Tôi không nhìn anh nữa, chỉ miễn cưỡng nở một nụ cười, nhìn về bố mẹ anh. Rèn luyện cho đến ngày hôm nay, tôi mới phát hiện ra trái tim mình thật sự kiên cường như vậy, còn nhớ năm xưa khi Sở Mộng Hàn bỏ đi, mẹ của anh ta còn đến căn phòng nhỏ của tôi để tìm tôi, sau khi nói với tôi vài câu xong, tôi dường như không còn chút ý chí nào và đã òa khóc, sau đó còn khóc suốt vài ngày liền.
Nhưng bây giờ, tôi lại có thể bình tĩnh như vậy. Con người tôi, ước vọng rất cao, nhưng không bao giờ nghĩ sẽ đạt được điều gì mà không phải bỏ sức lực ra; hàng ngày tự mình luôn cổ vũ mình, nhưng cũng không bao giờ nằm mơ hão huyền.
Cho dù hoàn cảnh gia đình của Tưởng Nhược Phàm và tôi khác nhau một trời một vực, nhưng nếu họ có thể tiếp nhận tôi, tôi cũng không vì điều kiện của mình thấp kém mà cảm thấy tủi hổ, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm một thành viên thật hợp cách với gia đình họ. Nhưng nếu họ không suy xét đến việc tiếp nhận tôi, tôi cũng tuyệt đối không muốn với tay quá cao. Trong từ điển cuộc đời tôi, xưa nay chưa từng nghĩ đến việc lấy người nhà danh giá, bay lên làm phượng hoàng.
Tôi bình tĩnh, dường như biết được những suy nghĩ của mẹ Nhược Phàm. Trong mắt bà vừa có sự dò xét, vừa có vài phần như công nhận: “Cô Tiêu, ban nãy lời của Phi Phi nói đều là sự thật, cô ấy không nói dối cô đâu.”
“Mẹ, mẹ nhất định phải làm như vậy sao? Nếu con đồng ý chấp nhận cuộc hôn nhân này, thì con đã không kéo dài đến bây giờ. Giờ là thời đại nào rồi, lẽ nào chuyện hôn nhân của con vẫn phải tùy theo mệnh bố mẹ sao, vẫn phải theo lời hứa hôn ước sao? Đồng Đồng là người phụ nữ duy nhất con muốn lấy làm vợ suốt gần 30 năm nay.” Khẩu khí của anh rất kiên định, ngừng một lát, khóe miệng anh khẽ nhếch lên cười cay đắng, tiếp tục nói, “Cho dù con biết mọi người không để ý đến con, nhưng cũng không ngờ được, ngay cả hạnh phúc của con, trong mắt mọi người cũng chẳng bao giờ đáng để được nhắc đến.”
“Nhược Phàm, con nói cái gì thế?” Tôi nghĩ người đàn ông đó có lẽ là bố anh ấy, Nhược Phàm và ông có vài nét khá giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau. Người đàn ông này tiếng nói trầm lắng, cả người toát ra một vẻ uy nghiêm rất khó hình dung, vừa nhìn đã cảm thấy rất giống với hình ảnh một nhà lãnh đạo lớn thường thấy trên phim ảnh. Chỉ có điều khi nói ra câu đó, tôi vẫn cảm nhận được sự đau lòng của ông. Ông chắc cũng rất yêu thường người con trai mình.
“Nhược Phàm, con biết Hách Phi là người vợ tương lai mà ông nội chọn giúp con, chúng ta không…” Câu nói của bà Tưởng, khiến Nhược Phàm bỗng cứng đờ.
“Nhược Phàm, khi coi mặt Hách Phi, mẹ cũng đã nói rất thẳng thắn với con, sự kiên trì của con bao năm nay, mẹ không phải không động lòng. Hôm nay, con muốn lấy người con gái khác, chúng ta cũng không phải hoàn toàn phản đối, nếu không thì sao xa xôi như vậy mẹ vẫn ngồi xe đi gặp cô ấy. Cho dù gia cảnh kém một chút, nhưng cũng có thể suy xét. Chỉ có điều cô Tiêu này không được”. Khi bà nói chuyện, trong mắt nhìn thấu tôi có vẻ ghét bỏ, nhưng khi nhìn con trai bà thì lại trở thành một biểu hiện rất kiên định, “Cô ấy là người đã ly hôn, mẹ không phải đeo kính màu để nhìn người, nhưng cô ấy tuyệt đối không thể trở thành con dâu nhà họ Tưởng được. Cứ cho là thay bằng một người mẹ nông dân thì có ai muốn con trai ưu tú của mình lấy một người phụ nữ đã ly hôn một lần không?”
“Hả, cô ấy đã ly hôn sao?” Hách Phi lần đầu tiên thốt lên kinh ngạc.
Khuôn mặt tôi đỏ lên. Có thể khi tôi còn chưa ly hôn đã quen với sự chăm sóc của Nhược Phàm, cho nên mãi vẫn không quen với vị trí xã hội của một phụ nữ đã ly hôn. Cho nên giây phút này mới cảm thấy ngượng nghịu và khó chịu đến vậy. Nhưng người phụ nữ đã ly hôn thì sao nào, người phụ nữ đã ly hôn thì phải đi chết sao?
Tôi quay mặt sang một bên, không để họ nhìn thấy sự mềm yếu của tôi. Vừa muốn tránh ánh mắt coi thường, vừa muốn cự tuyệt sự đồng tình và thương hại của họ. Nhưng vô tình ở một góc đối diện, tôi lại bắt gặp một ánh mắt sâu thăm thẳm.
Ầm…
Cả nhà Tưởng Nhược Phàm không khiến tôi bị đã kích, nhưng giây phút này, máu trong cơ thể tôi như ngưng đọng lại, tôi chỉ muốn tháo chạy…
Làm thế nào? Làm thế nào đây? Nước mắt mờ mờ che khuất tầm nhìn của tôi.
Sự thật về vị hôn thê tương lai của Tưởng Nhược Phàm không khiến tôi phải bật khóc, những câu nói thẳng thắn của mẹ anh ấy cũng không khiến tôi phải khóc, sự lạnh lùng của Hách Phi cũng không làm tôi phải rơi lệ.
Nhưng khi tôi nhìn thấy Sở Mộng Hàn, nước mắt của tôi không chịu nghe theo sự chỉ đạo của bộ não nữa, giống như một chuỗi ngọc bị đứt vậy, lã chã rơi trên khuôn mặt tôi.
Vừa rồi tôi vẫn còn gắng sức để duy trì phong thái nho nhã của mình, trong một phút thoáng qua, tất cả mọi sự uất ức như tuôn trào trong não tôi. Cho dù là ngẩng đầu lên thì nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống đất.
Ông trời sao lại trêu đùa tôi như thế chứ?
Ba năm nay tôi luôn khép kín mình, giờ đây, tôi chẳng qua chỉ là muốn bắt đầu một tình cảm mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi đã hé mở cánh cửa lòng mình một cách rất thận trọng, thử tiếp nhận một người đàn ông khác. Nhưng cuối cùng, lại bị đóng dấu chặt vào vết bám “phụ nữ đã ly hôn” không sao tách ra được.
Không sao, may là lần này, tôi vẫn chưa thực sự thể hiện hết lòng mình. Đã như vậy thì tôi cũng dùng hết lý trí cuối cùng của mình, rời khỏi đây một cách lịch sự nhất.
Nhưng vì sao, vì sao… vì sao lại để người đàn ông vốn đã hoàn toàn đoạn tuyệt với cuộc sống của tôi xuất hiện tại đây trong thời điểm này, để anh ta nhìn thấy hình ảnh tôi thảm hại không sao tả nổi.
Lẽ nào kiếp trước tôi nợ anh ta, cho nên kiếp này bị anh ta bỏ rơi, châm biếm, chế giễu, coi thường?
“Tôi đi trước đây!” Miễn cưỡng nói ra một câu, tôi xoay người định bỏ đi, chân tôi giống như giẫm phải mớ bòng bong, hai tai ong ong những thứ âm thanh hỗn loạn.
Phía sau tôi vang lên tiếng gọi của Tưởng Nhược Phàm, “Đồng Đồng, Đồng Đồng…”
Càng như vậy, tôi càng đi nhanh hơn.
Nhưng đi ra từ cánh cửa trong hành lang tôi mới phát hiện, trước mặt tôi là một vườn hoa rất lớn, bóng cây sắc sỡ, không có một bóng người, làm thế nào để đi ra khỏi đây?
“Cô Tiêu, xin chờ một chút!” Là tiếng của mẹ Nhược Phàm, tôi đã không muốn nói chuyện thêm với một người nào nữa rồi. Lại vẫn bị bà đuổi theo.
Không có cách nào khác, tôi quay đầu lại, nhìn vào mắt bà, cũng nhìn thấy được Tưởng Nhược Phàm ở phía sau.
“Mẹ, mẹ còn muốn làm gì nữa? Lẽ nào mẹ làm tổn thương Đồng Đồng vẫn chưa đủ sao?” Anh xông lên trước mặt tôi, chắn tôi sau lưng.
“Nhược Phàm, mẹ chỉ đứng ở góc độ một bà mẹ nói thẳng ra suy nghĩ của mình, cô Tiêu cũng là một người con gái tốt, nhưng có những sự thật không thể thay đổi được. Mẹ chưa bao giờ có ý muốn tổn thương cô ấy, ngược lại, mẹ rất cảm kích sự thành thật của cô ấy đối với chúng ta. Mẹ chỉ muốn nói một câu cuối cùng với cô Tiêu, con cứ tránh ra.” Nói rồi bà bước đến đứng bên cạnh tôi.
Bà ung dung rút từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho tôi. Tôi sững người, tỉ mỉ nhìn nó, cuối cùng cũng nhìn rõ tờ giấy trong tay bà là một “Tờ chi phiếu rút tiền mặt”.
Tôi chợt hiểu ra hàm ý của bà. Ha ha, tôi không khóc mà chỉ cười trong nước mắt.
Nhìn xem, bối rối không quan trọng, chỉ sợ có những lúc còn khó chịu hơn cả bối rối thôi.
Khuôn mặt bà Tưởng đầy vẻ chân thành, giáo huấn tôi bằng những lời lẽ ngữ khí rất trọng tâm: “Cô Tiêu à, cô là một cô gái tốt, ngoài việc chúng ta không có duyên phận làm mẹ chồng con dâu, tôi thực sự rất vui vì được quen biết cô. Trong xã hội tôi cũng biết một vài người bạn, bất luận là trong công việc hay chuyện gia đình, lúc nào cũng có thể tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ. Đây là một chút tâm ý, không có ý gì, chỉ là muốn thể hiện một chút sự áy náy của tôi. Mong là cô nhận cho, để tôi thấy thoải mái.”
“Mẹ!” Nhược Phàm hầu như không hề nghĩ tới việc bà sẽ hành động như vậy, bất chợt lo lắng ra mặt.
Người có tiền, đây chính là cách thức làm việc của người có tiền.
Được thôi, tôi thừa nhận tôi chưa thấy qua cảnh đời, chưa trải qua những trận đại chiến, tôi không có phong độ, nhưng tôi bây giờ thực sự muốn quát mắng ai đó, chỉ muốn cầm tờ giấy đó xé vụn ra, ném vào mặt bọn họ…
Trong thời khắc lý trí và tình cảm giằng xé nhau, ngọn lửa từ từ xóa tan băng tuyết như trực tuôn ra, thì một tiếng nói vang lên bên tai tôi, “Giữ tiền của các người đi! Không có ai thèm nhận đâu!”
Tôi cúi đầu xuống, từng giọt nước mắt rơi lã chã xuống đất, tâm trạng sao mà hỗn tạp thế? Liếc mắt nhìn thấy bóng dáng rực sáng của Sở Mộng Hàn đang tiến nhanh về phía chúng tôi, trái tim tôi đau cuộn từng cơn một.
“Chúng ta đi!”
Nói rồi một tay anh ta đã nắm chặt cổ tay tôi, lòng bàn tay anh nóng như lửa đốt, chạm vào làn da đang lạnh ngắt của tôi, khiến tôi run lập cập. Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị anh lôi ra hướng cửa phía bên phải. Đi nhanh như vậy, gấp như vậy, khiến tôi theo không kịp. Anh ta hít thở cũng vội vàng, anh ta đang bực tức, tôi nhìn thấy những vệt gân xanh trên trán anh đều đã nổi lên.
Tôi cố gắng muốn tuột tay anh ra, nhưng anh ta bóp rất chặt, tôi ngờ là anh ta muốn bẻ gãy cả xương khớp của tôi mất.
“Sở Mộng Hàn, anh bỏ Đồng Đồng ra, anh đưa cô ấy đi đâu?” Tưởng Nhược Phàm không để ý đến tiếng gọi của mẹ anh, chạy đuổi theo tôi. Bước chân của Sở Mộng Hàn càng nhanh hơn.
Tưởng Nhược Phàm chạy đến bắt được eo lưng của Sở Mộng Hàn, quát tôi, “Chuyện của chúng tôi, không cần anh lo, anh bỏ cô ấy ra!”
Sở Mộng Hàn đột nhiên thả lỏng tôi, xoay người một cái, đấm ba quyền lên mặt, ngực, bụng của Nhược Phàm. Dùng toàn tâm toàn sức chuẩn xác mạnh mẽ.
Tưởng Nhược Phàm bị đánh ngã xuống đất.
“Cút đi!” Cuối cùng Sở Mộng Hàn buột miệng nói ra hai từ đó, lạnh lùng đến nỗi không thấy một chút tình nghĩa nào cả, một giây sau lại kéo tay tôi, kéo tôi ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể.
Ra khỏi nhà khách, trên đầu sao sáng lấp lánh, trăng treo giữa trời. Không có ai đuổi theo tôi. Đây là một thành phố xa lạ, đến những ngôi sao cũng trở nên xa lạ.
Tôi dừng bước chân. Anh ta vẫn còn giữ chặt cổ tay tôi, không biết làm thế nào đành dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Đúng giây phút này, tôi chuyển sự chú ý vào khuôn mặt anh, biểu cảm rất phức tạp, có chút đáng thương, có chút sầu não, có chút…
“Đồng Đồng…” Anh ta cúi đầu thấp nhìn tôi, sao mà dịu dàng đến vậy. Tôi bật cười, sau đó dang tay tát mạnh một cái vào mặt anh ta.
Anh ta bất ngờ sững người, cả cơ thể đứng ngây ra ở đó. Mà nước mắt tôi cũng vẫn cứ chảy dài.
Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ? Sao lại không biến mất đi? Sao lại xuất hiện ở đây? Anh ta nghĩ rằng những đau đớn tổn thương mà hôm nay tôi nhận phải là vì ai chứ?
Đều là vì anh ta, chính là anh ta, không phải là ai khác, đều là vì anh ta… Tôi òa khóc nức nở, xoay đầu lại, chạy ngược hướng với anh ta…
Thành phố T là thành phố ven biển, tôi chạy không ngừng về phía trước men theo đường cao tốc, người và xe trước mắt tôi càng ngày càng nhiều hơn. Thành phố xa lạ, cảnh sắc cũng xa lạ, mọi thứ đều xa lạ, chỉ cần người đàn ông đó bây giờ biến mất khỏi tầm mắt tôi, cách thật xa tôi, tất cả dường như không có gì đau khổ hơn vậy.
Không biết chạy đã bao xa, chân của tôi đã không còn bước đi được nữa. Một làn gió nhẹ mát thoảng qua mặt tôi, khiến cho những vệt nước mắt trên má tôi dần khô hết, ngẩng đầu lên, lại cảm thấy khuôn mặt bị kéo căng đến phát đau.
Kỳ tích sao? Chân tôi đi đôi giày cao 5 cm, trên người mặc chiếc váy công sở màu tro nhạt. Cứ chạy cứ chạy mãi, những người đi trên hành lang đường đều nhìn vào tôi.
Còn nhớ khi học trung học, chạy 800m, có một lần tôi không kịp ăn sáng, cộng thêm ngày hôm trước ngủ muộn quá. Cố gắng đến phút cuối cùng, tôi đã ngã nhào trên đất.
