• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc có vài lưu ý nhỏ liên quan đến nội dung truyện:

Các bạn nếu đã theo dõi hay đọc những tác phẩm trước của Mộc, thì chắc cũng nhận ra một điều truyện của Mộc làm thật sự rối rắm.Nó hơi nhiều tình tiết và đôi lúc làm khó các độc giả.

Nên Mộc chỉ muốn nhắc nhẹ là hãy đội nón thật kỹ, Mộc lỡ bóc đầu cua xe đồ đó thì hỏng biết đâu à nha.

.....................

" phụ thân cùng mẫu thân đừng ngăn con, hãy để nhi tử nói hết lời " Dương Khanh hôm nay nhất quyết phải đòi công bằng cho ca ca mình.

" ai mà mới thành hôn chưa đầy một tháng liền đã bỏ phu lang mình đi "

" coi như ta có thể hiểu cho ngươi chuyện này, nhà ta nhị huynh cũng đã tòng quân rồi mất, ta lúc này còn nhỏ đại huynh vừa phải lo cho gia đình chồng còn phải chăm sóc bọn ta " Dương Khanh nắm chặt tay nói, chỉ hận bản thân lúc đó sao quá nhỏ không thể giúp gì cho y.

" một cái song nhi, lại trở thành trụ cột gia đình, ngươi có nghĩ đến huynh ấy đã phải cực khổ thế nào không hả?"



" nhất là ca nhi không có phu quân bên cạnh.Ngươi làm sao mà hiểu được, hai năm trước huynh ấy còn bị người ta khinh bạc, nếu lúc đó ta không đi cùng huynh ấy thì ngươi có biết hậu quả là gì không hả?" Càng nói Dương Khanh càng tức giận.Với tính cách của y thì nếu bị khinh bạc nhất định sẽ tự sát.

Mặc dù Dương Khanh biết nói ra lời này, sẽ gây nên hiểu lầm cho ca của mình.Nhưng hắn muốn biết nam nhân này có để ý hay không? nếu chỉ vì lời nói này mà không tin tưởng y thì xem ra, Dương Tiểu Nguyên đã nhìn lầm người rồi.

Đương nhiên không để cho Tư Duệ Kỳ Vũ thời gian phản ứng, hắn còn chưa trả lời thì đã có người lên tiếng thay thế hắn.

" bốp" tiếng vang giòn tan kêu lên nghe rõ lớn, bỗng chốc không gian liền rơi vào im lặng.Dương Khanh ôm đầu mà nhìn đại ca của mình, vẻ mặt oan ức nói lên thay chủ nhân của nó, biểu thị đang không hiểu vì sao mình lại bị đánh.

" sao không nói kết quả của tên kia như thế nào?" Y nhướng mày nói, dáng vẻ săn tay áo chuẩn bị một trận ' bạo hành' em trai mình.

" ngươi giả bộ hỏi ta xem tên kia ra sao rồi" Y nhìn qua Mã Hồng Tuấn nói.

" tên kia như thế nào rồi?" Hắn cũng rất phối hợp cùng y.

" bị ta đánh mới ngáp ngáp thôi, chưa chết được đâu" y phẩy phẩy tay, còn xì một cái coi thường nữa.

" cái gì là bị đánh ngáp ngáp chứ?" Doanh Xuyên nghiên đầu khó hiểu.

" bị ta đánh đấy, cũng may hắn chưa chết được " Y vẻ mặt như hồi tưởng nói.

"...." Tư Duệ Kỳ Vũ nhìn y cũng không biết diễn tả tâm trạng mình như thế nào.

"...." hai nhà Dương gia cùng Tư Duệ gia đã quá quen thuộc với tính cách hồ báo này của y, cũng không có lời gì để bình phẩm.



Chỉ là trái với vẻ mặt bình tĩnh của hai nhà này, thì những người khác rất kinh ngạc nha.Mã Hồng Tuấn không tránh khỏi tò mò, hắn nhìn y so cầm hỏi.

" tẩu không sợ hị bỏ tù à?"

Y nhìn hắn chặc lưỡi một cái, ánh mắt mười phần khinh thường " chặc, chặc ta đương nhiên phải hiểu mình làm gì thì mới có thể đánh tên khốn đó chứ "

" pháp luật Đại Nam có một mục quy định, là tự vệ thì không phạm pháp, ta là đang tự vệ a.Ngươi xem một song nhi yếu ớt như ta thì làm gì được hắn chứ? đánh cũng chết được đâu mà lo "

Dương Tiểu Nguyên, âm thầm tự bổ sung y đẹp chứ đâu có bị ngu a.Đi đánh người mà bị bỏ tù thì y đâu có điên mà làm vậy.

" cho ta hỏi một câu nữa, tẩu lấy gì đáng gã ta đến xém chết vậy?" Mã Hồng Tuần vờ làm bé ngoan dơ tay lên hỏi.

" lấy đá ném nè, lấy gạch chọi nè " y đếm ngón tay mình.

Trong tình thế nguy cấp đó, đương nhiên là thứ gì có thể hữu ích để chống chọi lại y liền tận dụng rồi.

Doanh Xuyên cũng học theo Mã Hồng Tuấn dơ tay lên làm bé ngoan hỏi " không phải trong tình thế đó, huynh nên cầu xin được tha sao?"

Dương Tiểu Nguyên nhìn Doanh Xuyên bằng ánh mắt thổ tào, nếu mà y làm như mấy nữ chính trong phim hay trong tiểu thuyết thì thật sự làm vậy được tha y cũng nguyện thử một lần.Nhưng kết quả đâu, một người có kinh nghiệm dày dặn đọc qua đủ loại máu chó thì cho dù có cầu xin cũng chẳng được tha đâu.

Thay vì vậy không phải nên bình tĩnh hơn, rồi suy nghĩ đối sách ứng phó sẽ tốt hơn sao?.Đối sách của y là đánh lại gã ta, không lại thì ba mươi sáu kế chạy là thượng sách a.

" đệ thật ngốc nha, nếu mà xin được tha thì ta cần đánh hắn làm gì? ai đâu mà rãnh khóc lóc chứ, nhà bao việc! "

"...." những người nghe thấy cũng cảm thấy có lí, trong vô tình y liền từ tức phụ nhà người ta hóa thân thành nhà tâm lí học.Bọn họ cứ như vậy mà bị y thuyết phục!.

" vậy sao ngươi nó nếu lúc đó không có ở đó liền xong rồi?" Một nam nhân cao lớn, cắn một miếng bánh mì vừa nhai vừa hỏi.

" bởi vì nếu lúc đó không có ta thì gã đó liền chết rồi!" Dương Khanh liếc nhìn nam nhân cao to kia nói.

"..." Đại Hổ nhìn Dương Tiểu Nguyên ánh mắt nể phục, hắn nuốt một cái ực rồi ăn tiếp.Quả nhiên phu nhân của tướng quân không phải dạng vừa.

" cho nên phu quân à, chàng mà làm gì có lỗi với ta thì chàng cũng hiểu rồi đúng không?" y mỉm cười một cái, đưa túi thuốc cho Lí thị một cái lễ phép.

" yên tâm mẹ đứng về phía con " Lí thị vỗ tay y nói, phu quân cùng con trai bà cũng gật đầu đồng ý.

"..." Kỳ Vũ trực tiếp bị cô lập khi thấy đám huynh đệ mình dịch xa bản thân ra một chút, hắn liền khôn ngoan im lặng mà ăn nốt phần còn lại, không dám lên tiếng dù một lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK