• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Thư Hàm nghe được những lời này càng thêm buồn bực, bắt cóc cô, còn muốn chúc hạnh phúc? Thật không biết nên cảm kích thế giới này như thế nào cho tốt.

Nếu người xung quanh không đáng tin cậy, Nghiêm Thư Hàm chỉ có thể dựa vào chính mình. Liều mạng đánh Cao Trạch Vũ. Chính là, đánh nửa ngày, người đàn ông này cũng không phản ứng, thế nhưng tay cô đau đến muốn tàn phế.

Cao Trạch Vũ cảm nhận được cô vừa đánh vừa kêu, nhưng chính là không để ý tới cô. Người phụ nữ này, càng để ý tới càng làm ra vẻ, trới về nhà trước nói chuyện sau. Hơn nữa, anh còn muốn tính sổ cùng cô.

Lúc này tại sân bay, tình huống thập phần kì quái. Một người đàn ông khiêng một người phụ nữ, đi theo phía sau là hai người đàn ông mặt đen nghiêm nghị. Khi mọi người biết câu chuyện tình yêu ở sân bay đều bị Cao Vũ Trạch thâm tình làm cho cảm động, cho nên còn nói “Chúc bọn họ hạnh phúc”.

Buồn cười, sự thật mọi người không biết chính là câu chuyện hình yêu của hai người chỉ là do Cao Trạch Vũ hư cấu. Bất quá, những hình ảnh ở khách sạn chụp được đều là sự thật.

Một lúc sau, Cao Trạch Vũ đi ra từ trong sân bay, Nghiêm Thư Hàm liền bị ném vào một chiếc ghế trong xe. Mà ngồi bên cạnh không phải ai khác chính là người đàn ông đáng giận kia, làm hại cô muốn đi cũng không được.



Nghiêm Thư Hàm càng nghĩ càng giận, dùng sức đánh vào ngực anh, “Đều tại ánh, nếu không phải bởi vì anh tôi đã sớm có thể rời khỏi nơi này, hơn nữa cũng không cần gả cho Cao Trạch Vũ. Hiện tại, bị anh bắt trở về cũng liền thôi, còn không thả tôi đi, anh liền muốn như thế nào!”

Cao Trạch Vũ bắt lấy tay cô đang làm loạn trên người mình: “Em liền như vậy chán ghét Cao Trạch Vũ sao? Anh ta nhiều tiền lại đẹp trai như vậy!”

Nghiêm Thư Hàm ném tay hắn ra nói: “Nếu Cao Trạch Vũ trong mắt anh ấn tượng tốt như vậy, anh đi mà gả cho anh ta.”

Cao Trạch Vũ bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Thư Hàm, nhàn nhạt nói: “Thứ lỗi cho tôi đành bất lực, tôi không thể gả cho chính mình.”

Nghiêm Thư Hàm ngơ ngẩn nhìn anh, “Anh vừa rồi nói cái gì? Cái gì anh không thể gả cho chính mình? Chẳng lẽ anh là Cao Trạch Vũ! Này!... Ngày đó, buổi tối kia cũng là anh sao?”

Nói xong chậm rãi thu mình lại. Cao Trạch Vũ nhìn về phía Nghiêm Thư Hàm, duỗi ra tay liền đem cô ôm trở về trong lòng ngực mình, nhẹ nhàng cười một chút “Như thế nào? Không nghĩ tới Cao Trạch Vũ sẽ đẹp trai như vậy, đem em dọa đến ngốc rồi đi!”

Nghiêm Thư Hàm nghe anh tự luyến nói, không khỏi lộ ra biểu cảm ghét bỏ. Cao Trạch Vũ nhìn cô lộ ra bộ dáng ghét bỏ, híp mắt nhìn Nghiêm Thư Hàm. Nghiêm Thư Hàm nhìn ra trong mắt anh che dấu nguy hiểm, nhịn không được lui ra xa, nhưng bất đắc dĩ eo cô bị hắn chặt chẽ ôm.

Nghiêm Thư Hàm bất đắc dĩ mở miệng nói: “Cao Trạch Vũ tiên sinh, anh thả tôi ra có được không?”

Cao Trạch Vũ đối với này một tiếng tiên sinh thập phần không thoải mái mở miệng nói: “Nếu đã biết thân phận của tôi, hơn nữa gạo cũng đã nấu thành cơm, cần gì phải làm ra vẻ, liền nhận chồng đi!”



Nói xong liền hôn xuống, Nghiêm Thư Hàm dùng sức đẩy ra: “Vô lại, buông ra, người ngốc mới nhận anh, đừng có nằm mộng!”

Cao Trạch Vũ nhìn cô nhăn mày, đột nhiên buông cô ra, rồi sau đó nở nụ cườii: “Tôi tưởng tôi về sau sẽ thật vui sướng!”

Lịch Dương ở vị trí lái xe nghe tiếng cười, thật là vì Nghiêm tiểu thư mà đổ mồ hôi. Vẫn là chúc Nghiêm tiểu thư hạnh phúc đi! Cao Trạch Vũ dọc theo đường đi đều nhìn chằm chằm Nghiêm Thư Hàm, xem Nghiêm Thư Hàm thiếu chút nữa có xúc động mà đem anh ra đánh, nhưng bất đắc dĩ, cô không phải đối thủ của anh, chỉ có thể nhìn ngoài cửa sổ xe.

Thời điểm này ở trên các đài truyền hình,vmặt báo truyền thông, tin tức hấp dẫn liền lọt vào tầm mắt Nghiêm Thư Hàm. Nghiêm Thư Hàm vội vàng làm Lịch Dương phải dừng xe. Sau khi xuống xe, nhìn nội dung tin tức, Nghiêm Thư Hàm nháy mắt sáng tỏ vì cái gì có người chúc cô hạnh phúc. Đầu sỏ gây tội chính là Cao Trạch Vũ! Cao Trạch Vũ xuống xe nhìn Nghiêm Thư Hàm, đi tới bên người cô, ôm vai cô nói: “Nhìn xem có hài lòng không? Nếu không hài lòng, liền sửa một chút. Có lẽ đem ảnh chụp thêm chút hiệu ứng thì hiệu quả sẽ càng tốt.”

Nghiêm Thư Hàm nhịn không được trừng anh một cái “Anh, cái người vô lại này, tôi và anh khi nào có cái gọi là câu chuyện tình yêu. Còn có, ảnh chụp là chuyện như thế nào?” Cao Trạch Vũ nhìn Nghiêm Thư Hàm tràn đầy nghi vấn, nhịn không được nở nụ cười. Tuy rằng Nghiêm Thư Hàm thừa nhận anh là rất tuấn tú, bất quá cô không yêu cũng không có cách nào nha! Cười đủ rồi Cao Trạch Vũ chậm rãi nói: “Câu chuyện tình yêu chỉ là tôi làm ra một câu chuyện, nghĩ muốn cái phiên bản nào sẽ phiên bản đó. Ảnh chụp, em chẳng lẽ đã quên buổi tối ngày đó sao?”

Nghiêm Thư Hàm cảm giác cả người đều không tốt, nhưng cũng không biết làm như thế nào cho phải? Cúi đầu thở dài một hơi. Cao Trạch Vũ bên tai cô nói: “Chuẩn bị tốt để làm cô dâu của tôi đi!”

Trên đường, người đi đường nhận ra bọn họ, ánh mắt những người phụ nữ xung quanh tràn đầy hâm mộ, ghen ghét cùng hận. Nghiêm Thư Hàm không có tâm tình để ý tới người qua đường. Bất quá, hiện tại muốn tìm ra thời cơ thích hợp để chạy trốn.

Cao Trạch Vũ nhìn ra suy nghĩ của cô, lập tức ôm vai cô, tay kia chuyển qua vòng eo. Nghiêm Thư Hàm liền bị hắn phát hiện, cô hiện tại thập phần xác định cô đang ở cùng người đàn ông nguy hiểm. Cam chịu bị hắn ôm về trong xe, Cao Trạch Vũ nhìn biểu cảm thơ thẩn của Nghiêm Thư Hàm, trong lòng không khỏi nghĩ: “Anh làm không tốt sao? Như thế nào ở trên người phụ nữ khác áp dụng phương pháp này tốt, còn cô nơi này lại không có một chút hiệu quả?”



Chuyện này đơn giản chính là làm tổn thương lòng tự trọng của Cao Trạch Vũ.

Khi xe dừng lại, Nghiêm Thư Hàm nhìn thấy trước mắt là biệt thự cao cấp, so với nhà cô không biết còn lớn gấp bao nhiêu lần. Cao Trạch Vũ nhìn Nghiêm Thư Hàm sững sờ đứng ở chỗ cũ, duỗi tay cầm lấy tay cô, “Dẫn em đi xem ta bà nội, tôi tin tưởng bà nội sẽ thích em.”

Nghiêm Thư Hàm vừa nghe sẽ gặp người lớn, tình huống này phải tính như thế nào, cô còn chưa đồng ý gả đâu, gặp cái gì mà gặp! Lập tức gỡ tay Cao Trạch Vũ ra, “Tôi còn chưa nói đồng ý gả cho anh, không được tùy tiện, tôi không gặp, hơn nữa tôi cũng không gả.”

Cao Trạch Vũ nhìn Nghiêm Thư Hàm không ngoan, xem ra cô gái nhỏ này mềm cứng không ăn, vậy chỉ có... Cao Trạch Vũ lộ ra một cao thâm khó đoán, “Nếu em không cùng tôi đi vào, tôi bảo đảm sẽ có càng nhiều ảnh chụp được truyền ra, giống chúng ta đêm đó làm cái gì được chụp lại, em nghĩ muốn cho mọi thường thưởng thức sao?”

Nghiêm Thư Hàm nóng nảy, “Anh, đồ biến thái! Thế nhưng còn có ảnh chụp, tôi đi là là được đúng không? Nhưng anh cần lập tức đem ảnh chụp toàn bộ tiêu hủy!”

Nói xong liền hướng phòng khách đi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK