Uông Mộc Nhan chà xát hai bàn tay, cậu vừa rồi không kiềm được mà kể chuyện về mình và Lương Huân Thần, về con của bọn họ, còn tổ ấm đang nguy khốn.
Hết thảy mọi chuyện tựa như bức họa thủy mặc bị mở ra, phô thành một bộ kinh niên. [1]
Chuyện Lương Huân Thần xảy ra tai nạn sau đó, đây là lần đầu tiên Uông Mộc Nhan bình tĩnh khách quan kể ra mọi chuyện mà không mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào.
“Khai thông (tâm lý) cho cậu vốn là trách nhiệm của tôi.” Bác sĩ Đào rút khăn giấy trên bàn đưa cho cậu, “Huống hồ, đem chuyện này kể ra có phải thấy nhẹ nhõm hơn nhiều?”
“Tôi…” Uông Mộc Nhan lấy lại tinh thần, lúc này mới ý thức được tận trong đáy lòng mình trước giờ chưa từng thấy nhẹ nhàng như vậy, cậu thở nhẹ ra, chân thành nói, “Đúng vậy, cảm ơn bác sĩ Đào.”
Bác sĩ Đào lắc đầu, nghiêng người quay sang nhìn ánh đèn phòng, cuối cùng hỏi.
“Uông tiên sinh, chuyện ly hôn này thật sự là tâm nguyện của bản thân cậu?”
Hai tay đang đặt trên đùi của tên nói dối nhỏ lại nắm chặt, cậu lần nữa im lặng thật lâu.
Toàn bộ phòng hội chẩn chỉ còn lại tiếng thở dài chậm rãi của cậu.
Bác sĩ Đào nhìn cậu lại bắt đầu dựng tường thành yên lặng. Anh không gấp, không hoảng kể chuyện của mình.
“Vào lúc tôi tầm 30 tuổi cũng xém ly hôn.” Bác sĩ Đào nhẹ nhàng [2] nhắc đến chuyện cũ của mình.
Uông Mộc Nhan nhớ tới lúc đầu nhìn thấy vị Alpha cao lớn kia có chút khó tin, nghi hoặc nhìn đối phương.
“Sao vậy? Không tin lời tôi hả?” Bác sĩ Đào mím môi, “Vị nhà tôi nhìn qua đối với tôi đặc biệt tốt nhỉ?”
Uông Mộc Nhan gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng lúc đó anh ấy cũng lén tôi liên hệ phẫu thuật, muốn ly hôn với tôi, định phá bỏ tuyến thể…”
“Alpha phá bỏ tuyến thể!” Uông Mộc Nhan kinh ngạc, không chú ý lễ phép, đột ngột cắt đứt lời đối phương.
Bởi vì trong tư tưởng của cậu, phẫu thuật tiêu trừ ký hiệu hầu như là Omega, lần đầu tiên cậu nghe nói đến chuyện này.
Uông Mộc Nhan không nhịn được nói: “Sao lại có chuyện như vậy?”
“Bởi vì tôi cũng đã làm sai. Giữa tôi và Alpha mình có chút hiểu lầm, anh ấy nghĩ tôi không yêu anh ấy, còn tôi nghĩ rằng anh ấy định vứt bỏ mình.” Bác sĩ Đào nhìn vào mắt Uông Mộc Nhan, nói cho cậu nghe về một đạo lý đơn giản.
“Có đôi lúc, cả hai rõ ràng yêu nhau nhưng lại vì hiểu lầm mà đẩy nhau ra càng xa, thẳng thắn với nhau mới là chìa khóa để chung sống với bạn đời… Tôi hy vọng cậu không chỉ hiểu đạo lý này, mà còn phải hành động, chủ động trao đổi với đối phương, được không?”
“Tôi…” Uông Mộc Nhan thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận ý tốt của bác sĩ, “sẽ thử.”
“Cho nên thật ra cậu cũng không muốn ly hôn, đúng chứ?”
Uông Mộc Nhan cơ hồ tự giận mình, cậu vò mái tóc rối loạn, ôm mặt.
“Tôi đâu có muốn ly hôn đâu. Tôi thích anh ấy đã nhiều năm, tay trong tay nhiều năm rồi, lúc trước anh ấy đối xử với tôi tốt lắm, tốt đến mức cả đời này cũng không trả xong… Tôi chỉ là, chỉ là muốn chủ động ly hôn, để khiến bản thân bớt khó chịu một chút.”
Uông Mộc Nhan dừng lại lúc lâu, nói ra những lời này khiến cậu rất mệt mỏi, cậu nghỉ ngơi lúc lâu mới lấy hết can đảm nói ra nỗi sợ hãi lớn nhất đang lắng đọng trong lòng mình.
“Tôi rất sợ bị anh ấy vứt bỏ, cho nên không bằng tự mình buông tay trước, còn có thể… giữ chút thể diện.”
Bác sĩ Đào đã hiểu, anh đứng lên trước: “Vậy mời cậu đứng lên, chúng ta bắt đầu chẩn đoán và điều trị.”
Uông Mộc Nhan nghe vậy thì đứng lên, lại bị dẫn dắt đến cánh cửa nhỏ bên cạnh.
“Mở cửa ra đi.”
Cửa chậm rãi mở ra, Uông Mộc Nhan còn chưa thấy rõ tình cảnh bên trong là như nào đã bị ôm lấy chân.
“Ba ơi!”
“Đoàn Đoàn?” Uông Mộc Nhan giật mình, “Sao con lại ở đây, con không phải đang ở nhà à?”
“Là ba lớn dẫn con tới.”
Ba lớn?
Uông Mộc Nhan ngẩng đầy lên, ánh mặt vội vàng đong đầy một người.
Đó là Lương tiên sinh của cậu.
———–
[1] Nguyên văn “一切的一切, 像是被展开的水墨, 铺成一副经年的画卷.”: Tui lại tiếp tục bí qt, nên đành gõ i xì qt. Tui xin lỗi
[2] Nguyên văn “风轻云淡” – Phong khinh vân đạm: Theo tui tra gg thì nghĩa đen là trời trong mây nhạt (thời tiết tốt, trời đẹp). Mà trong câu này tui nghĩ nghĩa bóng là chỉ chuyện gì đó nhẹ nhàng nên tui chém cho hợp câu á.