ngược lại Linh Lan cảm thấy như vậy cũng tốt, chỉ cầu mong cho Mạc Hạo Hiên không xảy ra chuyện gì thì cô có thể sống an nhàn qua một năm. Mặc dù khó có chuyện đó xảy ra nhưng cũng không thể không xảy ra.

Linh Lan là một con người rất biết hưởng thụ, với cô cuộc sống này chỉ cần biết hưởng thụ thì trong bất cứ tình huống nào đều là như nhau. Trong dinh thự này ngoài Mạc Hạo Hiên ra thì không ai cản được cô. Hết trồng hoa trong vườn, làm bánh, hôm nay đến vẽ vời và ngày mai cô dự định sẽ đi câu cá. Dinh thự từ khi có cô như có thêm màu sắc mới, một màu đen lại tô điểm thêm vài nét màu sắc khác.

Linh Lan chọn cho mình phong cách vừa dễ thương lại vừa cá tính để phù hợp với việc mang tính chất nghệ thuật này. Tìm kiếm cho mình một góc thật đẹp trong khuôn viên của dinh thự, đặt giá vẽ xuống, Linh Lan bắt đầu vào công cuộc hoàn thiện tài năng của mình. Cây bút trên tay Linh Lan vừa bắt đầu được vài đường nguệch ngoạc vài đường, phía sau bổng vang lên một giọng nói thuộc hạ của Mạc Hạo Hiên: "Đại ca tìm cô."

Linh Lan dừng bút, cô nghĩ thầm Mạc Hạo Hiên bị thương nên vừa về đã tìm cô gấp như thế. Không thể chậm trễ buông bút đi nhanh về hậu viện bỏ lại một chữ: "Được." Với Linh Lan mạng người rất quý giá, những kẻ như Mạc Hạo Hiên đối với ai có thể là đáng chết nhưng đối với cô anh ta không đáng chết.

Khi bước vừa đến cửa phòng, Thanh Long đang đứng trước cửa phòng cô. Linh Lan càng nghĩ Mạc Hạo Hiên chắc chắn bị thương không nhẹ mới trực tiếp đưa vào phòng của cô. Phương châm "mạng người là trên hết" trỗi dậy mạnh mẽ, chân cô bước nhanh hơn về phía cửa phòng.



Linh Lan vừa mở cửa phòng, cô lập tức sững người trước hành động của Mạc Hạo Hiên. Anh ta đang ngồi trên giường của cô, tay đang cầm chiếc gối nằm của cô đưa lên mũi như một tên biến thái. Khác với tên biến thái là anh ta có gương mặt không dâm tà. Gương mặt của Linh Lan từ nghi hoặc chuyển sang sợ hãi trước hành động không mấy trong sáng, chân cô không bước thêm bất cứ bước nào.

Mạc Hạo Hiên cảm nhận được tiếng động từ phía sau, tay buông gối xuống quay người trở lại. Gặp lại cô trong ánh mắt của anh có chút vui mừng, có chút tức giận. Anh bỏ lại thị trường ở Châu Phi để về chỉ muốn được gặp cô, thế mà vừa về tới đây thì đã không thấy cô trong phòng, lại ngồi ngoài vườn vẽ vời những thứ vớ vẩn. Anh lạnh nhạt lên tiếng: "Lại đây."

Hành động vừa rồi của anh thành công làm cô sợ hãi không dám bước lên thêm dù nữa bước. Thấy chân cô tới nhấc lên cũng không. Mạc Hạo Hiên cau mày, anh lên tiếng dọa nạt: "Nếu chân cô không bước thì tôi sẽ lập tức đánh gãy chân cô, Mạc Hạo Hiên này từ trước đến nay không nói đùa."

Linh Lan biết lời vừa của Mạc Hạo Hiên có chín phần là sự thật. Nhưng cô vẫn nhất quyết không đi đến chỗ anh ta. Cho dù bao nhiêu năm nay hành tẩu giang hồ trong bóng tối nhưng cô vẫn giữ được sự trong sạch của bản thân, chưa bao giờ cô nghĩ đến việc bán rẻ phẩm tiết. Cho dù hôm nay có bị mất một chân thậm chí có thể mất mạng vì không nghe lời anh thì cô vẫn quyết không khuất phục dưới một tên biến thái như vậy. Cô đến đây là làm bác sĩ chứ không phải là đầy tớ của Mạc Hạo Hiên lại càng không phải là loại phụ nữ dùng làm ấm giường.

Mạc Hạo Hiên chau mày, đứng dậy bước chưa đến ba bước đã đứng trước mặt Linh Lan. Tay anh luồng qua eo bế cô đi nhanh về phía giường. Chưa đầy mười giây Mạc Hạo Hiên để cô ngồi lên giường, anh nằm dài trên chiếc giường lớn của cô, đầu đặt lên đùi của Linh Lan. Mắt anh từ từ nhấm lại, anh cũng không hiểu vì sao cứ mỗi lần ở bên người phụ nữ này sự phòng bị của anh hầu như biến mất hoàn toàn, mùi hương của cô như một liều thuốc an thần giúp anh ngủ ngon hơn, anh cất giọng đầy mệt mỏi: "Để tôi ngủ một lát."

