Beta: Aki Re
Thẩm Mặc Bạch suy nghĩ chính là: Lời này của sủng vật là đang vì chính mình mà làm sáng tỏ sao? Cho nên, cô ấy không có viết thư tình cho Thẩm Dật?
Cái ý tưởng này vừa rơi xuống, hắn ngoài mặt không có biểu tình, trong lòng lại tưng bừng nở hoa: Tôi đã nói mà, tiểu sủng vật sao có thể không thích soái ca vô địch vũ trụ như hắn chứ, làm sao có thể chạy tới thích cái tên ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử đó được? Chu Thâm quả nhiên là cái tên bốc phét, hại hắn thiếu chút nữa hiểu lầm tiểu sủng vật.
Chu Thâm nội tâm độc thoại: Ngọa tào(*)?! Từ khi nào ngồi cạnh lão đại có một tiểu mỹ nữ vậy, không kêu một tiếng mà phóng đại chiêu? Cũng không biết bát quái mới đây có làm hỏng hình tượng của hắn rồi hay không.
(*) ngọa tào: một câu chửi như TMD
Vì càng muốn xác minh lập trường của chính mình, buổi sáng Phó Khuynh lần thứ hai nói ra câu nói kia: "Tôi không thích Thẩm Dật."
Thẩm Mặc vừa nghe, khóe miệng ngăn không được nhếch lên, trên mặt khó nén vui mừng, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, đã không còn lạnh lẽo khiếp người, một đôi mắt kiều diễm xinh đẹp làm lay động lòng người.
"Tôi biết." Đình trệ hồi lâu, thanh âm thiếu niên truyền đến, mang theo một tia khàn khàn, mị hoặc nói không nên lời.
Ngươi biết? Ngươi biết cái gì?
Không rõ vì cái gì cảm xúc trở nên thay đổi nhanh như vậy, Phó Khuynh nghi hoặc mà nhìn lại hắn, cũng không có chú ý tới giữa hai người vốn là khoảng cách không xa lại bị kéo đến càng gần.
Đặc biệt có mùi thơm của cơ thể truyền đến, hô hấp toàn là hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ, như là vây quanh đem hắn trầm luân từng chút một.
Ý thức được tình cảnh của hai người, hắn trong nháy mắt đỏ mặt. Tiểu sủng vật giống như quá chủ động! Bất quá hắn rất thích!
Nhưng hiện tại...... giống như còn có cái bóng đèn phi thường lớn ở đây.
Thẩm Mặc Bạch thập phần không tha mà kéo xa khoảng cách hai người, nghiêng người nhìn Chu Thâm ngoài cửa sổ nói: "Cho cậu năm phút đồng hồ, đi mua hai phần cơm sáng."
Chu Thâm nhìn hai người này, biểu cảm hoàn toàn không rõ ràng, nghe được Thẩm Mặc Bạch nói, sững sờ ở tại chỗ, lại nhịn không được đặt câu hỏi: "Lão đại, không phải là..." chưa bao giờ ăn cơm sáng sao?
Thẩm Mặc Bạch hiện tại đầu óc đều là tiểu sủng vật, trên người tiểu sủng vật có hương rất ngọt, tiểu sủng vật sao có biểu tình manh* như vậy?
*dễ thương
Thẳng đến khi phía sau lại truyền đến thanh âm quấy rầy suy nghĩ, lúc này mới chú ý tới Chu Thâm thế nhưng còn ở đây, ngữ khí mang theo vài phần ghét bỏ: "Sao còn ở chỗ này?"
Tiểu sủng vật bị giáo viên kêu đi nói chuyện, tâm tình khẳng định không tốt, hắc hóa chính là hắc hóa, chẳng lẽ còn muốn để tiểu sủng vật đói bụng sao?
Chu Thâm thế mới biết chính mình bị ghét bỏ, lòng tràn đầy phiền muộn đi siêu thị. Càng nghĩ càng cảm thấy lão đại hôm nay thực khác thường, khác thường tất có yêu.
Từ từ, nữ sinh kia vừa mới nói:
"Tôi viết thư tình trình độ không kém như vậy." "Tôi không thích Thẩm Dật."
Cho nên nói cô ấy chính là Tống Khuynh? Lão đại vừa mới phát hỏa cũng là vì cô ấy? Hiện tại còn sai hắn đi mua "hai phần" cơm sáng?
Mẹ tôi! Hắn giống như vừa biết bí mật không thể cho người khác biết.
Hoả tốc mua bữa sáng, lúc sau hắn lại vô cùng lo lắng chạy như bay trở về, vừa định mở miệng bát quái một chút đã bị lão đại vô tình đánh gãy.
"Chạy nhanh đi, không cần ảnh hưởng tới tâm tình ăn cơm của chúng tôi." Thẩm Mặc Bạch vội vàng liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, như là thấy cái gì chướng mắt vậy.
Không chỉ bị ghét bỏ, lão đại còn bị nhiễm ân ái cùng tật xấu hành hạ hắn!
"Từ từ..." thanh âm quen thuộc truyền đến, bước chân Chu Thâm dừng lại, trong lòng vui vẻ: Ô ô ~ trong lòng lão đại vẫn có tôi!
"Đi nhanh." Ngữ khí lãnh đạm đến cực điểm, ngữ khí cùng ngày thường cự tuyệt nữ sinh giống nhau, một giây có thể đem người ta làm khóc.
Chờ đến khi học sinh ban nhất từ nhà ăn trở về, ngạc nhiên phát hiện, cơ hồ mọi chuyện cực kỳ khó tin đều phát sinh trong 24 giờ ngắn ngủi.
Đầu tiên là học sinh ngoan Tống Khuynh ở diễn đàn trường học cao điệu bày tỏ tình cảm.
Tiếp theo là thịnh thế mỹ nhân hôm nay buổi sáng không có đến trễ, còn đi học sớm.
Cuối cùng, học sinh ngoan cùng thịnh thế mỹ nhân ngồi cùng nhau...
Người nọ uy nghiêm, mỗi người đều không dám mở miệng, nói giỡn, có chuyện gì xảy ra thì chỉ còn nước cắn lưỡi, mạng cũng không nghĩ muốn?
Trong bầu không khí quỷ dị tới cực hạn, mà hai người kia cuối cùng ngoài ý muốn cực kỳ hài hòa.