• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xích Tinh Hổ không hổ là hổ vương! Chỉ sợ người bình thường cầm trong tay một con đao sắc bén cũng chưa chắc có thể đâm thủng da của nó!”

Hứa Viêm cảm thán không ngừng.

Phan dược sư đi đến, hắn cũng kinh ngạc và không ngừng thán phục khi nhìn thấy một con hổ to lớn như vậy.

Theo yêu cầu của Hứa Viêm, hắn đã chọn ra hơn mười loại bảo dược quý giá từ kho dược của Hứa gia. Hầu hết đều là những loại bảo dược đại bổ khí huyết, dùng để nấu với huyết nhục và xương cốt của Xích Tinh Hổ, ngao luyện thành thuốc để tẩm bổ.

Hứa Quân Hà làm bộ như vô tình thong thả đi lạc tới. Hắn liếc nhìn xác hổ đã được xử lý gần xong, thản nhiên nói.

“Phan dược sư, nhớ xử lý pín hổ kỹ một chút.”

Phan dược sư vội vã nở nụ cười, gật đầu nói.

“Lão gia cứ yên tâm. Ta sẽ dùng một nửa cái pín hổ vương này để nấu một vò rượu Hổ Vương. Nửa còn lại ta sẽ phối với bảo dược để bào chế ra đan dược Đại Dương khiến ngay cả người già ở tuổi bát tuần vẫn có thể oai phong không suy giảm!

Hứa Quân Hà hài lòng gật đầu, nói.

“Ừ, Phan dược sư cần bảo dược gì thì cứ việc mở miệng.”

Hứa Viêm ở một bên, không nhịn được mở miệng nói.

“Phụ thân, pín Hổ Vương này, ta còn dùng để…”

Hắn dự định sẽ dành tặng nó cho sư phụ của mình.

Hứa Quân Hà lườm hắn một cái, bực tức nói.

“Ngươi cho rằng thứ này dành cho phụ thân của ngươi sao? Ngoại công của ngươi không còn trẻ nữa, hàng ngày lại bận rộn công vụ, nên người cần loại thuốc bồi bổ này.”

“Ngoại công yêu thương ngươi như vậy, sao ngươi lại không biết hiếu thuận một chút chứ?”

Hứa Viêm há miệng thở dốc, cuối cùng hắn chỉ có thể đồng ý với cách phụ thân mình xử lý pín hổ vương.

“Lấy cảnh giới tu vi của sư phụ, có lẽ người cũng chướng mắt pín hổ vương. Hơn nữa vật này dù sao cũng khá thô tục, ngộ nhỡ sư phụ không thích, vậy chẳng phải là chuyện xấu hay sao?”

Nghĩ như vậy, Hứa Viêm cảm thấy tốt hơn hết vẫn nên đưa da hổ cho sư phụ.

“Hừ!”

Hứa Quân Hà giáo huấn nhi tử của mình xong mới thong thả rời đi.

Phan dược sư đuổi theo hỏi.

“Lão gia, người thật sự không cần sao? Ta đang định dùng pín hổ vương để pha chế một lọ thuốc với hiệu quả ít hơn, làm thành thuốc thích hợp với tuổi tác của lão gia hơn.”

Hứa Quân Hà vỗ vai Phan dược sư và nói.

“Lão Phan, mặc dù lão gia ta không cần nhưng ta có thể tặng nó. Một số đồng đạo kinh doanh tầm tuổi lão gia ta có lẽ sẽ cần dùng đến nó, cho nên ngươi cứ dựa theo suy nghĩ của mình mà làm đi.”

Phan dược sư ngờ vực nhìn hắn một cái nhưng cũng không vạch trần, mà chỉ gật đầu đáp.

“Đã hiểu, ta biết phải làm như thế nào rồi!”

Đêm hôm đó, Hứa phủ tràn ngập trong niềm hân hoan. Hôm nay phu nhân vui vẻ nên đã xuất một khoản tiền thưởng, còn mở tiệc rượu chiêu đãi khiến bọn hạ nhân hết sức phấn khởi, ăn uống thỏa thích.

Thiếu gia ngốc nhà chúng ta cuối cùng đã trở lại sau khi ra ngoài một tháng.

Thiếu gia còn mua một con hổ khổng lồ, nghe nói là hổ vương!

Bên trong nội viện của Hứa gia, một nồi thịt hổ vương đang được xào nấu. Phu phụ Hứa Quân Hà ăn một chén nhỏ là không thể ăn được nữa.

Một mình Hứa Viêm ăn hơn phân nửa nồi thịt hổ vương.

Phần còn thừa lại được thưởng cho một số cao thủ hộ viện trong nhà.

Mấy cao thủ hộ viện này trên giang hồ cũng là những cao thủ hạng nhất, được Hứa Quân Hà mời tới từ một số môn phái trong giang hồ.

Giờ đây mấy cao thủ giang hồ này đã không còn được Hứa Viêm để vào mắt nữa.

Hắn cảm thấy bọn họ quá yếu.

Một quyền có thể đánh chết một người.

Đương nhiên, hồi trước khi còn bé hắn đã cùng mấy vị này học võ công, cho nên quan hệ vẫn rất tốt.

Sau khi ăn thịt hổ, Hứa Viêm trở về chỗ ở của mình. Không có sự cho phép của hắn, người ngoài không được phép tiến vào.

Đây là nơi hắn luyện công.

Lần trước sau khi trở về, hắn đã tiến hành cải tạo và làm thêm một gian mật thất.

Trong mật thất, Hứa Viêm vào thế đứng tấn, bắt đầu luyện cốt.

Thuận theo công quyết vận chuyển, khí huyết cũng sôi trào, toàn thân trở nên ấm áp. Thế nhưng khí huyết bắt đầu không ngừng gia tăng.

Mà Khí huyết Chi Long bao quanh xương cốt toàn thân có vẻ ngày càng lớn hơn. Khi nó chạy quanh xương cốt toàn thân thì lực luyện cũng ma sát ngày càng mạnh.

“Quả nhiên, Xích Tinh Hổ đúng là hổ vương, bên trong nó ẩn chứa một nguồn khí huyết cực lớn!”

Hứa Viêm lưu chuyển khí huyết của mình và bắt đầu rèn luyện.

“Tốc độ rèn luyện của ta đã tăng lên rất nhiều!”

Theo khí huyết vận chuyển, trong ngoài hợp lại với nhau, lực luyện ma sát không ngừng nghỉ, Đồng Cốt bắt đầu nổi lên màu vàng nhàn nhạt.

Đây là dấu hiệu cho thấy hắn chuẩn bị lột xác hóa thành Kim Cốt!

“Đợi lấy được thuốc bổ được ngao luyện với Xích Tinh Hổ, tốc độ luyện cốt sẽ còn tiếp tục tăng thêm!”

“Dựa theo tốc độ hiện tại, chậm nhất là năm ngày, ta có thể hoàn thành lần lột xác đầu tiên!”

Rèn luyện Kim Cốt cần chín lần lột xác mới có thể hoàn thành.

“Còn có thể nhanh hơn một chút. Hiện tại ta đã hiểu được một phần công quyết, nhưng chưa phải toàn bộ. Có lẽ ta nên tiếp tục lĩnh ngộ!”

“Chỉ có như vậy mới có thể hoàn thành việc rèn luyện Kim Cốt nhanh hơn!”

Ánh mắt Hứa Viêm kiên định, tiến vào giai đoạn quên cả vật lẫn người. Một bên hắn tiếp tục tìm hiểu công quyết, một bên thì rèn luyện xương cốt.

Ngày hôm sau, Hứa Viêm lấy thuốc bổ mà Phan dược sư đã ngao luyện và tấm da hổ đã được xử lý xong, sau đó quay trở lại mật thất để tu luyện.

“Quả nhiên, tốc độ rèn luyện tăng nhanh hơn!”

“Nhất định phải mua thêm thật nhiều bảo dược, thật nhiều thuốc bổ đại tráng khí huyết!”

Hứa Viêm kích động không dừng được. Dựa theo tốc độ rèn luyện hiện tại, trong vòng một ngày rưỡi nữa, hắn có thể hoàn thành lần lột xác Kim Cốt đầu tiên.

Sau khi tu luyện xong, hắn đi tìm quản lý cửa hàng của Hứa gia, yêu cầu hắn đi mua các loại bảo dược.

“Tiền không tự nhiên mà có, ngươi mua nhiều bảo dược như vậy để làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang