“Thiếu gia!”Tổng quản vừa lúc bưng đến cho hắn một chậu nước rửa mặt chạy tới,vừa bước vào đã thấy hắn ngã xuống mặt đất,vội vàng buông chậu rửa mặt,nhào đến phía trước hỏi thăm:”Ngài có khỏe không? Có bị thương hay không?”
Ninh Đan Hi ngẩng đầu nhìn thẳng tổng quản hai mắt lộ ra kiên định bất khuất không buông tha,” Ta….. Không sao,mau đưa áo ngoài cho ta,đợi lát nữa sẽ có người đến lấy hàng,còn có một đống chuyện phải bận rộn không có thời gian để phí.”
Thấy gương mặt hắn không phải đỏ bình thường,tổng quản lắp bắp kinh hãi,ông dùng tay sờ lên trán hắn,nóng đến kinh người!”Thiếu gia,ngài đã nhiễm phong hàn!”
” Không gì đáng ngại!” Ninh Đan Hi yếu ớt kiên trì nói,cố gắng đứng dậy chứng minh hắn vẫn khỏe như bình thường,nhưng tay chân nặng như bị buộc một khối chì,căn bản không nhúc nhích nổi.
“Đừng nói nữa,ngài rõ ràng bị bệnh còn muốn đến cửa hàng bố trang,”Tổng quản đỡ hắn lên,giúp hắn nằm lên ngường.” Ta phải đi mời đại phu, hôm nay thiếu gia nằm ở đây nơi nào cũng không được đi!”
“Không….” Ninh Đan Hi còn muốn mở miệng kiên trì,bỗng nhiên một trận choáng váng ụp lại,giọng nói lo lắng của tổng quản càng ngày càng xa xôi,nhìn gương mặt già nua cũng càng ngày càng mơ hồ,dần dần một trận sương mù dày đặc che khuất tầm mắt hắn,hắn rơi vào trong bóng đêm cái gì cũng nhìn không thấy,cái gì cũng nghe không thấy.
Trải qua nhiều ngày mê man,Ninh Đan Hi mới từ sốt cao bất tỉnh nhân sự từ từ tỉnh táo,vừa mở hai mắt khuôn mặt thanh tú của Lý Vân Nương thoáng chốc hiện lên trước mặt,một đôi mắt to ngập nước tràn đầy vui vẻ.
“Ninh đại ca,huynh rốt cục tỉnh,thật sự là cám ơn trời đất!”Nàng lau nước mắt nói.
“Phụ thân! Thư Cần rất nhớ người,” Đứng ở bên cạnh nàng là một đứa bẻ mười tuổi hưng phấn chạy đến ôm lấy hắn,khuôn mặt thanh tú trẻ thơ.” Phụ thân vẫn nằm trên giường không tỉnh lại,mẹ nói phụ thân nhiễm phong hàn mới như vậy,cho nên con mỗi đêm đều khẩn cầu ông trời,hy vọng bệnh phụ thân sớm khỏi,con cam đoan con sẽ làm bé ngoan,không chọc phụ thân cùng mẹ tức giận,ông trời thật đã nghe lời cầu nguyện của con!”
“Chỉ cần con siêng năng và hiếu thuận!Con sẽ luôn là đứa con phụ thân yêu thương nhất.” Ninh Đan Hi lộ nụ cười từ ái khen con,lại nhìn sang Lý Vân Nương cảm kích nói:” Mấy ngày nay ta bệnh nằm liệt trên giường,một mình muội chiếu cố ta,còn phải lo cho con nhất định rất mệt.”
“Nói đến đây phải nhờ thập tứ Vương gia giúp đỡ,bằng không bệnh Ninh đại ca chỉ sợ không khỏe nhanh như vậy.” Lý Vân Nương không dám kể công,nói nõ tình trạng thực tế”Là ngài ấy mời thầy thuốc tốt nhất kinh thành đến xem cho huynh,còn phái người đưa sang thuốc bổ quý hiếm để huynh tẩm bổ,kiên trì chữa khỏi bệnh cho huynh ngoài ra còn muốn điều dưỡng thân thể cho huynh.”
Ninh Đan Hi nghe vậy cả người cứng ngắc,” Là hắn?” Hắn mở mắt to nhìn bóng người phía sau Lý Vân Nương,giống như nhìn thấy quỷ,trong phút chốc muốn nói gì cũng nói không được.
“Ninh phu nhân ngàn vạn đừng nói vậy,Ninh công tử nhiễm phong hàn ta cũng nên có trách nhiệm,”Long Khiếu Thiên chậm rãi đến gần trước giường,trên mặt nổi lên một nụ cười yếu ớt,”Ta rất hối hận ngày ấy hắn đến bái phỏng không thể kịp thời giữ hắn lại một đêm,bằng không hắn cũng sẽ không trên đường trở về gặp mưa sinh bệnh,nói nữa ta và Ninh công tử vốn là bạn cũ,cho nên quan tâm hắn cũng đúng.”
” Vương gia thật trọng tình trọng nghĩa,liên tục nhiều ngày không chối từ vất vả tới thăm Ninh đại ca,ngay cả trời mưa cũng đi đến,” Lý Vân Nương trời sanh tính đơn thuần ngây thơ,một chút cũng không hoài nghi ý đồ Long Khiếu Thiên đến.” Ninh đại ca có một bằng hữu quan tâm mình như vậy, thật là may mắn.”
Long Khiếu Thiên liếc mắt sang Ninh Đan Hi,nói:”Bằng giao tình giữa ta và Ninh công tử,chuyện này không đáng kể chút nào,hơn nữa trải qua ngày nào đó hai người “Xúc tất trường đàm “,chuyện hiểu lầm gì cũng hóa giải,ta và hắn so với trước kia càng hiểu hơn.”
Ninh Đan Hi nghe được hắn đang ám chỉ thân thể mình đã khuất phục hắn,thiếu chút nữa phun ra máu,hắn trừng mắt nhìn người kia,giống như muốn xuyên một lỗ thủng trên mặt hắn,nhưng người đó chẳng những làm như không thấy,còn đáp trả hắn bằng một ánh mắt khiêu khích.
“Ninh đại ca,Vương gia thật sự là một người tốt!Hắn không chỉ quan tâm huynh,ngay cả ngân lượng trả đại phục cũng là ngài ấy trả,còn không để ý thân phận tôn quý của mình,lau mồ hôi thay y phục cho huynh,so với muội ngài ấy còn quan tâm hơn.” Lý Vân Nương hoàn toàn tin tưởng lời nói cảm động của người kia,không ngừng nói tốt cho hắn.
“Phụ thân,mỗi lần Vương gia đến đều đem những đồ kỳ quái cho con chơi,còn mua rất nhiều mức quả ghim thành xâu cho con,ngài ấy thật sự đối rất tốt với chúng ra,” Ninh thư cần cũng bị mua chuộc,tròng mắt hoạt bát hiếu động tràn ngập yêu thích cùng sùng bái Long Khiếu Thiên.”Tựa như phụ thân của con a!”
Ninh Đan Hi quả thực không thể tin ngắn ngủi chỉ mới vài ngày,mẫu tử Lý Vân Nương không ngờ xem Long Khiếu Thiên trở thành người một nhà ân cần khoản đãi! Hắn lo lắng người kia lợi dụng thê tử cùng con hắn,rốt cuộc y đã tính toán gì?
“Cần Nhi đừng nói bậy,Vương gia thân phận tôn quý,chúng ta là người bình dân làm sao có thể với tới!”Hắn mạnh nén khó hịu ở cổ họng bệnh nặng mới khỏi,răn dạy đứa con,vừa dùng vẻ mặt đề phòng nhìn nhất cử nhất động của Long Khiếu Thiên.
“Lời ấy sai rồi,ta cùng Ninh công tử dù sao cũng là quen biết cũ,tất nhiên giao tình không phải ít,nhi tử Ninh công tử tựa như nhi tử của ta,ta nên quý trọng,” Long Khiếu Thiên tỏ thái độ thành khẩn nhiệt tình,giống như xem Ninh Đan Hi trở thành sinh tử chi giao.Mọi người đều sửng sốt tại chỗ,chỉ có Ninh Đan Hi hiểu được dụng ý trong lời nói của hắn.”Ta tuy đã hai mươi lăm tuổi,có phần đông thị thiếp nhưng chưa lấy chính chính thất để sinh hài tử,cho nên ta vô cùng hâm mộ Ninh công tử, có một vị phu nhân hiền lương thục đất,còn có tiểu nhi tử đáng yêu.”
Lý Vân Nương được khen vui sướng,hai má ửng đỏ,” Vương gia ngày thường tuấn tú lịch sự,tướng mạo đường đường,tin tưởng nhất định rất nhanh có thể tìm được cô nương tình đầu ý hợp cùng với ngài,sinh đứa con đáng yêu giống Thư Cần.”
“Không nói gạt nàng,trước kia ta có một người tình đầu ý hợp,ta vô cùng yêu người đó cho dù trả giá tất cả,nhưng sau lại lấy người đó ôm kẻ khác cùng ra vào,ta chỉ có thể nhịn đau rời đi,mãi cho đến hiện tại ta vẫn còn rõ tình cảnh bị người đó phản bội,mà Ninh công tử là người duy nhất biết,người yêu của ta năm đó lả lơi ong bướm thế nào,làm sao buông tha đoạn tình cảm ấy,hắn đều biết rất rõ.”
Lý Vân Nương kinh ngạc,bật thốt ra:” Ninh đại ca,thì ra huynh và Vương gia trước đó đã quen biết? Vậy ngài nhất định gặp qua vị cô nương làm huynh bỏ xuống không được?”