Linh Lan không kịp phản ứng với một loạt các hành động của Mạc Hạo Hiên, vẻ mặt cô bây giờ là ngạc nhiên. Mạc Hạo Hiên cứ thế mà ngủ, anh không làm gì cô cả. Linh Lan khẽ thở phào nhẹ nhõm, để cho chắc chắn hơn, tay trái quơ quơ trước mặt Mạc Hạo Hiên. Nhận thấy tên khó hiểu này đã ngủ, tay phải nhẹ nhàng đặt cây kim lại vị trí cũ. Linh Lan thầm nghĩ, nếu anh ta có làm gì cô thật thì cô cũng không nể mặt quan hệ chí cốt với Hàn gia mà ghim nhẹ cây kim thì anh ta đi tông đời.

Qua những hành động vừa rồi, Linh Lan khẳng định tên này chắc chắn là bị chấn động tâm lý hoặc là bị đa nhân cách không chừng. Nghĩ đến đây Linh Lan thấy tương lai của cô đang dần dần mờ đi lối về, không lẽ cô phải nâng cao trình độ chữa bệnh tâm lý cho Mạc Hạo Hiên? Linh Lan đưa mắt nhìn kỹ gương mặt của anh ta khẽ cười, nếu anh ta biết cô nghĩ anh có bệnh tâm lý hoặc đa nhân cách với con người tự cao tự đại thì nói không chừng Mạc Hạo Hiên sẽ đưa cô ra dùng cẩu đầu đao của Thanh Thiên Bao đại nhân trảm.

Chân Linh Lan không được cử động lại bị cái đầu của Mạc đại ca đè lên đã bắt đầu tê tê, cô sắp chịu hết nổi rồi. Khoảng mười phút sau, cuối cùng thì chân cô đã cố gắng hết sức. Tay Linh Lan đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh thức Mạc Hạo Hiên nhưng không ngờ đúng lúc anh thức dậy. Bây giờ Linh Lan mới biết thật ra ông trời cũng còn đối xử tốt với cô. Biết chân mình sắp được cứu, Linh Lan nở nụ cười nhìn Mạc Hạo Hiên: "Đại ca tỉnh rồi."

Mạc Hạo Hiên quan sát thái độ của Linh Lan như anh vừa mới tỉnh dậy sao cơn hôn mê nào đó. Tay cô vẫn còn đang xoa bóp, xoay chân cho giãn gân cốt. Anh nói bằng giọng lạnh nhạt: "Cho cô mười phút chuẩn bị hành lý."



Linh Lan chưa kịp biết mình sắp đi đâu thì Mạc Hạo Hiên đã biến mất. Linh Lan ngẩn người một lúc, não cô bắt đầu phân tích lại những gì mà Mạc Hạo Hiên nói. Cuối cùng đưa ra kết luận, cô đang phải sắp đến một nơi rất nguy hiểm. Bởi vì chỗ đó nguy hiểm nên mới đem một bác sĩ như cô theo để phòng trường hợp khi cần đến. Linh Lan càng cảm không biết ngày mai có về được không? Có nên viết giấy chứng tử gửi về Hàn gia trước không?

Tuy Mạc Hạo Hiên cho cô mười phút để chuẩn bị nhưng cô có gì đâu phải chuẩn bị. Hòm thuốc đã có sẵn, cô chỉ cần bỏ thêm thuốc cầm máu vào nữa là đầy đủ. Linh Lan mệt mỏi lết cái chân vẫn còn hơi tê ra cửa thì gặp Thanh Long. Thấy vẻ mặt của Linh Lan khó coi, anh lên tiếng hỏi han: "Cô sao vậy?"

"Mắt anh có bị đuôi không?" Cô cũng không nể nang lướt qua người anh. Tâm trạng của Linh Lan một không tốt liền không muốn nói chuyện đàng hoàng với bất kỳ ai.

"Từ khi lão phu nhân mất, đại ca chưa bao giờ được ngủ ngon giấc. Nhưng khi ở cạnh cô đại ca liền ngủ ngon như vậy điều này khiến tôi rất bất ngờ. Tôi khuyên cô nên chấp nhận làm đàn em của đại ca đi, đừng có ngu ngốc chống đối. Một khi cô đã là đàn em của đại ca, cô cũng không thiệt thòi đâu. Nhưng khi cô cố gắng chống đối thì đại ca cũng không nương tay đâu." Đại ca anh kể từ khi mẹ anh ấy bị giết chết, chưa bao giờ có giấc ngủ ngon. Hầu như đêm nào đại ca cũng đều thức giấc nửa đêm. Cũng đã ngần ấy năm đại ca vẫn cứ như vậy. Nhưng kể từ khi Linh Lan xuất hiện đại ca lại ngủ được ngon hơn, ăn cũng được ngon hơn. Thanh Long cảm thấy Linh Lan không những có thể giúp ích cho đại cuộc mà còn có thể là liều thuốc tinh thần của đại ca, anh không thể nhìn cô cứ chống đối mãi như thế được nên có hơi nhiều lời.

Linh Lan có chút dừng chân trước lời nói của Thanh Long, nhưng không trả lời bước đi tiếp. Cô có thể cho Mạc Hạo Hiên ngủ ngon sao? Linh Lan chợt nhớ lại hành động lúc sáng của Mạc Hạo Hiên, rồi từ từ đưa tay của cô lên mũi ngửi ngửi. Mùi cơ thể của cô có thể khiến Mạc Hạo Hiên ngủ, chuyện khó tin nhưng có thật. Linh Lan ngẩn người, không lẽ Mạc Hạo Hiên coi cô là mẹ anh ta? Sự khó chịu của Linh Lan đột nhiên biến mất, chỉ là một giấc ngủ cô không thiệt thòi.

Còn về việc làm đàn em của Mạc Hạo Hiên không thiệt thòi, Linh Lan khẽ lắc đầu biểu môi nhưng vẫn không dám trả lời. Chỉ dám nghĩ, "không thiệt thòi" ba từ này cô chấp nhận nhưng cũng rất dễ mất mạng. Cô thì vẫn chưa chết được, cô còn mục đích của bản thân chưa làm được nên Linh Lan rất quý mạng sống nhỏ bé này. Đi Với Mạc Hạo Hiên như đang đi chơi một trận game nhưng đều đặc biệt là game này chỉ có một mạng, chết là không thể chơi lại.

* * *

Máy bay do bên Mạc Hạo Hiên sản xuất là loại máy bay đắt nhất, hiện đại nhất nên vận tốc không làm cô thất vọng. Vừa nãy cô còn đang ở trong dinh thự của ông trùm tuổi trẻ tài cao nhưng giờ cô đang đứng trên mảnh đất châu Phi, châu lục được biết đến với tỷ lệ nghèo nàn nhất thế giới.



Vừa đến nơi, đã có một chiếc xe chờ sẵn. Linh Lan vừa bước lên xe, chưa kịp cài dây an toàn nữa. Phía sau đã có tiếng nổ vang trời. Một viên đạn bay về phía tấm kính sau xe rồi dội ra rớt xuống đuôi xe. Nhưng với góc nhìn của Linh Lan giống như đang tận mắt chứng kiến cái chết đang gần đến với cô. Viên đạn đang xé gió bay thẳng vào mặt cô.

Cùng lúc viên đạn vừa chạm kính, đột nhiên thân thể của Linh Lan bị Mạc Hạo Hiên kéo sang một bên. Khi cô định thần lại thì đã nằm trong vòng tay của Mạc Hạo Hiên. Nếu không có tấm kính chống đạn của xe có lẽ viên đạn đã bay vào đầu cô. Linh Lan mở to nhìn vết trầy cho viên đạn để lại trên tấm kính không khỏi rùng mình.

Tài lái xe của Thanh Long cực đỉnh, chiếc xe chạy dưới tốc độ cao, đánh võng tránh mưa đạn. Tình cảnh bây giờ chẳng khác gì phim hành động của Mỹ. Thân thể Linh Lan không thể ngồi vững vàng trên xe được, cô đã cố gắng giữ chặt tay vào ghế nhưng không chống lại được sự lắc lưng của chiếc xe. Phía bên cạnh thì ngược lại với cô, Mạc Hạo Hiên vẫn ung dung như thể chuyện này thường xuyên xảy ra. Cũng phải anh ta là ông trùm nên chuyện này có khi còn nguy hiểm hơn.

Đột nhiên chiếc xe đánh thắng gấp, Linh Lan tò mò nhìn đằng trước. Ôi trời là một chiếc xe tải lớn, cô mở to mắt. Đầu thầm nghĩ, thôi xong với vận tốc mà Thanh Long đang chạy chuyến này chắc chắn từ chết đến bị thương. Vai cô lại bị cánh tay Mạc Hạo Hiên giữ chặt đầu ép sát vào ngực anh, Linh Lan muốn xem tình hình như thế nào nhưng đầu không thể nhúc nhích được. Cô nghe tiếng Mạc Hạo Hiên lạnh lùng bên tai: "Không được sợ."

Linh Lan cảm nhận được lưng mình đang được tay Mạc Hạo Hiên vuốt ve trấn an, nhưng lời nói thì đi ngược với hành động. Linh Lan thầm cười lạnh, rốt cuộc là anh ta đang trấn an cô hay đang ra lệnh cho cô.

Được khoảng gần một phút, cô chỉ nghe một tiếng két từ thắng xe thật lớn cùng tiếng động cơ xe không nghe thấy bất kỳ tiếng va chạm tai nạn nào xảy ra. Linh Lan cố gắng ngước mắt nhìn phía bên cửa kín xe, cô thấy mình đang lướt qua chiếc tải lớn vừa nãy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK