“Xin chào, tôi tới lấy thuốc cho giường 34.”
Uông Mộc Nhan đi tới trạm y tế, nhìn về phía bên trong nói.
Cô y tá đang vùi đầu vô đống sổ sách liền ngẩng đầu lên, sau đó kiểm tra thông tin.
“Giường 34 bệnh nhân Lương Huân Thần, đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
Cô y tá gật đầu một cái, mới đứng dậy chuẩn bị đi lấy thuốc thì bị gọi lại.
“Kêu người thân của Lương Huân Thần giường 34 tới phòng làm việc của tôi một chút…”
“Bác sĩ Liên ư?” Uông Mộc Nhan xoay người nhìn mặt vị bác sĩ nọ, “Tìm tôi có việc gì vậy?”
“Đúng lúc, tới phòng làm việc một chút đi.” Bác sĩ Liên gật đầu, “Đã có kết quả chụp CT não bộ, chúng ta thảo luận một chút.”
——- Đọc tại munghaithangba.wordpress.com ——–
Uông Mộc Nhan lần đầu tiên cảm thấy vị bác sĩ ôn hòa này cũng có thể dọa người khác một trận kinh hãi.
“Đừng khẩn trương.” Bác sĩ Liên cười một tiếng, “Đại khái cơ thể không có gì bất ổn, chẳng qua là có một chút vấn đề nhỏ…”
“Vấn đề nhỏ?” Uông Mộc Nhan lập tức ngồi thẳng lưng, trong lòng không nhịn được thấp thỏm một phen, “Là vấn đề gì?”
Bác sĩ Liên thế nhưng lại đổi chủ đề khác.
“Bệnh nhân trước kia cũng bị ngoại thương?”
“…. Đúng vậy.” Sắc mặt Uông Mộc Nhan trắng bệch, hai tay siết chặt, ống quần hai bên đùi cũng xuất hiện nếp nhăn, “Anh ấy bảy năm trước có bị chai rượu đập qua, não bị chấn thương nặng, những chuyện lúc trước cũng quên mất, cho đến lần này, anh ấy mới khôi phục trí nhớ trước kia, chẳng qua là… Chuyện mấy năm nay, lại không nhớ được.”
“Cấu tạo não bộ vô cùng phức tạp, vấn đề của chồng tiên sinh trước mắt y học chúng ta vẫn chưa giải thích được.” Vị bác sĩ dừng lại một chút, “Có điều, căn cứ vào ảnh chụp CT não, bên trái xương đỉnh đầu [1] có hình thoi khá sâu, kết hợp với việc bệnh nhân đã từng có chấn thương, các chuyên gia cho rằng mô cứng bên ngoài não sẽ có khả năng lớn tụ máu bầm mãn tính.” [2]
“Tụ máu bầm?” Lòng Uông Mộc Nhan co lại, cậu cố gắng để cho mình không hốt hoảng, “Có bao nhiêu nghiêm trọng? Cần phải làm gì để chữa trị? Chúng tôi sẽ phối hợp với bệnh viện.”
“Đối với trường hợp này, bây giờ đều áp dụng phương pháp giải phẫu dẫn lưu, cũng chính là khoan lỗ dẫn lưu hoặc là tiến hành giải phẩu mổ sọ, phương án cụ thể sẽ là căn cứ vào bệnh tình của bệnh nhân, dùng hóa chất chữa bệnh…”
Uông Mộc Nhan vừa nghe đến giải phẫu mổ sọ lòng chợt run lên, tim cũng thiếu chút nữa đã quên đập mấy nhịp, cậu không để ý có lịch sự hay không, lo lắng hỏi không dứt lời.
“Giải phẫu mổ sọ có thể đảm bạo tánh mạng của chồng tôi an toàn không?”
“Điều này….” Vị bác sĩ cũng tỏ ra bối rối, “Tôi chỉ có thể nói, bất kỳ cuộc giải phẫu nào cũng có nguy hiểm, bệnh viện chúng tôi chỉ biết dốc hết toàn lực để tránh khỏi nguy hiểm, không có cách nào bảo đảm 100%.”
Bất kỳ cuộc giải phẫu nào cũng có nguy hiểm, huống chi đây là cuộc giải phẫu mổ sọ.
Uông Mộc Nhan nói không nên lời, lý trí sáng suốt nói cho cậu biết, nếu như cuộc giải phẫu thất bại, cậu sẽ vĩnh viễn mất đi Alpha của mình.
Nghĩ tới viễn cảnh như vậy, cậu liền lạnh cả người, giống như rơi vào trong hố băng.
“Thật ra thì theo tôi, tôi đề nghị các người lựa chọn bảo thủ chữa trị.” Bác sĩ Liên ân cần nhìn cậu, “Chuyện cũng không tệ lắm đâu, tình trạng của Lương tiên sinh trước mắt đã tương đối ổn định, trừ trí nhớ có chút vấn đề ra, thì chức năng não bộ cũng không thay đổi, thân thể kiểm tra toàn diện cũng không có vấn đề gì khác, nếu như tiến triển tốt, máu bầm cũng có thể tự hấp thu.”
“Phải không?”
Uông Mộc Nhan run lẩy bẩy, cậu vô cùng cảm kích mà nhìn bác sĩ, cảm ơn người đó đã cứu mình từ trong hố băng ra.
“Hai loại phương án trị liệu này, có lợi mà cũng có hại, nói chung là cần các người tự suy tính.”
“Tôi biết…” Uông Mộc Nhan khôi phục chút khí lực, gật đầu, “Tôi trở về thương lượng một chút.”
Uông Mộc Nhan cúi đầu chào bác sĩ, trong lòng thật ra đã có câu trả lời.
——– Đọc tại munghaithangba.wordpress.com ——-
Cậu nghiêng ngã đi ra khỏi phòng làm việc, nhưng nửa đường lại gặp anh trai.
Anh trai còn đang nói chuyện điện thoại di động, nhưng cũng không để ý tới nữa.
“Em sao lại mất hồn mất vía thế, chuyện gì đã xảy ra?”
“Anh ơi…” Sự kiên cường, cứng cỏi của Uông Mộc Nhan đã vỡ toang ra đất, cậu cơ hồ muốn khóc ra thành tiếng, “Bác sĩ đã nói với em, nói rằng… trong đầu Huân Thần có máu bầm, làm thế nào đây.”
Uông Mộc Hiên nhìn xung quanh có người lui tới lui, liền đỡ em trai đang lảo đảo muốn ngã: “Nơi này không yên tĩnh, chúng ta đi ra hành lang rồi nói.”
Người bên đầu dây điện thoại kia cũng đã im lặng, Uông Mộc Hiên lại không để ý, hoặc là nói chính là cố ý không dập máy.
——– Đọc tại munghaithangba.wordpress.com ——-
“Bác sĩ đã nói gì?”
Uông Mộc Nhan đứng tựa lưng vào tường lạnh như băng, tựa hồ như vậy mới có khí lực nói chuyện.
“Tai nạn xe cộ lần này đã làm chấn thương đầu của Huân Thần, trước đó không phải đã hôn mê rồi sao? Sau đó, sau đó theo kết quả chụp CT bác sĩ lại nói là anh ấy sẽ tụ máu bầm mãn tính…”
“Em nói từ từ thôi.”
“Bác sĩ chữa trị cho em hai phương án trị liệu, một là giải phẫu mổ sọ, hai là bảo thủ chữa trị.” Uông Mộc Nhan lúc này mới hoang mang hít một hơi, “Giải phẫu mổ sọ với Huân Thần là… chính là khoan lỗ ở xương đỉnh, quá nguy hiểm, não mà có thể tùy tiện khoan lỗ sao? Nhất định là không thể được! Lỡ như, em nói là lỡ như, giải phẫu có chuyện gì… Bậy bậy bậy! Em ăn nói hàm hồ, không tin được, không tin được.”
“Còn phương án kia?”
“Chính là bảo thủ trị liệu, để cho máu bầm từ từ hấp thu hết.” Uông Mộc Nhan nói đến đây lại im lặng, thật giống như khi nãy lên cơn nóng nảy không phải cậu, “Huân Thần bây giờ những chức năng khác cũng không hề gì, có thể ăn, có thể ngủ, có thể nói chuyện, chỉ cần kéo dài quan sát, cho dù có máu bầm, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, an toàn nhiều lắm.”
Anh trai Uông khoanh tay, nghi vấn hỏi: “Cho nên —— em muốn để cho cậu ta bảo thủ chữa trị?”
“Đúng vậy.” Uông Mộc Nhan lại không ngừng lải nhải, “Dù sao bây giờ anh ấy cũng không có vấn đề gì, quá tốt mà, bảo thủ chữa trị có gì không tốt đâu. Chỉ cần định kỳ kiểm tra, khẳng định là không có vấn đề gì, so với giải phẫu mổ sọ nguy hiểm ít hơn.”
“Nhưng cậu ta lại không nhớ em.”
“…” Uông Mộc Nhan khó khăn nuốt nước bọt, “Điều này, bác sĩ bảo cũng có thể là do máu bầm chèn ép dẫn đến chuyện này.”
Anh trai Uông giọng hầu như hờ hững: “Không phải là chỉ cần giải phẫu mổ sọ xử lý máu bầm, cậu ta sẽ nhớ ra ư?”
Uông Mộc Nhan cúi đầu, tựa như đã trầm mặc rất lâu, lại vừa giống như là chỉ trong nháy mắt.
“Không được.”
“Gì chứ?”
“Em nguyện ý anh ấy cả đời cũng không nhớ ra chuyện những năm này; nguyên ý anh ấy không nhớ ra em, cũng không nhớ ra Đoàn Đoàn; nguyện ý anh ấy một mực hận em, dù là muốn ly hôn cũng được, muốn đền bù cũng được, muốn em đi ăn cơm tù cũng được…” Lưng Uông Mộc Nhan dựa vào tường từ từ trượt xuống, ôm đầu gối run rẩy, “Em cũng sẽ không để cho anh ấy đi làm giải phẫu, em không chấp nhận.”
“Tiểu Nhan.” Uông Mộc Hiên cúi xuống nhìn em trai đang ngồi trên sàn, xoa xoa mái tóc ngắn của em trai bảo bối, “Em đang lo sợ gì chứ?”
“Anh à…” Uông Mộc Nhan gần như nghẹn ngào, “Anh ấy khó khăn lắm mới sống lại, em không thể mất anh ấy lần nữa.”
Người cậu yêu ở bên cạnh đã tốt lên, tên nói dối thật không tham luyến gì nữa.
Thật lòng.