• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Uyển Uyển mang thai rồi!

Tin này đối với Uông Tường mà nói thì vừa mừng vừa lo. Hơn một năm nay, tình cảm giữa anh ấy và Uyển Uyển sớm đã nhạt nhẽo đi. Người phụ nữ từng kết thúc tình cảm mười mấy năm giữa anh ấy và vị hôn thê, khiến anh ấy có một cảm giác nói không nên lời. Ngoại trừ cảm giác đổ mồ hôi trên giường ra, thì anh ấy chỉ cảm thấy trong lòng họ không chỉ chưa từng gần nhau, mà ngược lại càng ngày càng xa cách.

Cô ấy luôn thích so sánh, trước đây cô ấy so sánh anh ấy với Mộng Hàn, sau này cô ấy lại so sánh anh ấy với bất kỳ người đàn ông nào bên cạnh… Có một độ anh ấy thường xuyên đi công tác xa nhà, gần như không muốn trở về căn nhà mà họ chung sống.

Hai chữ “chia tay” anh ấy không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng anh ấy cuối cùng vẫn không thể nói ra được. Anh ấy sợ, anh ấy không cam tâm, anh ấy không muốn thừa nhận việc ban đầu anh ấy bỏ rơi người phụ nữ có tình cảm mười mấy năm để đổi lấy cô ấy là một sai lầm, kết cục như vậy anh ấy không chịu đựng nổi.

Tâm trạng anh ấy hôm nay vẫn rất tốt, tình trường không được như ý, sự nghiệp được như ý, anh ấy vừa được đề bạt là Phó Giám đốc bộ phận tiêu thụ, không chỉ là lương cơ bản sẽ tăng lên ba nghìn đồng. Tình như vậy, lương cơ bản và thưởng cuối năm thôi, một năm cũng có mười lăm, mười sáu vạn rồi, thêm vào tiền thưởng nhóm mỗi tháng, nhà lầu xe hơi cách anh ấy không còn xa nữa. Anh ấy thậm chí cảm thấy đứa con này chính là đến cứu anh ấy, có lẽ từ nay về sau tất cả sẽ khác, hạnh phúc từng xa xôi, cuối cùng vẫn không hoàn toàn bỏ rơi anh ấy.

Lúc anh ấy về tới nhà, Uyển Uyển đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt lạnh như băng. Vừa mang thai, thân hình cô ấy đã thướt tha yểu điệu như vậy, anh ấy không kiềm chế nổi ham muốn lao đến ôm cô ấy, báo tin vui cho cô ấy.

“Uyển Uyển, có con rồi, chúng ta không cần nghĩ gì nữa, sau này sống thật vui vẻ, ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn nhé!” Uông Tường hít sâu một hơi, rõ ràng là nói cho Uyển Uyển nghe, song lại như là ép mình hạ quyết tâm vậy, có tiền rồi, có con rồi, Uông Tường có thể không mâu thuẫn nữa.

Uyển Uyển sờ sờ bụng mình, nhìn sắc mặt Uông Tường, cô ấy cảm thấy tức giận khó hiểu, Uông Tường cuối cùng cũng mở miệng cầu hôn cô ấy rồi, vì đứa trẻ này sao? Bao lâu nay rồi, vài lần nghe thấy anh ấy gọi tên cái chị béo kia trong mơ. Uyển Uyển cô ấy nên tìm người đàn ông giống Sở Mộng Hàn mới phải, cùng sống với anh ta trong ngôi nhà vừa nhỏ vừa rách nát này, đã đủ chán ngấy rồi và trong lòng anh ta còn nghĩ tới người phụ nữ xấu kia. Cô ấy cảm thấy khó chịu, trong lòng giận dữ, hận bản thân, hận Uông Tường, hận Hân Hân, hận Tiêu Đồng Đồng, càng hận số phận.

“Ai muốn sinh con cho anh chứ! Anh biết bây giờ nuôi con tốn thế nào không? Một thùng sữa đã phải một trăm tệ, một túi bỉm cũng phải vài chục. Anh nuôi nổi không? Không nhà cửa, không xe cộ, anh muốn tôi sinh con lúc đi viện phải ngồi xe buýt à?”

Uông Tường cố kiềm nén tính khí của mình, sợ một khi tức giận thì sẽ không thể trở về hiện trạng ban đầu được nữa, nhẫn nại nói: “Không thể nào, anh sẽ cố gắng để chúng ta sống tốt!”

Uyển Uyển không nhìn ra vẻ kiềm chế tức giận của Uông Tường, vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Anh cố gắng, cố gắng thế nào? Những lời hàm hồ này của anh chỉ có thể lừa cái chị béo Hân Hân kia thôi.”

Câu nói này đụng chạm đến Uông Tường, không biết là tức giận hay sợ hãi, anh ấy cảm thấy giọng nói của mình đề nhẹ bẫng: “Em không thể không nhắc tới Hân Hân à, việc này liên quan gì đến cô ấy?”

Anh ấy nhắm mắt lại, đúng vậy, Hân Hân chưa từng oán thán, sống cùng anh ấy trong ngôi nhà trọ mấy năm liền, Hân Hân không lấy anh ấy ra để so sánh với người khác, Hân Hân chỉ thích nũng nịu trong lòng anh ấy, Hân Hân thích có con, Hân Hân biết anh ấy không có gì, nhưng cô ấy luôn cảm thấy anh ấy là thích hợp nhất với cô ấy, cô ấy cần anh ấy, cô ấy không thể rời xa anh ấy… Đáng ghét thật, anh ấy không nghĩ ra Hân hân có điểm gì không tốt cả, ban đầu sao lại chia tay chứ?

Anh ấy nghiến răng, giọng nói khàn đi: “Ngày mai đi kết hôn, rốt cục em có đi không?”

Uyển Uyển trợn trừng mắt, cô ấy sao lại không muốn đi? Nhưng cô ấy lại không nuốt trôi cơn tức này, có con rồi Uông Tường đã có thể không lo ngại gì sao, anh ấy quên là ban đầu anh ấy đã dỗ dành cô ấy thế nào sao, sẽ coi cô ấy như bảo bối trong tay? Chỉ cần còn sức lực là sẽ cùng cô ấy lên giường… Không biết bắt đầu từ lúc nào anh ấy đã không còn muốn đụng chạm cô ấy nữa.

“Tôi không đi, tôi không sinh con cho anh, ngày mai tôi sẽ đi viện xử lý. Hân Hân thì sao chứ, tôi cứ muốn nhắc đến cô ta, nhắc đến cô ta một nghìn lần, một vạn lần. Tôi mới là người không cần kết hôn với người đàn ông mà trong lòng vẫn nhớ tới người đàn bà khác, sinh con cho anh, anh có mà nằm mơ!” Hơn một năm nay, anh luôn mượn cớ đi công tác không về, anh từng tìm Hân Hân, mà không chỉ một lần, nếu Hân Hân chịu quay lại, liệu anh có cần cô ấy nữa không? Hân Hân dáng vẻ ngu xuẩn như vậy, sao lại so sánh tôi với cô ta?

“Rốt cục cô có cưới không?” Vẻ mặt trầm ngâm Uông Tường, năm đầu ngón tay đã nắm chặt lại. Uyển Uyển sững người, nhất thời không phản ứng kịp. Uông Tường đã không phải lần đầu nói chuyện với cô ấy bằng khẩu khí như vậy, nhưng bây giờ, cô ấy mang thai rồi, sao anh ấy vẫn dữ tợn với cô ấy vậy? Cô ấy cũng chẳng qua là muốn anh ấy dỗ dành cô ấy, rốt cục ở cùng với người đàn ông như vậy, mới nói hai câu giận dữ anh ấy đã không chịu nổi sao?

Cô ấy đau khổ nhắm mắt, cô ấy biết cô ấy cũng không còn nhỏ nữa, cô ấy không thể lấy tuổi thanh xuân của mình ra đùa cợt, huống hồ cô ấy cũng từng thích có con. Kết hôn rồi, cái mà người con gái phải cho đi là cả một đời, thôi thì cô ấy lại buông thả một lần nữa vậy.

“Uông Tường, anh xem anh cầu hôn, nhẫn cưới cũng không có, không có hoa tươi, cô gái nào muốn lấy anh có mà khổ tám đời. Đàn ông trên đời này nhiều như vậy, tôi vẻn vẹn chỉ sinh con cho anh, anh không cảm thấy áy náy sao?” Tuy nói ra là lời tức giận, nhưng trong lòng, nước mắt Uyển Uyển đã rơi lã chã rồi.

“Cô thật sự muốn có đứa con này sao?” Uông Tường đã không còn là như trước nữa, không thể động cái là thể hiện tâm trạng ra mặt. Uyển Uyển cảm thấy không biết từ lúc nào, Uông Tường đã ngày càng khiến cô cảm thấy xa cách. Anh ấy không còn là con diều giấy trong tay cô ấy nữa, khé kéo cái là có thể quay lại.

“Tôi…”

Nhìn sắc mặt tái mét của Uyển Uyển, dáng vẻ cay nghiệt, Uông Tường rất thất vọng.

Ban đầu khuôn mặt như thiên sứ vậy, từ lúc nào thành khuôn mặt tức giận vậy? Anh ấy không muốn để mình nói ra những lời tuyệt tình hơn nữa, liền quay đầu bỏ đi.

Đóng rầm cửa một cái, Uyển Uyển lúc này mới tỉnh ra, cô ấy đã rơi vào sự sợ hãi chưa từng có, anh ấy đi hai tháng rồi, lại muốn đi nữa sao?

“Uông Tường…” Uyển Uyển đi dép vào và đuổi theo. Trong hành lang rất tối, Uông Tường vừa xuống lầu, nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết: “A…”

Đó là tiếng kiêu của Uyển Uyển. Trong chốc lát Uông Tường toát mồ hôi lạnh, chảy dọc sống lưng.

Thôi Duy về quê Hân Hân, đây là một thành phố nhỏ nhưng rất sạch sẽ, người ta nói thành phố nhỏ song nhiều câu chuyện, giống như Hân Hân vậy, cảm giác ở đây mang lại cho anh ấy vừa thân thiết vừa thoải mái. Từ lúc lấy được địa chỉ từ trong tay Đồng Đồng, anh ấy đã không chậm trễ lao tới.

Ấn chuông cửa xong, một bác hơn 50 tuổi đi ra, Thôi Duy như bị cấm khẩu, có chút căng thẳng: “Bác ạ, cháu là Thôi Duy bạn của Hân Hân, Hân Hân có nhà không ạ?”

Bác Thẩm giật mình, nhìn người thanh niên này từ trên xuống dưới: “Cậu tìm Hân Hân?”

“Vâng, di động của cô ấy không liên lạc được, cháu tự đến đây.” Làm gì có chuyện không liên lạc được, mà là không nhận máy.

“Hân Hân một lát nữa mới tan làm, mau vào nhà!” Bác Thẩm sắp bị con gái làm tức chết, bao lần xem mặt, đều không ưng ý, hai ngày trước còn cao giọng không kết hôn, khiến bà ấy và chồng buồn rầu mấy đêm không ngủ được. Nhìn chàng trai trước mắt xách túi to túi nhỏ, dáng vẻ nhân tài, khí chất phi phàm, bác Thẩm trong lòng vừa kích động vừa thấp thỏm.

“Cháu là Thôi Duy, trong nhà còn ba mẹ và bà nội, hiện tại đều ở nước ngoài, bố mẹ cháu tháng sau sẽ về. Phòng cưới trong nước họ đã chuẩn bị cho cháu trước lúc đi định cư ở nước ngoài. Cháu yêu Hân Hân, nhưng Hân Hân có chút hiểu lầm cháu, cho nên lần này cháu đến nhờ bác trai và bác gái giúp.” Thôi Duy vốn rất chững chạc trong công việc, lúc này, mồ hôi trán cứ toát ra. Hân Hân luôn không hiểu anh ấy, anh ấy không có cách nào, chỉ có thể đến nhà tự giới thiệu.

Sự lo âu của bác gái lập tức được thay thế bằng sự xúc động, bà ấy càng nhìn Thôi Duy kỹ hơn, rồi nói một câu cổ xưa: Mẹ vợ nhìn chàng rể càng nhìn càng hài lòng.

Thôi Duy đối với các vấn đề của bác gái, biết tới đâu nói tới đó, nói mãi không hết, từ thu nhập của bản thân mỗi tháng đến sở thích đam mê, thậm chí chức vị của bố mẹ mình trước khi ra nước ngoài đều kể chi tiết một lượt.

Thấy bác gái cười càng ngày càng vui, anh ấy nghiến răng: “Bác gái à, cháu muốn tháng sau có thể nhân dịp bố mẹ cháu về nước, mời bác và bác trai đến, nếu Hân Hân không phản đối thì sẽ quyết định chuyện của chúng cháu!” Giải quyết tận gốc, hai bậc phụ huynh đồng ý rồi, thì sự việc tự nhiên sẽ thành công được một nửa. Nghĩ tới khuôn mặt bầu bĩnh bĩu môi của Hân Hân, anh ấy không nén nổi nhếch mép cười.

Vẫn là câu nói đó: Có lúc duyên phận chỉ trong một chốc lát, không sớm một bước, không muộn một bước, vừa vặn gặp may, có lẽ chính là một đời một kiếp.

Lúc Hân Hân về, thấy thức ăn bày đầy trên bàn, ngửi ngửi như con cún hỏi mẹ: “Mẹ, hôm nay là ngày gì vậy?”

“Hôm nay có khách!” Bác gái không lộ diện, trả lời từ trong bếp vọng ra, Thôi Duy đi từ bên trong ra, khiến Hân Hân giật nảy mình.

“Anh…” Nghĩ tới lời tỏ tình khó chịu trong điện thoại, tai Hân Hân bắt đầu nóng lên. Anh chàng Thôi Duy này sao lại rơi từ trên trời xuống nhà cô ấy vậy?

“Hân Hân, em không nhận điện của anh, anh chỉ có thể đến tìm em, đừng trách anh nữa, anh thật lòng mà.” Thấy ánh mắt thành khẩn của Thôi Duy, Hân Hân ngơ ngác, quay người chạy ra. Anh ấy nói anh ấy nghiêm túc, có thể nghiêm túc bao lâu? Một năm, hai năm, có lâu hơn mười mấy năm không?

Cô ấy xúc động, sớm đã xúc động rồi, nhưng cô ấy không dám lại dễ dàng trao mình cho người khác, cô ấy không thể thất bại. Cô ấy thà tìm một người bản thân không yêu, chưa từng động lòng, cũng sẽ không thể đau lòng, chẳng qua là chuyện hợp lại sống chung, cứ vậy cả đời.

“Bác ạ, phần cháu nhé, về cháu ăn!” Thôi Duy đổi dép đuổi theo ra.

Trời có mưa nhỏ, đúng là ông trời tạo điều kiện, Thôi Duy luôn muốn hôn giữa đất trời. Anh ấy đuổi theo Hân Hân kéo cô ấy bắt xe đến một khách sạn.

“Hân Hân, chúng ta nói chuyện đã!” Hân Hân bị anh ấy kéo tay suốt dọc đường, im lặng không nói. Cô ấy thấy rõ đây là một khách sạn nổi tiếng nhất trong thị trấn nhỏ này, quay đầu muốn đi. Thôi Duy đâu có chịu, sốt sắng, kéo tay cô ấy, rồi quỳ gối xuống trước mặt cô ấy, móc chiếc hộp nhỏ trong túi ra, cầm thứ bên trong ra, rồi đeo lên tay Hân Hân không cho cô ấy phản kháng.

“Anh!”

“Hân Hân, cưới anh nhé!” Cùng với câu nói này của anh ấy, tất cả mọi người ở đó đều dừng lại, mọi người ở thị trấn bé nhỏ này làm sao có thể thấy cảnh đó, nhìn thấy cằm họ đều như sắp rơi xuống đất vậy.

Hân Hân sững sờ, một chiếc nhẫn kim cương thật to đeo vào ngón tay cô ấy, thị trấn nhỏ đều là người quen, trong năm nhà thì lại có dính líu họ hàng. Đây là cảnh chỉ trong phim mới có, người đàn ông này lại quỳ gối xuống cầu hôn cô ấy? Cô ấy không còn là cô gái béo bị người ta bỏ rơi nữa, cuối cùng đã có người coi cô ấy như bảo bối rồi sao? Tâm trạng nói không nên lời, nước mắt cô ấy càng rơi nhiều hơn.

Trong căn phòng, Thôi Duy dùng tay lau nước mắt cho Hân Hân: “Hân Hân, anh và bạn gái trước đây đã hoàn toàn chấm dứt rồi, anh đảm bảo với em sau này sẽ không gặp cô ta nữa. Dù cho có thấy trên đường cũng giả vờ như không quen. Em từng bị tổn thương, anh cũng từng bị tổn thương, cảm giác bị lừa dối đó chúng ta đều hiểu. Anh chỉ tốt với một mình em, mỗi ngày sẽ báo hành tung với em theo giờ, sau này em cũng đừng đi gặp bạn trai cũ nữa, còn quen người đàn ông nào bên ngoài thì nói cho anh biết… Bố mẹ chúng ta gặp mặt rồi chúng ta sẽ kết hôn. Bố mẹ anh không ở bên cạnh, hãy để bố mẹ em cùng đến thành phố A sống với chúng ta… Anh thu nhập không cao, song vẫn tạm ổn, người già cùng sống sẽ chăm sóc nhà cửa thay chúng ta, có thể tiết kiệm được nhiều tiền hơn…” Lời Thôi Duy nói cũng rất cảm động.

“Anh thích em ở điểm gì?”

“Anh thích tất cả của em, song điều khiến anh cảm động nhất đó chính là sự cố chấp của em trong tình yêu, chúng ta đều giống nhau, trâu tìm trâu, ngựa tìm ngựa, và anh đã tìm kiếm mười mấy năm nay rồi mới tìm được em.”

“Cố chấp, nói thẳng ra chính là ngốc, anh ấy nói em đối với anh ấy quá tốt rồi, cho nên mới không cần em nữa…” Hân Hân nghẹn ngào nói.

“Anh từng ngưỡng mộ anh ta, đố kỵ với anh ta, bây giờ phải cảm ơn anh ta, anh ta không biết tiếc, thì anh biết trân trọng, bảo bối ạ…”

Đêm nay, Thôi Duy đạt hoàn toàn thắng lợi, Hân Hân cả đêm khóc đứt ruột gan trong lòng anh ấy. Khóc rồi, khóc mệt rồi, lúc tỉnh lại chẳng phải sẽ quên hết sao?

Lúc sáng sớm, Hân Hân tỉnh lại, thấy mình không một tấm vải che thân đang nằm trong lòng Thôi Duy, nghĩ lại từng cảnh từng cảnh đêm qua, cô ấy xấu hổ dùng chăn che lại.

Lẽ nào quá lâu không có đàn ông, sao lại mình để anh ấy đạt được vậy? Cô ấy khóc trong lòng anh ấy, anh ấy hôn cô ấy, càng hôn càng mãnh liệt, cứ gọi tên cô ấy bên tai.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, màn đêm của Hân Hân cuối cùng cũng đã kết thúc hoàn toàn rồi, cô ấy nhẹ nhõm cười. Hai tay Thôi Duy ôm chặt Hân Hân, trong lòng anh ấy vui mừng, lại ảo não: Mặt trời hôm nay quá chói mắt rồi, tại sao mưa to hôm qua lại nhanh tạnh vậy, nếu hôm nay còn mưa thì tốt biết bao!

“Vậy thì…” Hân Hân mới mở miệng, điện thoại bên cạnh đột nhiên reo lên.

“Anh có thể quay người một chút, để em mặc đồ trước đã?”

“Cứ như vậy đi, dù sao đã thành sự thực rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh đến cùng!” Thôi Duy cười thỏa mãn, Hân Hân nghiến răng, ngay cả số cũng không nhìn rõ, đã nhận máy rồi.

“Hân Hân!” Giọng nói quen thuộc, khiến Hân Hân run rẩy, là giọng nói Uông Tường. Cô ấy ngẩng đầu ngại ngùng nhìn Thôi Duy một cái, rồi há hốc miệng, không nói nổi một từ. Anh ấy còn tìm được cách liên lạc với mình.

“Hân Hân, là anh.” Giọng nói của Uông Tường cô ấy nghe mười mấy năm rồi, bao nhiêu lần rồi, những lần anh ấy gọi điện đều là bốn từ này, song khẩu khí chưa từng thất vọng như hôm nay.

Hân Hân sống mũi cay cay, bản thân đang nằm trong vòng tay một người đàn ông “xa lạ”. Không đúng, đêm qua cô ấy đã nhận lời cầu hôn của anh ấy, trên tay cô ấy còn đeo nhẫn anh ấy tặng, anh ấy là vị hôn phu của cô ấy, người đàn ông trong điện thoại mới là người đàn ông xa lạ.

Thôi Duy nhắm mắt, giống như đang tận hưởng lại cảm giác vậy, chỉ là cánh tay ôm Hân Hân thật chặt trong tư thế chiếm hữu.

“Có chuyện gì sao?” Hân Hân lấy lại bình tĩnh, thở dài.

“Hân Hân, anh đang ở bệnh viện, anh bị tai nạn xe rồi, em có thể tới thăm anh không?”

“Hả? Anh không sao chứ?” Khẩu khí quan tâm của Hân Hân khiến Uông Tường phấn khích.

“Anh rất đau, em có thể đến thăm anh không?” Uông Tường lại một lần nữa cầu xin, “Hân Hân, anh và cô ta chia tay rồi, người anh yêu là em, chúng ta bắt đầu lại được không? Trước đây anh là thằng khốn, anh có lỗi với em, em tha thứ cho anh một lần được không?”

Câu nói này không khiến Hân Hân cảm động, ngược lại lại khiến cô ấy trong chốc lát tỉnh lại, Uông Tường sớm đã không còn là gì của cô ấy nữa, người đàn ông nằm cạnh cô mới là người yêu hiện tại cô yêu, thậm chí là người đàn ông đã yêu từ lâu. Anh ấy cho cô sự tự tin, khiến cho cô ấy hồi sinh.

“Uông Tường, em đang ở nhà, không giúp được anh, sau này đừng liên lạc nữa.”

“Hân Hân, anh biết anh sai rồi, hãy nể tình nghĩa mười mấy năm giữa chúng ta, tha thứ cho anh. Anh vừa thăng chức, những thứ trước đây không có, đều sắp có rồi, anh hiểu rõ lòng mình rồi, Hân Hân, anh quay về rồi!”

Thôi Duy vẫn nhắm mắt, Hân Hân lặng lẽ lau nước mắt, “Uông Tường, tôi sắp kết hôn rồi, nếu thật sự có tình cảm mười mấy năm, thì hãy chúc phúc cho tôi!”

“Em sắp kết hôn sao? Không thể nào, Hân Hân, em đừng có tức giận, Hân Hân…”

“Hân Hân, mặt trời chiếu mông rồi, chúng ta nên dậy thôi!” Thôi Duy nói to bên tai Hân Hân.

Uông Tường nghe thấy rồi, di động leng keng rơi xuống đất, nước mắt rơi lã chã. Đứa con của Uyển Uyển không còn nữa, sợi dây ràng buộc giữa anh ấy và cô ấy cuối cùng không còn nữa, lý do anh ấy và cô ấy ở cùng nhau cuối cùng cũng không còn nữa. Anh ấy quay lại rồi, nhưng Hân Hân đã không còn ở đó nữa… Nếu có thể, anh ấy thà dùng tất cả những thứ hiện tại có để đổi lại hạnh phúc từng có, nhưng tình cảm mười mấy năm không còn nữa, anh ấy không yêu Uyển Uyển và Hân Hân lại thực sự đã yêu người khác rồi.

Lời kết

Trở về thành phố A thì nghe tin Hân Hân kết hôn, trước hôn lễ cô ấy kéo tôi đi chọn đồ trang sức. Một người bạn học của mẹ Thôi Duy đang là Cục trưởng Cục Giáo dục của thành phố A, giúp Hân Hân vào làm giáo viên trường trung học hàng đầu của thành phố A. Thu nhập của Thôi Duy không thấp, mà từ sau đính hôn, hai miệng ăn luôn giúp họ tích được đô la.

Gần đây cô ấy bận rộn chết đi được, nào là chỉnh trang sắc đẹp trước khi cưới, từ xa đi tới, đã thấy là một người đẹp. Tôi và cô ấy đi vào tiệm vàng bạc đá quý, thì ra lần này cô ấy mua đồ trang sức cho mẹ cô ấy. Chúng tôi cùng nhìn trúng một chiếc nhẫn khảm ngọc bích, phối với nó còn có một chiếc dây chuyền bạch kim, xung quanh viên ngọc màu xanh nạm một vòng tròn giống chiếc nhẫn, vừa phóng khoáng vừa trang nhã, cả bộ giá tám vạn đồng.

“Thôi Duy nói nhất định phải để tớ chọn một món quà tặng bố mẹ tớ, nói cả đời kết hôn có một lần, mẹ tớ tham gia lễ cưới con gái cũng chỉ một lần. Mua đi thôi!” Hân Hân trước còn là một kẻ không có tiền, vậy mà chớp mắt, đã móc thẻ ra.

Chọn đồ tốt, đến bên cạnh xe Hân Hân, nghe thấy có người gọi chúng tôi. Quay đầu lại nhìn một bóng dáng mảnh khảnh dứng bên mé trái chúng tôi.

Tôi và Hân Hân cùng nhìn vài giây rồi mới nhận ra, đây chẳng phải là người đẹp Lâm sao? Trên người cô ta mặc một chiếc đầm liền cũ rích, vẫn là mái tóc dài buông xõa, sắc mặt tái mét, trát nhiều phấn nhưng cũng không che giấu nổi vẻ tiều tụy. Lại nhìn Hân Hân còn thon thả hơn trước kia, làn da trắng ửng hồng, không trát phấn trông vẫn khỏe mạnh, xinh đẹp.

“Có chuyện gì sao?” Hân Hân đã mở cửa xe, lại quay đầu hỏi.

Uyển Uyển hít sâu một hơi, dường như lấy hết dũng khí nói: “Thẩm Hân Hân, tôi muốn hỏi cô có biết số điện thoại của Uông Tường không?”

“Đã rất nay tôi và anh ta lâu không liên lạc với nhau rồi, xin cô sau này đừng cố đến tìm tôi nữa, tôi sắp kết hôn rồi, chồng tôi không muốn tôi và các người có bất cứ liên nệ nào nữa.” Chúng tôi lên xe, Hân Hân đóng rầm một tiếng. Quay đầu nhìn qua cửa xe, tôi thấy dáng vẻ mảnh khảnh của Uyển Uyển, quỳ gối xuống, không ngừng run rẩy, giống như đang khóc vậy.

Hôm hôn lễ của Hân Hân, bạn bè bố mẹ Thôi Duy đều đến cả, bữa tiệc rất long trọng, nghi lễ thành thân kết thúc, sau khi Hân Hân thay lễ phục dài tới các bàn mời rượu.

Bên nhà cô dâu không nhiều người tới dự, tôi và Mộng Hàn ngồi ghế bên nhà gái. Thôi Duy dắt cô ấy đến trước mặt chúng tôi, mời rượu chúng tôi. Sở Mộng Hàn biết cậu ấy là em họ Chu Chính, nâng ly chạm với cậu ấy. Tôi tìm bóng dáng Chu Chính xung quanh, tiệc rượu đã diễn ra được một nửa thời gian, cũng không thấy anh ta. Nhưng lần này nhìn, lại khiến tối ngạc nhiên khi thấy một người không đáng thấy nhất, “Mộng Hàn, em đi vào nhà vệ sinh một lát anh đợi em một chút!” Tôi từ từ đi vì góc thiết bị loa vừa mở, nhẹ giọng hét: “Uông Tường?”

Uông Tường ngẩng đầu, dùng tay che mặt, lúc này tôi mới phát hiện anh ta đang khóc.

“Tôi đến nhìn cô ấy mặc váy cưới, rất… đẹp… cô biết lúc đó tiệc cưới của chúng tôi đều đặt xong rồi…” Nói rồi anh ấy lại không kìm nổi rơi lệ, quay người chạy bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang