Beta: Aki Re
Cô ta nâng mí mắt, nhìn nữ sinh vâng vâng dạ dạ trước mặt, thân ảnh của cô gái cùng thân ảnh của Tống Khuynh trước kia như trùng với nhau làm cô hốt hoảng, vươn tay cho cô gái một cái tát vào mặt.
"Muốn cô có ích lợi gì chứ? Đồ phế vật!"
Bởi vì dùng mười phần sức lực, thiếu nữ chịu không nổi mà ngã trên đất. Cô mở to hai mắt, cố nén không để nước mắt rơi, mẹ đang bệnh, còn cần có cô.
Cô ta ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ ác độc trước mặt: "Tôi còn tra ra được một sự kiện."
"Tống Khuynh cùng cô giáo đã đánh cược, lần thi kiểm tra này sẽ được hạng nhất."
Đôi mắt của Từ Nghiên híp lại, khóe môi nhịn không được mà nhếch lên: "Hứ, không biết tự lượng sức mình."
Mắt lại nhìn đến thiếu nữ dưới đất, ánh mắt lộ rõ khinh thường: " Chuyện này, cô biết nên làm như thế nào rồi chứ. Cô đừng quên, mỗi tháng là ai thay mẹ cô nộp tiền thuốc men."
Nhìn hình bóng khuất xa của Từ Nghiên, thiếu nữ dưới đất mới nhẹ nhõm mà thở một hơi dài, trong chớp mắt, nước mắt rơi thành hàng. Cô đối với vận mệnh muốn tố cáo, đối với mẹ ruột thì không muốn rời xa, đối với bản thân chính mình lại là chán ghét, lúc này cô mới phát ra âm thanh, nức nỡ mà khóc thút thít.
Không biết qua bao lâu, trước mặt đưa tới một tờ khăn giấy, tiếp theo một thanh âm vang lên: " Lau đi, không có việc gì là không giải quyết được."
Lúc này cô mới ngẩng đầu, nhìn thiếu niên trước mặt, là cậu ta...
Chu Thâm vừa tan học liền trước sau như một chạy đi tìm lão đại ngay, nhưng lại phát hiện lão đại không có ở đây. Cũng đúng, lão đại có em dễ thương rồi, nào còn lo lắng cho cậu chứ?
Nghĩ đến sau này lão đại từ một quý tộc độc thân biến thành một quý tộc có gia đình, thật sự trở thành một quý tộc chân chính. Mà cậu, vừa không có thẻ ngân hàng chín con số vừa không có đối tượng yêu đương, không khỏi cảm thán đời người nóng lạnh, ông trời đối với cậu thật không phúc hậu!
Thời gian còn sớm, khó có khi đi dạo hai vòng quanh trường. Vừa định cất bước rời đi, đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng cãi nhau của hai nữ sinh, cụ thể nói gì thì cậu nghe không rõ.
Bị rừng trúc che lấp, cậu chỉ có thể nhìn thấy trong đó có một nữ sinh tát một nữ sinh khác. Tim thắt lại, cậu nhìn thôi cũng thấy đau.
Không đến mấy phút, người đánh nữ sinh kia rời đi trước.
Cậu vốn dĩ cũng không muốn xen vào việc của người khác, chỉ là, cậu vừa định cất bước rời đi, liền nghe được tiếng khóc của nữ sinh kia, là loại cố nén, một lần thở, liền trở thành khóc nức nở.
Cũng không biết dây thần kinh nào bị lệch, ma xui quỷ khiến, cậu liền đến trước mặt nữ sinh kia, nói một câu mà nghĩ lại thật ngốc.
Tự nhiên tiếp nhận khăn giấy, nghĩ đến bộ dạng khó coi của mình, không còn mặt mũi ngẩng đầu, nhưng Chu Thâm vẫn có thể thấy rõ diện mạo của cô.
Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn không trang điểm, khảm một đôi mắt trắng đen rõ ràng, giọt nước mắt to treo trên mi, muốn rơi mà không rơi được.
Tâm không khống chế được mà mềm đi vài phần, lại ngại nhắc đến tình huống hiện tại, chỉ đành nâng cô dậy trước đã.
"Cậu có ổn không?" Chu Thâm hỏi.
Nữ sinh giống như có chút sợ hãi, hơi vươn cánh tay của mình ra, nói lời cảm ơn liền bỏ đi.
Chu Thâm sửng sốt một lúc, sờ sờ mũi, lại lấy di động từ trong túi ra, nương theo ánh sáng, nhìn chàng trai soái khí dưới ánh mặt trời trong màn hình.
Ồ... giá trị nhan sắc vẫn giữ đúng hướng.
Ở bên kia, Thẩm Mặc Bạch đột nhiên nhớ tới vẫn còn để một số đồ ở Thẩm gia.
Hắn vừa mới đặt chân đến cửa biệt thự, nhìn thấy một số người hầu đang chỉnh sửa hoa cỏ, khi nhìn thấy cậu thì dừng động tác trên tay một lát, sau đó việc ai lại vội của người đó. Không có nửa phần ý muốn chào hỏi cậu.
Cậu cũng không để ý, lập tức đi thẳng vào phòng của mình.