Nhưng hôm nay, cả ngày không ăn cơm, chạy lâu như vậy, rõ ràng là đã không còn một chút khí lực nào nữa, vậy mà vẫn còn đứng rất vững ở đây.
Xem ra, tiềm lực của con người thật sự là vô tận.
Trước mặt tôi là biển, gió biển táp vào cơ thể tôi, cảm giác thật dễ chịu. Con đường nhỏ bên cạnh, đều là những quầy rượu sặc sỡ ánh đèn sáng đỏ.
Dưới ánh đèn sáng, những khuôn mặt nam thanh nữ tú cười thật tươi, âm thầm bộc lộ một vẻ xa hoa trụy lạc. Tôi dùng hết sức mình đi về phía trước. Trên bờ biển lác đác vài bóng người ngồi hóng gió. Bỏ đôi giầy cao gót ra khỏi chân, tôi đứng chân trần trên bờ cát.
Tiếng chuông điện thoại trong túi xách vang lên không ngừng, chắc là Tưởng Nhược Phàm gọi đến. Tôi hít thở sâu một hơi, lấy điện thoại ra nghe: “Alô”.
Quả nhiên, đầu dây bên kia là tiếng nói của Tưởng Nhược Phàm có phần hoảng hốt, “Đồng Đồng, em ở đâu vậy? Đừng đi với Sở Mộng Hàn, nói cho anh biết, em đang ở đâu, anh sẽ đến tìm em được không? Anh xin lỗi, anh không ngờ mẹ anh lại đi tìm em, không ngờ là em lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố T này. Anh chỉ muốn nhanh chóng giải quyết hết tất cả mọi việc. Ông của Hách Phi là chiến hữu năm xưa của ông nội anh, cái gọi là hôn ước này, chỉ là những giao ước miệng của những bậc tiền bối, trong lòng anh, xưa nay chưa từng chấp nhận cô ấy. Không phải anh muốn lừa dối em, anh chỉ sợ em không chịu theo anh…” Giọng nói của anh ấy càng ngày càng kích động, tôi có chút không nhịn được đành ngắt lời anh, “Nhược Phàm, anh không phải tự trách mình, không phải tại anh! Vừa rồi em biết chuyện hôn thê tương lai của anh, cũng rất bực bội; khi nhìn thấy mẹ anh đưa tờ chi phiếu cho em, thực sự rất khó chấp nhận. Có điều, em không hề trách anh. Ba năm nay, anh đối xử tốt với em em biết đều là chân thành. Nhìn từ góc độ một người mẹ như mẹ anh mà nói, bà không có gì là sai cả. Nếu sau này em có con trai, e rằng em cũng không muốn con mình yêu một cô gái đã ly hôn. Vì nghĩ như vậy, nên đối với tất cả những gì bà đã làm, em đều không có gì phẫn uất cả. Nhưng Nhược Phàm, trải qua chuyện ngày hôm nay, em đột nhiên nhìn nhận rõ ràng hơn tương lai của chúng ta. Nếu anh đồng ý, chúng ta sau này vẫn là bạn, nhưng chắc chắn không thể là người yêu của nhau được. Gia đình anh, vị hôn thê của anh, thực sự là trở ngại mà chúng ta không có cách nào vượt qua được. Nhưng điều quan trọng là, em vẫn còn chưa yêu anh. Nếu em đã yêu anh, có thể em sẽ nỗ lực thay đổi, cùng anh chống lại số mệnh. Nhưng em bây giờ, không có được ý chí đó, cũng không muốn chịu thêm sự tổn thương như vậy nữa. Anh là một người đàn ông xuất sắc, em thực sự cầu chúc cho anh được hạnh phúc. Bây giờ em rất ổn, anh không cần phải quá lo lắng!” Nói xong, tôi tắt nguồn điện thoại bỏ luôn vào trong túi. Không muốn để anh hiểu lầm là tôi đang tức giận, nói thẳng những điều đó, có thể là phương pháp giải quyết tốt nhất đối với hai chúng tôi. Sau khi nói hết, tôi dường như được giải thoát vậy, trước mặt là một tấm màn màu vàng kim, cả người như trơn tuột xuống.