Cậu mợ Cố Mai Nhàn mấy ngày này chăm sóc cô rất chu đáo, sản phụ sau khi sinh con đều chú trọng nghỉ ngơi không nên lao động, đi đứng nhiều. Cố Mai Nhàn ru rú trong phòng kín ở bệnh viện, cả ngày ở bên cạnh đứa bé. Nhìn con ngủ ngon như vậy, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Nhìn một lúc lại nhất thời ngẩn ra, Cố Mai Nhàn mới nhớ mình còn chưa đặt tên cho con. Lại nghĩ tới người đàn ông kia, bây giờ đã không còn quan hệ gì nữa vậy có nên cho con theo họ của anh?
Cố Mai Nhàn còn đang chìm trong suy tư, cánh cửa phòng mở ra, âm thanh không lớn nhưng cũng đủ để cô giật mình. Cố Mai Nhàn phức tạp nhìn người đứng ở cửa, thật sự không biết nên nói cái gì.
Tư Duệ An cũng cảm thấy tình huống bây giờ rất lúng túng, vốn dĩ cũng không có mặt mũi nào mà tới đây, nhưng có một số chuyện nhất định vẫn phải nói ra. Cô đi tới giường bệnh của Cố Mai Nhàn, trên tay còn mang theo hộp tổ yến lớn, cẩn thận để nó lên bàn trà sau đó mới quay sang nhìn đứa bé đang ngủ ngon giấc kia.
"Thật giống anh ấy."
Lòng Tư Duệ An chua chát, đúng là rất giống.
"Cô và Lưu Hàn Trạch đã kết thúc rồi?" Giọng Tư Duệ An vang lên đều đều, nhưng nghe thật chói tai.
"Như ý cô muốn."Cố Mai Nhàn nãy giờ đều bảo trì im lặng, nghe xong chỉ lạnh nhạt đáp lời.
"Con cũng đã sinh rồi, cô có suy nghĩ tới chuyện quay lại với anh ấy không?" Tư Duệ An bỏ qua câu trả lời có phần sắc bén của Cố Mai Nhàn, vẫn cật lực hỏi tiếp.
"Tư tiểu thư, có gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo Tam quốc nữa." Hôn nhân của cô một phần cũng là do người này làm cho tan tác, hiện tại ở đây hỏi chuyện gương vỡ lại lành không phải quá nực cười đi?
"Cố Mai Nhàn, lúc trước tôi rất ghét những loại người làm tiểu tam chen chân vào tình cảm của người khác, tôi thật sự rất ghét cô. Dựa vào cái gì, tôi sắp xếp mọi chuyện đi ra đó mà cô từ đâu xuất hiện cướp hết công lao của tôi. Mẹ A Trạch không thích tôi, A Trạch trở thành chồng của người khác, cô vừa có được A Trạch vừa có được sự yêu thương của mẹ chồng. Nhưng tôi lại nghĩ A Trạch vẫn yêu tôi, dù tôi có làm gì sai trái anh ấy cũng sẽ tha thứ cho tôi. Nhưng cô biết không? Thật ra không phải vì tôi phạm lỗi lầm đó mà A Trạch từ bỏ tôi, mà là anh ấy đã động tâm với cô. Nếu tôi không phạm lỗi, cũng sẽ có một ngày anh ấy buông tay tôi..." Tư Duệ An chìm trong bi thương, lúc đó nếu cô thông suốt nhận ra như bây giờ, chắc chắn sẽ không có thảm kịch như hôm nay.
"Tư Duệ An, cô hiểu lầm rồi, không phải đâu..."Cố Mai Nhàn nghe đến đầu cũng ong ong, làm sao có thể chứ?
"Tin tôi đi, trực giác của phụ nữ luôn đúng, chỉ có cô mới ngu ngốc không nhận ra. Anh ấy thật sự có tình cảm với cô, tôi chẳng qua chỉ là một người thừa bám dính lấy anh ấy, lợi dụng sự áy náy của anh ấy để được ở bên anh ấy. Anh ấy luôn nghĩ cách giải quyết chu toàn giữa cô và tôi, chuyện tôi đối với Diệp Nhu chẳng qua là "cách giải quyết chu toàn nhất" của anh ấy. Chắc Khương Mặc đã nói cô biết tôi không có mang thai, anh ấy vì chuyện này là nhốt mình trong phòng tự đày đoạ bản thân." Tư Duệ An nhìn Cố Mai Nhàn ngẩn người, trong lòng cũng thở dài. Chuyện đến đột ngột quá, không tiếp thu hết cũng phải thôi.
"Ban đầu tôi nghĩ cô bất quá cũng chỉ là một thói quen của anh ấy, sau lại càng nhìn rõ, anh ấy yêu cô, chỉ có hơn, chứ không hề ít đi."
"Tại sao cô phải nói với tôi mấy lời này? Không phải cô rất ghét tôi sao? Tôi không tin cô thật sự muốn giúp tôi và anh ta tái hợp." Chân mày Cố Mai Nhàn nhíu chặt lại, kĩ lưỡng quan sát Tư Duệ An, không phải là lại có tính toán gì nữa chứ, bất ngờ tốt bụng nói với cô mấy lời này đúng là không phải tác phong của Tư Duệ An.
"Đương nhiên tôi không muốn hai người tái hợp, nhưng tôi sẽ không biến thành tiểu tam làm kì đà cản mũi. Có một số chuyện tôi phải nói rõ với cô, sau khi thông suốt, tôi cảm thấy công bằng mà nói, cô xứng đáng được biết. Cố Mai Nhàn, nhân lúc đứa bé còn nhỏ, mau mau giải quyết chuyện riêng của hai người. Dù sao, đối phương đều vẫn còn lưu luyến, hà tất phải tự làm khổ mình?"
Tư Duệ An chậm rãi đứng lên, sâu xa nhìn Cố Mai Nhàn, sống lưng thẳng tắp, trong mắt đều là kiên định.
"Cố Mai Nhàn, thật xin lỗi."
"Tư Duệ An, xin lỗi cô. Ban đầu cũng là tôi chen ngang giữa cô và Lưu Hàn Trạch."Cố Mai Nhàn lòng thành khẩn, câu xin lỗi này vốn dĩ đã nên nói từ lâu rồi.
"Lúc trước cô từng nói một tình yêu đẹp và bền vững sẽ không có phần cho người thứ ba chen vào, là tôi làm sai trước, nếu không cô cũng chen vào không lọt."Tư Duệ An đưa tay gãi gãi cằm, ngẫm lại câu đó áp dụng cho cô cũng rất đúng.
"Lâu vậy mà cô còn nhớ à?" Đến Cố Mai Nhàn cũng sắp quên mình đã từng nói câu đó rồi.
"Nhớ dai là đằng khác. Thôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, tôi về đây." Khi Tư Duệ An đi tới cửa liền nhớ ra cái gì đó, quay đầu nói với Cố Mai Nhàn "Lúc nãy tôi vào có thấy một giỏ trái cây ở cửa sổ phòng bệnh của cô, cô xác nhận xem có phải của người thân mang đến không nhé."
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau hôm Tư Duệ An đến, Cố Mai Nhàn cũng có nghĩ tới việc liên lạc với Lưu Hàn Trạch để nói chuyện về đứa bé, nhưng lại do dự, nếu gặp mặt thì bắt đầu nên nói cái gì mới phải. Lại thêm việc ngày nào cũng có người gửi đồ đến, không phải trái cây cũng là đồ tẩm bổ, còn tinh ý mua cả đồ dùng cho đẻ sơ sinh. Nhưng người đó là ai thì không ai biết. Ban đầu cô nghĩ là Khương Mặc đi công tác xa nhưng vẫn quan tâm gửi đồ đến, nhưng gọi điện cảm ơn Khương Mặc lại bảo không phải cậu ấy. Trong đầu Cố Mai Nhàn hiện lên người đàn ông kia, trong lòng liền run lên. Tại sao phải lén lút như vậy? Tâm Cố Mai Nhàn dâng lên một hồi nhức nhói.
Nghĩ tới nghĩ lui, đứa bé đã chào đời hơn nửa tháng, cũng nên báo anh ta một tiếng. Cố Mai Nhàn bấm nút gọi, nhanh như vậy đã có người nhấc máy.
"Nhàn?"
Thanh âm khàn khàn vang lên khiến Cố Mai Nhàn có hơi hoảng, anh ta không đổi số?
"Anh...vẫn dùng số này à?" Bình thường ai lại đổi số làm gì, nhưng đây là số từ sinh thần của cô và anh kết thành, là lúc sinh nhật của cô, trước mặt Diệp Nhu lấy hết can đảm vòi vĩnh anh đặt làm.
"Sợ em xảy ra chuyện gì, lúc liên lạc cho anh anh lại không thể bắt máy..."Cố Mai Nhàn không biết, người bên kia vì một cuộc gọi này của cô mà vui đến điên lên thế nào.
"Nếu có thể...hôm nào anh tới bệnh viện thăm con nhé?" Cố Mai Nhàn ngập ngừng nói, đúng là còn lúng túng hơn cả lúc gặp Tư Duệ An.
"Đứa bé rất đáng yêu, em vất vả rồi. Thật xin lỗi, lúc sinh không thể ở bên em..." Âm thanh càng thấp, Cố Mai Nhàn mơ hồ nghe được tiếng anh nghẹn ngào đi.
"Vậy người gửi đồ tới hằng ngày là anh à?" Nếu anh đã lén lút tới thăm con, vậy đích thực đồ đó là anh gửi đến rồi.
"Xin lỗi, úp úp mở mở nhưng vậy khiến em chê cười rồi..."
"Đừng cứ xin lỗi, sau này...không cần lén lút như thế nữa. Ngày mai anh tới thăm con đi." Anh cứ khách sáo như vậy, làm cô càng đau lòng.
"Được. Anh nhất định sẽ đến." Giống như từ bi ai bước ra, giọng điệu phấn chấn như vậy so với sự khách sáo lúc nãy thật là một trời một vực
Tối hôm đó, cả Cố Mai Nhàn và Lưu Hàn Trạch đều không ngủ được. Mỗi người đều chất chứa một nỗi niềm riêng khó giãy bày.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Cháu gái à, bên cạnh bệnh viện có tai nạn, nghe nói là ô tô đụng vào người qua đường, anh ta để xe ở vỉa vè bên kia đường đi bộ qua bên này thì bị ô tô tông vào, đang tranh chấp ở trước bệnh viện..." Lục Khan thở dài, sao bây giờ người đi đường bất cẩn thế nhỉ?
Cố Mai Nhàn bất giác run lên một hồi, người đó là nam... anh ta sẽ không xui xẻo vậy chứ? Cố Mai Nhàn vội vã chạy xuống lầu bệnh viện, đến tiếng gọi của cậu cô cũng không nghe rõ nữa, vừa đi vừa cầu nguyện người bị đụng trúng không phải là Lưu Hàn Trạch.
Cố Mai Nhàn đi đứng ở hiện trường liền nhìn qua nhìn lại tìm kiếm hình bóng Lưu Hàn Trạch, trong mắt sớm đã dâng lên một tầng hơi nước. Người đến xem "náo nhiệt" cũng thật đông, lại thấy hình ảnh quen thuộc đứng ở chỗ cảnh sát, trên cánh tay lại có mấy vết xước ướm máu, quần cũng dính phải bụi đường.
"Lưu Hàn Trạch..."
Cố Mai Nhàn gọi lớn, người bên đó nghe được cũng quay đầu lại. Lưu Hàn Trạch nói gì đó với cảnh sát rồi chạy tới chỗ cô.
"Em bị ngốc à? Không ở trong phòng nghỉ ngơi chạy xuống đây làm gì? Mau quay về đi, đợi chút nữa anh đến thăm con với em." Lưu Hàn Trạch nắm lấy bả vai Cố Mai Nhàn, không nhịn được trách cứ cô không tự lo cho mình. Anh đọc trong sách bảo thời gian sản phụ nghỉ ngơi sau khi sinh từ 2 đến 3 tháng, không thể đi lại nhiều, mà phụ nữ này giống như vừa chạy đến, thật làm lo anh không ngừng lo lắng.
"Anh mới ngốc. Nhìn đường kiểu gì để bị người ta tổng phải còn nói tôi. Vết thương có sao không?"
"Không phải anh bị tông phải, là người khác. Là anh thấy chiếc xe đó chạy tới gần rồi nên mới lôi anh ta ra, cả người bị va chạm trên lề đường, vết thương không đáng ngại." Lưu Hàn Trạch không dám ảo tưởng tôi đang quan tâm mình, nhưng cứ ngu xuẩn một lần coi là thế đi.
Nếu đã không phải va chạm gì lớn người ta còn kéo đến đông như thế, đúng là rảnh rỗi thích xem náo nhiệt.
"Ngược lại, anh đã đặt trước bánh kem đem đến và cả đồ dùng cho con, lúc đó không nghĩ nhiều chỉ muốn cứu người, bánh kem chẳng may lai rơi xuống dập nát rồi... Nhưng không sao, bây giờ anh liền mua một cái mới, em cứ đợi ở trong bênh viện đi, anh đi một chút về liền."Lưu Hàn Trạch chân thành hứa với cô, bộ dáng như gấp gáp sắp rời đi.
"Đồ đại ngốc. Không lo đi khử trùng vết thương còn muốn mua bánh kem cái gì chứ." Nước mắt Cố Mai Nhàn trào ra khỏi hốc mắt, sao lúc trước cô không nhận ra người này còn ngốc hơn cả cô, đến bánh kem và vết thương của bản thân lại không biết phân lượng bên nào nặng hơn?
"Được, không mua bánh kem nữa, em đừng khóc, sau khi sinh đừng kích động ảnh hưởng đến sức khoẻ." Lưu Hàn Trạch nhìn thấy cô khóc liền không biết bản thân đã làm sai chuyện gì chọc giận cô, anh đúng là tên xúi quẩy, lúc nào cũng xuất hiện cũng khiến cô ấy thương tâm như vậy.
"Lưu Hàn Trạch, anh có muốn cùng tôi chăm sóc đứa bé không?"
Không còn ngại ngùng giống như trước kia nữa, Cố Mai Nhàn lau nước mắt, giọng điệu và ánh mắt đều rất nghiêm túc.
"Cầu còn không được, nhưng em...thật sự muốn như vậy sao? Anh không muốn em phải hối hận, lúc trước làm ra nhiều chuyện có lỗi với em như vậy, anh thật sự..."
"Anh có yêu tôi không?"
Thật sự muốn nghe lại lần nữa.
Thật chân thành.
"Yêu, rất yêu. Anh hận không thể nói cho cả thế giới biết, anh yêu em."
Cố Mai Nhàn nhìn khuôn mặt tràn đầy tình ý của Lưu Hàn Trạch, sau đó nhún tay một cái, lại săm soi tay của mình.
"Bất quá, cậu em không thích anh, sẽ không dễ dàng để anh toại nguyện, muốn vào cửa thì phải đánh gãy chân trước."Cô cố tình trừng mắt thị uy với anh. Đích thực là cậu mợ sẽ làm khó cho Lưu Hàn Trạch. Chỉ là anh làm cho họ cảm nhận sự chân thành của mình thế nào phải dựa vào năng lực của bản thân rồi.
"Không sao, chỉ cần được ở bên hai mẹ con, chút chuyện này không đáng ngại." Gãy một bên chân mà được ở bên Cố Mai Nhàn và đứa bé, nghĩ sao anh lại cảm thấy mình vẫn có lời.
"Đánh gãy chân mà không đáng ngại à? Anh có biết mình ngày càng ngốc đi không?"
"Tổn thương em như vậy mà chỉ gãy một chân không phải vẫn hời cho anh à?"
Hai người mỗi bên một câu, không ai vừa ai, khác với tối hôm qua, nỗi niềm âm ỉ trong màn đêm u tối lạnh lẽo kia giờ đây cũng đã dần tan biến, mặt trời đã lên đỉnh, mỗi ngày đều là một ngày mới, một khởi đầu mới, những con người mới.
- Hoàn-