Sau khi Hứa Viêm rời đi được một ngày. Lý Huyền vẫn như thường ngày dậy sớm mở cửa nhưng khác là không còn thấy bóng dáng khắc khổ tu luyện kia nữa, không còn ai nấu cơm, cho gà, trồng rau…Bây giờ phải tự mình làm rồi.
Tâm trạng vẫn luôn không thoải mái.
Đó chính là Hứa Viêm vừa rời đi thì Lý Huyền lại bắt đầu lo lắng bất an.
"Đồ đệ ngốc kia của ta sẽ không chết ở rừng Ác Sát chứ?"
"Cả hai lần hắn đến đây đều bình an vô sự. Chắc hẳn lần này cũng vậy nhỉ?"
......
Ngày thứ năm sau khi Hứa Viêm rời khỏi. Lý Huyền đi tới sườn núi ngoài thôn nhìn về phương hướng Hứa Viêm rời đi, tiếc là vẫn chưa thấy bóng dáng kia đến.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Cho dù phát hiện và muốn đến đây bắt kẻ lừa đảo như ta cũng không nhanh như vậy đâu"
"Rốt cuộc ta có bị bại lộ không?"
"Haizz, tên tiểu tử ngốc Hứa Viêm này đầu óc không ổn nhưng hắn xuất thân không tầm thường, trong nhà chắc hẳn sẽ còn có người đầu óc tốt?"
"Nếu như bị nhìn thấu, chả lẽ mình sẽ chết sao?"
Lý Huyền vừa rối loạn vừa có chút lo lắng.
......
Đến ngày thứ mười, Lý Huyền nhìn xuống sườn núi, một khi phát hiện tình huống không đúng, liền chạy đi trốn.
"Đừng nói đồ đệ này chưa kịp trở về nhà liền chết ở rừng Ác Sát rồi ư?"
"Hay là bị cấm túc?"
Trong lòng Lý Huyền càng nghĩ càng lộn xộn, thầm mắng một tiếng: "Cmn! Ta không có muốn lừa gạt hắn, là do đầu óc hắn không tốt, cho nên không thể trách lên đầu ta nha. ”
“Ta cũng lăn lộn quá kém đi, thật mất mặt!”
Lý Huyền thở dài một hơi, người xuyên việt như mình, lăn lộn quá mất mặt!
......
Ngày thứ mười một, Hứa Viêm cuối cùng cũng trở về.
“Sư phụ, đệ tử về rồi đây!”
Lý Huyền nhìn chỉ có một mình Hứa Viêm cung kính chào hỏi, không có mang theo một đám người đến bắt tên lừa đảo mình, trong lòng lập tức an tâm.
“Ừm, trở về là tốt rồi!”
Vẻ mặt lạnh nhạt, giống như thường ngày, tựa hồ sớm đã biết ngày Hứa Viêm trở về.
"Sư phụ, đây là một chút tấm lòng thành của đệ tử."
Hứa Viêm đặt hai cái hộp dài lên bàn.
“Có lòng rồi!”
Mặt Lý Huyền vô cùng bình tĩnh, cầm một cái hộp rồi mở ra.
Ở bên trong cái hộp là một thanh kiếm, vỏ kiếm từ đầu đến đuôi là màu vàng, phía trên thân kiếm có khắc đồ án tường vân, thụy thú và khảm các viên ngọc châu với ba loại màu sắc, đỏ, trắng, xanh, tổng cộng chín viên.
Bảo bối đây rồi!
Lý Huyền vừa nhìn liền biết vô giá, trong lòng hưng phấn không thôi, bối cảnh của đồ đệ ngốc này còn giàu hơn so với mình dự đoán nữa nha.
Nhưng sắc mặt vẫn bình thản như cũ, như thể không có gì lay động được.
Cầm thanh kiếm trong hộp lên và ước lượng, hơi nặng.
Hai mặt bên vỏ kiếm đều khảm nạm chín viên ngọc, tổng hết là mười tám viên, chỉ với nhiêu đây liền biết có giá trị không nhỏ rồi.
Mà trên chuôi kiếm còn khảm thêm hai viên ngọc màu đỏ lớn gấp đôi.
Lý Huyền hơi rút kiếm ra khỏi vỏ, ngay lập tức xuất hiện một luồng ánh sáng chói cả mắt, thì ra đây là một thanh bảo kiếm toàn thân được đúc bằng hoàng kim!
Sau đó trả kiếm về vỏ và đặt lại trong hộp.
Gương mặt Lý Huyền tựa như rất bình tĩnh vô sự nhưng lại không biết trong lòng đã kích động đến run rẩy.
"Cmn phát tài rồi, kiếm này có thể coi là báu vật gia truyền, dù cho sau này có chạy trốn đến Ngô quốc cũng không lo đến vấn đề tiền bạc nữa."
Thế là vẻ mặt tán thành, nói: "Ngươi có tấm lòng như vậy, vi sư rất cao hứng, tuy rằng kiếm này đối với ta là vật bình thường, nhưng có thể cầm chơi cũng tốt ”
Hứa Viêm nghe vậy liền hưng phấn không ngừng, vội vàng nói: "Sư phụ, chỉ cần ngài thích là được rồi! ”
"Sư phụ không hổ là cao nhân ẩn thế, một thanh bảo kiếm giá trị liên thành ở trước mặt thế mà không hề động tâm chút nào, vẻn vẹn chỉ cảm thấy có thể cầm chơi mà thôi."
Sự ngưỡng mộ trong lòng đối với sư phụ lại cao thêm một tầng.
Lý Huyền mở cái hộp thứ hai ra, bên trong là một thanh Ngọc Như Ý, toàn thân không rảnh, hai mắt hắn hơi sáng lên, Ngọc Như Ý này vừa nhìn cũng đã biết là bảo vật!
“Không tệ!”
Lý Huyền gật đầu bày tỏ hài lòng.
"Sư phụ, ta còn có mang một ít dược liệu trân quý trở về nữa."
Hứa Viêm lấy bao bố ra và nói.
Lý Huyền nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: "Hắn đã phát hiện ra sau khi uống những thuốc bổ này, thân thể liền trở nên tốt hơn rồi sao? Cảm thấy có lợi cho việc tu luyện? ”
"Thuốc bổ này nhìn như bình thường, ngươi tự xem mà làm đi."
Lý Huyền nhìn thoáng qua, không có Cửu Diệp Nguyên Chi và cũng không có nhân sâm ngàn năm. Trong đó chỉ có hai cây Ngũ Diệp Nguyên Chi và ba gốc nhân sâm trăm năm, cũng có thể được xem là dược liệu quý hiếm.
“Vâng, sư phụ!”
Hứa Viêm cất dược liệu xong liền bắt đầu dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị nấu cơm.
Lý Huyền nhìn thấy thì hài lòng, đồ đệ này rất hiểu chuyện, vừa trở về liền biết làm việc.
"Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao hắn lại chưng cái bản mặt uể oải ra vậy. ”
Đột nhiên, Lý Huyền phát hiện Hứa Viêm tuy rằng đang làm việc, nhưng thần sắc có chút uể oải, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, chẳng lẽ lần này về nhà, có người nhắc nhở hắn, khiến cho hắn có chút hoài nghi?
Hoặc là sau một thời gian không thể cảm nhận được khí huyết, không tiến vào luyện bì, về nhà gặp phải một chút thất bại, mà cảm thấy uể oải sao?
"Không thể để cho hắn suy đồi, đều đến nước này rồi, nếu không lừa gạt tiếp thì sẽ dễ dàng xong đời."
"Phải nâng cao lòng tin của hắn một chút!"
Lý Huyền nghĩ như thế, liền mở miệng nói: "Đồ nhi, chuyện gì làm ngươi uể oải vậy? Là chuyện tu luyện sao? ”
Hứa Viêm lau bàn một vòng và có chút ủ rũ nói: "Sư phụ, không phải chuyện tu luyện, là đồ nhi... Lần này đồ nhi về nhà, bị người từ hôn! ”
Cái gì?
Bị từ hôn?
Lý Huyền sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: "Từ hôn? Ngươi tên là Hứa Viêm chứ không phải Tiêu Viêm, cho nên không có việc gì và cũng không có khả năng nghịch tập, thật sự là một câu chuyện bi thương! ”
"Là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại từ hôn? ”
Đổi thành vẻ mặt mà sư phụ thường xuyên quan tâm đồ nhi.
Hứa Viêm vẻ mặt uể oải, cúi đầu nói: "Nàng nói đầu óc ta không tốt, ở cùng với ta rất mất mặt. ”
Nàng nói không sai, đầu óc ngươi quả thật không tốt!
Lý Huyền âm thầm nghĩ một chút.
Tiếp đó lại đứng lên vỗ vỗ bả vai Hứa Viêm, bất kể thế nào đi nữa thì người làm sư phụ như mình vẫn cần phải an ủi đồ đệ.
"Ngươi là đồ nhi của ta, từ hôn là nàng có mắt không tròng."
"Sư phụ nói rất đúng, ta cũng nghĩ như vậy."
"Vậy ngươi có hét to một câu ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo không?"
Lý Huyền ho khan một tiếng hỏi.
Hứa Viêm nghi hoặc nhìn sư phụ một cái, nói: "Sư phụ, ta không nghèo! ”
CMN!
Lý Huyền giật mắt vài cái, tại sao cứ cảm thấy tim đau nhói vậy!
Lúc này vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đồ nhi, ngươi không nghèo à? Vi sư nói ngươi nghèo về tiền tài sao? Không! Là nghèo về tu vi, nghèo thực lực, nghèo tri thức và nghèo cả võ đạo! ”
Hứa Viêm nhất thời vẻ mặt xấu hổ nói: "Sư phụ dạy bảo thật phải, ta nghèo, ta rất nghèo! ”
Chợt nói: "Nhưng mà sư phụ, ngài cứ yên tâm, ta không có mất chí khí, tuy rằng không có hét to một câu chớ ức hiếp thiếu niên nghèo. Nhưng ta có nói với nàng rằng hôm nay ngươi châm chọc ta, nhục ta, vứt bỏ ta, ngày sau ta sẽ khiến ngươi hối hận không kịp, trèo cao không nổi! ”
Hứa Viêm vừa dứt hết câu liền ngẩng cao đầu lên, ánh mắt cực kỳ kiên định!
Khóe miệng Lý Huyền co giật, thầm nghĩ: "Sao ta có cảm giác tiểu tử này là một khí vận chi tử vậy? Nhất định là ảo giác rồi! ”
"Ừm, đồ nhi ngươi có chí khí như này, rất tốt."
Lý Huyền thấy trong mắt Hứa Viêm vẫn còn uể oải, vì thế lại nói: "Từ hôn đối với ngươi chưa chắc là chuyện xấu. Chỉ khi chúng ta trải qua đau khổ thì mới biết đâu là anh dũng. ”
"Thiên kiêu thời cổ, không ai mà không bước ra từ trong thất bại."
“Con đường tu luyện coi trọng nhất là ngộ, tâm mà thanh thản thì ngộ tự khắc sẽ rõ!
Sau đó Lý Huyền lại vỗ vỗ bả vai Hứa Viêm, nghiêm trang nói: "Đồ nhi, có một câu 'Trong lòng không có nữ nhân, tu luyện như có thần', ngươi bị từ hôn, trong lòng không có nữ nhân, không có ý niệm, tất nhiên sẽ phát triển vô cùng! ”