Còn chương này là làm ngoại truyện, liên quan đến chính truyện, cũng như giải đáp thắc mắc và băn khoăn của các bạn và cũng là đều Mộc muốn gửi gắm.
Chương này là dành cho cp Mã Hồng Tuấn x Trịnh Yên.
Trước khi vào chương thì đây là đôi nét Mộc tâm sự về cp này.
Vốn hai người Mã Hồng Tuấn cùng Trịnh Yên là thanh mai trúc mã, cũng như có hôn ước với nhau nhưng cuối cùng vẫn là trải qua khó khăn mới đến được với nhau.Đây là Mộc cố ý xây dựng cặp đôi.
Trong truyện này Mộc muốn ngoài cp chính ra, sẽ khiến các bạn ấn tượng về cp phụ nào đó.Khiến bạn yêu thích nó, như cp chính hoặc hơn nữa, để lại cho bạn sự nối tiếc thì đó chính là thành công của Mộc.
Do đó Mộc chọn cp này, Mộc cũng rất tiếc cho cp Mã Hồng Tuấn x Doanh Xuyên.Một tình yêu đẹp, nhưng âm dương cách biệt, đều này có khiến bạn ấn tượng không?.
Hay là Trịnh Yên một cô gái xinh đẹp, tốt tính.Là tiểu thư khuê các, giỏi gian hiền lành nàng yêu thương Mã Hồng Tuấn vô cùng, vì hắn nàng không gã cho ai, mãi mãi chờ hắn.
Chấp nhận gã cho Mã Hồng Tuấn mặc dù biết hắn không yêu mình, làm một mẹ kế bị người đời nhìn bằng ánh mắt kì lạ.Nhiều năm qua nàng âm thầm chăm sóc con riêng của chồng, coi thằng bé như con ruột.
Nếu nói Doanh Xuyên mãi mãi được Mặt Trời giữ trong tim, là mối tình đầu khó phai.Thì Trịnh Yên là người đau khổ trong cuộc tình này nhất.
Nhiêu đây được rồi, cp này Mộc cũng rất tâm đắt nên sẽ giành riêng cho họ chap này vậy.
......................
Tính từ lúc TrịnhYên gã cho Mã Hồng Tuấn thì đã mười năm.Thời gian dài đằng đẵng nhưng vẫn không lấy được ánh nhìn của phu quân nàng.
Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, năm đó nàng mười hai tuổi, hắn mười sáu tuổi liền vứt áo ra đi tòng quân.Trịnh Yên còn nhỏ cho rằng hắn có trí lập nghiệp, nàng yên lặng chờ đợi.
Nàng còn nhớ bản thân mình đã bị từng mũi kim đâm vào tay vô cùng đau rát đến chảy cả máu để thuê chiếc túi thơm tặng hắn.Nhìn thấy Mã Hồng Tuấn nhận lấy nàng liền vui mừng, cho rằng hắn cũng yêu thích nàng.
Ở Đại Nam có một truyền thống, nếu nữ tử có ái mộ ai đó liền làm túi thơm tặng nam nhân đó.Thể hiện tình cảm của nàng cho người mình yêu thích, nếu đối phương cũng nhận chứng tỏ họ cũng yêu thích nàng.
Nhưng Trịnh Yên không biết rằng Mã Hồng Tuấn nhận lấy chỉ không muốn tổn thương nàng mà thôi, hắn một lần đi liền bảy năm.Đến lúc trở lại nàng mười chín, hắn hai mươi ba tuổi cũng nên thành gia rồi.
Trịnh Yên mỗi ngày đều mong chờ hắn chở về, tưởng tượng cảnh hắn đem bà mai đến cầu thân hai người về chung một nhà.Nhưng Mã Hồng Tuấn ngày đó đến tìm nàng, hắn bảo mình không thích nàng trở lại túi thơm mong là tác hợp cho hắn cũng như tạ tội với nàng.
Trịnh Yên cảm thấy thật sự vô cùng đau nhói, trái tim nàng như vụn vỡ.Chỉ là nếu kéo người không yêu mình nàng làm không được.
Không bao lâu sau Doanh Xuyên vì sinh khó mà mất, nàng nhìn thấy Mã Hồng Tuấn đã vô cùng đau khổ vì y.Trịnh Yên nghĩ nếu như mà người đó là nàng thì hắn có đau khổ cùng mất kìm chế như vậy không?.
Nghĩ như vậy Trịnh Yên chợt cười nhạt, nàng cùng hắn có quan hệ gì ngoài thanh mai trúc mã đâu.Đứa nhỏ kia hắn cũng không quan tâm đến nhiều cho thằng bé, nàng có thể hiểu vì lúc đó nàng nghe hắn muốn giữa lớn bỏ nhỏ.
Cho thấy đối với hắn thì Doanh Xuyên quan trọng hơn rất nhiều.Cũng vì giữ đứa bé nên y mới mất, nàng nghĩ hắn là có điểm oán giận nên mới không quan tâm đứa nhỏ.
Không hiểu sao nhìn gương mặt giống hắn tám phần, nàng cũng có điểm mềm lòng.Ngày đó nàng đi dạo phố, mua ít trang phục nhìn thấy đứa nhỏ đi một mình bị những đứa bé con nhà quyền quý khác trêu chọc liền có chút xót.
" cái đồ không có mẹ "
" đồ cha không thương "
" đồ con hoang "
Trịnh Yên nhìn đứa nhỏ tầm ba bốn tuổi mà phải chịu đựng như thế nào, nàng nhìn cũng có điểm xót.Đi lại đuổi đám trẻ con hư kia đi, nhìn đứa bé đứng chỉ tới đầu gối mình liền có chút mềm lòng.
" bé con ở một mình sao?"
Đó là lần đầu tiên cô chính thức gặp mặt con của hai người họ, đứa nhỏ này đều lấy gen trội của a ma và phụ thân của nó, ngũ quan rất dễ nhìn.
" a di tên Trịnh Yên là bằng hữu của phụ thân con, nên không cần sợ " Trịnh Yên thử xoa đầu đứa nhỏ, thấy không phản đối liền an tâm.
" con tên là gì " Trịnh Yên mỉm cười hỏi.
" con tên...Mã Xuyên " Đứa nhỏ lí nhí nói, tay bấu chặt vào tay áo.
Trịnh Yên nghe đến đây thì cười khổ trong lòng, Mã Xuyên ư? nàng làm sao không biết đây là tên của y chứ.Hắn là để mỗi lần nhìn Mã Xuyên sẽ nhớ đến đây là y vì hắn sinh khó mà chết.
Nhiều năm như vậy rồi, nàng cuối cùng cũng không buông tay được.
Trịnh Yên ngước lên nhìn bầu trời, mười năm rồi nàng gả cho hắn đã tròn một thập niên.Nhưng giữa hai người ngoài tiếp xúc da thịt, thì hắn đối với nàng vẫn lạnh nhạt như vậy.
Cũng mười năm nàng tận tình chăm sóc cho hắn, nhưng Trịnh Yên cũng cảm thấy mệt mỏi rồi.Hôm đó nàng đang đi dạo trong hoa viên liền ngất xỉu, Mã Hồng Tuấn đang làm việc liền có người báo tin.
" để ta đi tìm đại tẩu nhờ y giúp!" Hắn nghe vậy liền bỏ công việc mà chảy đi tìm Dương Tiểu Nguyên.