Tay Tư Duệ An đặt lên bụng, e thẹn nhìn xuống bụng phỏng đoán vẻ mặt của Lưu Hàn Trạch. Anh ấy sẽ vui mừng mà quay lại với cô ta sao? Trạch sẽ lại yêu thương cô như trước, Cố Mai Nhàn sẽ chẳng là gì nữa. Cô ta ngẩng đầu lên...
"Thì sao?"Sắc mặt Lưu Hàn Trạch ngày càng lạnh hơn, giọng nói lạnh lẽo cất lên. Lại cái trò chơi mèo vờn chuột đó, cô làm vậy không thấy mệt sao?
"Trạch? sao anh lại bàng quang như vậy?"Tư Duệ An ngỡ ngàng nhìn người đàn ông trước mắt, Trạch sao có thể dửng dưng như không thế chứ?
"Cô mang thai thì liên quan gì tới tôi? Cô cho đây là con tôi đi?"Lưu Hàn Trạch cười lạnh, lúc trước mỗi lần quan hệ hai người luôn dùng biện pháp tránh thai, hơn nữa chính Tư Duệ An là người muốn sử dụng bao và thuốc tránh thai, cô nói thời điểm này mang thai không thích hợp trong khi cô chưa kết hôn mà lại mang thai con của người đã có vợ, chuyện này sẽ bị người nhà và mọi người coi thường, sự nghiệp đang vững chắc sẽ đi xuống, không phải sao?
"Vậy là anh phủ nhận? Anh không thể như thế, từ đầu tới cuối em chỉ yêu mỗi mình anh, đứa con này là của anh."Tư Duệ An càng lúc càng rét run, Trạch cư nhiên lại tuyệt tình như vậy, tình cảm bao nhiêu năm đó của bọn họ vẫn không thể lấp đầy tội lỗi trước kia của cô ta sao?
"Tôi và cô luôn dùng biện pháp tránh thai, tôi không quên mà cô lại càng không thể quên, cô nói xem, cái thai này ở đâu mà có?"Thu lại nụ cười khi nãy, Lưu Hàn Trạch sắc bén hỏi ngược lại Tư Duệ An
Tư Duệ An nhếch môi mỏng khiêu gợi, Trạch, đây là anh ép em. Mềm mỏng níu lấy không được thì phải trực tiếp giành lấy đến khi nào nó trở thành của mình, phải không? Đôi mắt đẹp liếc qua một góc nhỏ của cửa hàng mấy giây sau đó chầm chậm lấy từ trong túi xách một xấp giấy tờ đưa cho Lưu Hàn Trạch.
"Không thể nào"Lưu Hàn Trạch đọc văn kiện, tay xiết chặt lại, tờ văn kiện hai bên trái phải đều bị nhàu nát. Sao có thể như vậy?
"Trạch, anh không thể bỏ em, còn có con của chúng ta..."
Tư Duệ An nhào vào lồng ngực Lưu Hàn Trạch, tay ôm chặt lấy thắt lưng của anh cất giọng nỉ non. Lưu Hàn Trạch đưa tay lên định đẩy cô ta ra lại sựt nhớ đến tờ giấy vừa đọc, tay đang đưa tay liền miễn cưỡng hạ xuống, để mặc cho Tư Duệ An ôm mình. Con...
Tư Duệ An thoả mãn mỉm cười, liếc lại góc nhỏ kia nãy, nụ cười càng trở nên đắc ý. Thân ảnh bé nhỏ đứng trong góc tối, đôi vai run run nhìn cảnh tượng đang xảy xa. Cố Mai Nhàn, cô không bao giờ có được Trạch, phần thắng...luôn luôn thuộc về tôi.
Cố Mai Nhàn đứng trong góc tối, thơ thẩn nhìn Tư Duệ An ôm lấy chồng mình, mà Trạch lại không hề đẩy cô ta ra. Họ đường đường chính chính diễn một màn tình nhân ân ái ở nơi đông người như vậy mà cô...chỉ có thể đứng không bóng tối, đau đớn làm khán giả xem câu chuyện tình yêu cảm động của họ.
- ------------------------------------------------------------------------
Lưu Hàn Trạch chạy vòng quanh khu trung tâm thương mại, đi hết khu này đến khu khác, lên tầng này xuống tầng nọ, mặt đau đáu tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé nhưng vẫn không tìm thấy. Cố Mai Nhàn rốt cuộc đã đi đâu?
Anh mệt mỏi trở về nhà, mở cửa đi vào thì thấy đôi giày của cô đặt ngay ngắn trên giá mới thở phào nhẹ nhõm. Anh chỉ sợ cô đi lung tung rồi gặp chuyện không may. Đèn phòng bếp đang bật sáng, bước chân của anh càng nhanh hơn, nhưng mỗi bước đi lại làm tim anh nhói lên từng hồi. Anh có thể đối diện với cô như thế nào? Bình thản làm như không có chuyện gì để cô an tâm hay là nói cô không biết mọi chuyện? Đầu Lưu Hàn Trạch rối như tơ vò, đang yên đang lành lại phát sinh ra loại chuyện này...
Cố Mai Nhàn trong phòng bếp đi ra thì đụng trúng Lưu Hàn Trạch. Cả hai nhìn nhau, đối phương đều cho rằng người kia đang bình thản, Cố Mai Nhàn cho rằng Lưu Hàn Trạch sẽ kết thúc êm đềm với cô, còn Lưu Hàn Trạch lại cho là Cố Mai Nhàn không hề biết chuyện và đang rất bình thường như mọi ngày, bọn họ không biết cả hai cũng khổ tâm như nhau.
"Em về lúc nào vậy?Sao không nói cho anh biết?"
"Lúc đó không phải anh đang bận nói chuyện riêng sao?"Cố Mai Nhàn cười khổ, cô không về chẳng lẽ lại đứng chết trân ở đó coi bọn họ một đôi uyên ương ngọt ngào sao?
"Nhàn, cô ấy mang thai rồi...đứa con đó...là của anh"Lưu Hàn Trạch đau lòng nhìn cô, nụ cười đó của cô biểu trưng cho điều gì vậy? Cố Mai Nhàn không cảm thấy bản thân cười còn khó coi hơn khóc sao?
"Cho nên..."
"Anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy"