• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Trừng chậm rãi đứng lên, vô thần nhìn tay mình.

Ngay cả em trai cũng không bảo vệ được.

Phế vật.

Anh từ từ dùng quần áo để lau sạch máu trên khuôn mặt mình, máu của em trai mình.

Đều là cặn bã, đều là cặn bã!!

Chu Trừng hoảng hốt, tất cả mọi người trên thế giới này đều như vậy sao?

Phải chạy trốn khỏi đây, nếu không em trai sẽ chết, anh cũng vậy.

Chu Trừng lẻn ra ngoài phòng ngủ của Chu Khải Tường, nghe được Chu Khải Tường và Từ Phượng nói chuyện.

Từ Phượng nói: “Dám ăn cắp tiền của gia đình chúng ta… Em đã biết hai tạp chủng đó đã hết xài rồi.”

Chu Khải Tường nói: “Anh đã giáo huấn chúng nó rồi.”

Từ Phượng nói: “Anh định nhốt Chu Triệt bao lâu? Em thấy nó hình như có chút không ổn.”

Chu Khải Tường không quan tâm phất phất tay: “Anh thấy nó chỉ giả vờ, nhốt hai ngày rồi nói sau, thằng nhãi ranh kia lại dám ném đồ về phía anh…”

Đợi đến rạng sáng, bọn gã ngủ say, Chu Trừng len lén lẻn vào, trộm chìa khóa nhà kho ra. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bầu trời vang lên tiếng sấm sét, một trận mưa lớn sắp tới, hai vợ chồng ngủ rất sâu, tiếng sấm cũng không làm bọn gã thức giấc. 

Chu Trừng nhanh chóng mở nhà kho ra, anh vỗ vỗ em trai, phát hiện Chu Triệt đã hoàn toàn ngất xỉu, anh cõng Chu Triệt, lập tức chạy ra ngoài.

Mưa lớn đã bắt đầu rơi, Chu Trừng đứng trong mưa, nhất thời không nghĩ tới nên đi đâu. Thì ra căn nhà mẹ và họ ở đã sớm bị Chu Khải Tường bán đi rồi.

Thân thích ai nấy đều không phải thứ tốt, nói không chừng sáng sớm ngày mai còn bị đưa về chỗ Chu Khải Tường.

Đến thôn Cảnh Hòa, đi tìm ông bà ngoại, vạch trần gương mặt dối trá thối nát của đám người họ Chu kia. 

Quan trọng nhất là, Chu Triệt đã không thể kéo dài nữa.

Trong mưa lớn, bình thường đất vàng bay cao toàn bộ hóa thành bùn, Chu Trừng một bước thấp một bước cao, cõng Chu Triệt rời khỏi Chu Gia Loan, đi vào một thế giới khác.

Anh dùng hết sức lực toàn thân, hung hăng ném chìa khóa nhà kho ra ngoài, chìa khóa bay về phía xa, cuối cùng rơi xuống núi rừng, chìm trong nước bùn bẩn thỉu.

Chu Trừng vốn là một đứa trẻ, muốn mang theo một Chu Triệt có hình thể tương đương với mình đã thực sự không dễ dàng, hơn nữa hoàn cảnh địa lý vô cùng ác liệt, Chu Trừng cắn răng, đi hơn một tiếng đồng hồ, mới đến thôn Cảnh Hòa. 

Anh gõ cửa nhà ngoại, bà ngoại khoác một cái áo khoác ra mở cửa, hoàn toàn bị dọa ngây người.

Chu Trừng ngã trên mặt đất thở hổn hển, “Mau, mau cứu em trai.”

Ông ngoại ôm Chu Triệt lập tức đến bệnh viện trấn, cả người Chu Trừng cũng bị thương, chờ anh ổn hơn một chút, bà ngoại cũng đưa anh đến bệnh viện.

Chu Khải Tường phát hiện Chu Trừng và Chu Triệt chạy trốn, tức giận, Từ Phượng có chút sợ hãi: “Bọn nó sẽ không nói chuyện chúng ta làm ra ngoài chứ?”

“Không đâu, bọn nó hẳn là không có lá gan đó đâu… Được lắm dám chạy, vậy đừng để rơi vào tay tao!”

Bà ngoại nhìn thấy vết thương trên người Chu Trừng và Chu Triệt, khóc đến trời lông đất lở, mắng to những người Chu gia đó cặn bã, heo chó không bằng, ông ngoại tức giận đến thiếu chút nữa thở không nổi.

“Con gái khổ mệnh của tôi, bọn nó hại chết con, còn muốn hại cháu ngoại của chúng ta, không bằng cầm thú!”

Khi Chu Triệt từ trong bệnh viện trở về, vết thương đã khỏi được đôi chút, nhưng Chu Trừng lại nhạy bén phát hiện, ánh mắt của em trai so với trước kia, có chút vô thần và co quắp, tựa như một con thỏ sợ hãi.

Chu Trừng lúc nào cũng chú ý tình huống của Chu Triệt, quả nhiên, ban đêm lúc tắt đèn đi ngủ, Chu Triệt gắt gao nắm lấy ga giường, cả người giống như là từ trong nước vớt ra, thở hổn hển, nhưng vẫn như bị người ta bóp cổ, không ngừng run rẩy.

Cậu ngã trên giường, đôi mắt mở to, hai tròng mắt lại vô thần và cực đoan sợ hãi, “Tối quá, tối quá, đừng… Ở đây, không muốn bị nhốt lại.”

Chu Trừng thầm nghĩ không ổn, dùng sức ôm lấy Chu Triệt, “Anh ở đây này, đừng sợ, chúng ta ở nhà bà ngoại, không ai muốn nhốt chúng ta nữa.”

Chu Triệt lại không cách nào nhận ra lời nói của Chu Trừng, tay chân cậu lạnh ngắt, hình ảnh đáng sợ trước hai mắt lần lượt phát lại, cậu lại nhìn thấy Chu Khải Tường âm hồn không tan tới gần cậu, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, nhe răng cười với cậu: “Mày trốn không thoát đâu, tao phải trừng phạt mày và trừng phạt anh trai mày.”

“Anh ơi, là Chu Khải Tường, anh mau chạy, mau chạy…” Giọng nói của Chu Triệt dần dần yếu đi, cả người gần như mất hết sức lực, quần áo ướt đẫm mồ hôi, ý thức sớm đã mơ hồ không rõ, thân thể không ngừng co giật.

“Chu Khải Tường không có ở đây, anh ở bên em, đừng sợ, anh ở bên em.” Chu Trừng lòng nóng như lửa đốt, nói năng lộn xộn, anh hận không thể thay thế Chu Triệt chịu tội.

Chu Triệt lần thứ hai được đưa vào bệnh viện, chẳng qua lần này bác sĩ nói ngoại thương dễ khỏi, tâm bệnh khó chữa, nhất là lúc này, trí nhớ của cậu khắc sâu, triệu chứng đặc biệt kịch liệt.

Chu Triệt lẳng lặng nằm trên giường trắng như tuyết, bên ngoài phòng khám, bà ngoại vừa lau nước mắt, vừa nói: “Con nhà chúng ta sao lại mệnh khổ như vậy, rõ ràng là đứa nhỏ ngoan ngoãn…”

Chu Trừng nhìn bà ngoại bi thương, ánh mắt anh khô khốc, lại khóc không ra được, trong bệnh viện bận rộn người đến người đi, xung quanh đầy màu sắc, anh lại hình như là màu xám, không hợp nhau. Tự trách mạnh mẽ nuốt chửng anh như lũ lụt, tại sao, tại sao… tại sao để cho em trai trở thành như vậy, tại sao nằm ở đó không phải là anh mà là em trai.

Em trai cũng là vì bảo vệ anh, mới bị thương nghiêm trọng như vậy.

Anh duy trì một chút tỉnh táo, biết lúc này không phải lúc bị cảm xúc chi phối, anh ép buộc bản thân đem tất cả tình cảm dao động đè xuống, khóa nó lại, bức bách chính mình không buồn không vui. 

Thừa dịp mọi người không chú ý, Chu Trừng đi đến bên cạnh giường Chu Triệt.

Chu Triệt đã bình tĩnh, lồng ngực theo hô hấp hơi phập phồng.

Chu Trừng nắm tay Chu Triệt, dán sát vào trái tim mình.

Anh cúi đầu, không ai có thể nhìn thấy biểu hiện của anh. 

Anh dán vào bên tai Chu Triệt nói: “Tiểu Triệt… Chỉ cần em còn nhận anh làm anh trai, chỉ cần em còn gọi anh một tiếng anh trai, anh liều cái mạng này cũng phải bảo vệ em, thật đấy, anh nói sẽ giữ lời.”

Từ đêm trở về từ bệnh viện, Chu Trừng bảo Chu Triệt ngủ cùng anh. 

Chu Trừng nghiêm túc nói: “Triệt, buổi tối em sợ hãi thì ôm anh, anh sẽ ở bên cạnh em.”

Chu Triệt ngoan ngoãn gật gật đầu, ôm cái gối, ngủ bên cạnh Chu Trừng. 

“Anh, em muốn nắm tay anh.”

Chu Trừng nắm tay Chu Triệt, “Như vậy khá hơn một chút không?”

“Dạ.”

Lúc đi học, Chu Trừng quản Chu Triệt nghiêm khắc hơn bất cứ ai, thậm chí đến mức cực đoan. 

Chu Trừng cũng suy ngẫm về bản thân, có phải ép Chu Triệt quá chặt, nhưng Chu Triệt lại không oán hận, nghiêm túc đi học, làm bài tập, học xong lại đi giúp bà ngoại làm việc.

Con nhà người ta học xong thì thả diều, bắt cá, leo cây, hái trái cây, họ không có các hoạt động này.

Chu Triệt hoàn toàn hiểu được tâm tư của Chu Trừng, họ trải qua những thứ quá mức khủng khiếp, học tập là một phương pháp thay đổi vận mệnh trước mặt trong tầm tay. 

Lúc cấp 2, Chu Trừng và Chu Triệt lấy thành tích xuất sắc thi vào trường học trọng điểm trong thành phố.

Chu Triệt lầm lì ít nói, cậu đối với dung nhập tập thể nào có hứng thú, ánh mắt của cậu chỉ cần nhìn vào trên người anh trai là đủ rồi.

Chu Trừng biết tính tình Chu Triệt, anh liền nói với Chu Triệt, đặt tâm tư vào học tập, chuyện khác tạm thời không nói tới, từ từ thôi, dù sao, họ hơi khác so với những đứa trẻ từ các gia đình khác.

Chủ nhiệm lớp rất quan tâm hai học sinh đã từng gập ghềnh này, luôn âm thầm để ý, phát hiện kỳ thực họ căn bản không cần cô quan tâm. Chu Triệt chỉ là ít nói chuyện, mà Chu Trừng xử lý sự tình so với học sinh khác thành thục hơn rất nhiều.

Không quá mấy ngày, có một nam sinh ngồi sau lưng Chu Trừng đã truyền đến cho anh một tờ giấy, “Có muốn cùng nhau ăn cơm không?”

Chu Trừng nhớ tới, nam sinh này là người rất nhiệt tình, cùng người khác kề vai sát cánh, đối với anh cũng rất thân thiện, luôn thử bắt chuyện với anh. 

Chẳng qua Chu Trừng rất ít khi gặp được bạn bè nhiệt tình như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, vì thế đối với rất nhiều câu hỏi của nam sinh kia, anh cũng chỉ có thể trả lời ngắn gọn.

Nam sinh kia hẹn hai người cùng ăn cơm, Chu Trừng nhìn thoáng qua Chu Triệt, Chu Triệt đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẫn là thôi đi, có lẽ Chu Triệt còn chưa quá quen, trong thời gian hai người họ một mình đột nhiên xuất hiện người ngoài, cậu có thể không được tự nhiên lắm.

Anh lễ phép khéo léo từ chối, nam sinh kia quay đầu lại đi hẹn người khác.

Lúc ăn cơm, Chu Trừng nói với Chu Triệt chuyện này, Chu Triệt hỏi “Là ai thế?”

Chu Trừng nghĩ nghĩ: “Hình như gọi là─”

Không xong, anh quên tên người ta mất rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Qua hai ngày, Chu Trừng và Chu Triệt đi ngang qua sân bóng rổ, nam sinh kia đang chơi bóng.

Chu Trừng nói: “Chính là nam sinh chuyền bóng, lần trước nói là cậu ta.”

Chu Triệt nói: “Thì ra là cậu ta, cậu ta rất nhiệt tình, mỗi lần cậu ta nói chuyện với em, em còn chưa nghĩ ra cách trả lời, thì cậu ta cũng đã đi rồi. Tên của cậu ta hình như là…”

Không xong, cậu căn bản không nhớ tên người nọ.

Bỗng nhiên trên sân bóng có một đám người, lớp trên, mỗi người đều to lớn, bọn chúng ngang ngược vô lý tới tìm tới, còn bắt đầu xô đẩy.

Chu Trừng và Chu Triệt liếc nhau một cái, trong lúc sấm rung chớp giật, hai người đã từ trong mắt đối phương nhìn thấy đáp án giống nhau, sự ăn ý của cặp song sinh làm cho họ không cần dùng ngôn ngữ tức có thể hiểu nhau. 

Chu Trừng thở dài: “Cái này sẽ gây ra rắc rối đây.”

Chu Triệt nói: “Vậy cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo bọn chúng không nói lý trước.”

Chu Trừng với Chu Triệt đi giúp nam sinh kia, nhưng mà họ nghiêm trọng đánh giá quá cao thực lực của đám người này, đám lớp trên rất nhanh đã bại trận, sợ tới mức tè ra quần mà chạy.

Chu Trừng: “…”

Chu Triệt: “Chỉ có vậy sao?”

Hai người dưới cơn ác mộng của Chu Khải Tường hun đúc, đã có khả năng chống cự và giỏi đánh đấm, những người cao lớn kia giống như hổ giấy, hơi dọa một chút là bỏ chạy.

Chu Triệt lấy khăn giấy ra giúp Chu Trừng lau một xíu vết máu bên dưới mũi, có hơi đau lòng, nhỏ giọng nói: “Sao trình độ này còn chảy máu.”

Chu Trừng lườm cậu một cái: “Thời tiết khô nóng, chỉ cần chạm một chút là dễ bị chảy ấy mà.”

Họ quay đầu lại nhìn nam sinh kia. Nam sinh kia cảm động không thôi, trong mắt sóng nước lóng lánh: “Cảm ơn các cậu rất nhiều, các cậu tốt ghê, các cậu vì tôi thế mà bị đánh đến chảy máu, tôi rất cảm động hu hu.”

Chu Trừng nói: “…Cái này, thật ra không phải đâu.”

Nam sinh kia nói: “Cảm ơn cảm ơn anh em các cậu, tôi mời các cậu uống nước nhé.”

Chu Trừng nói: “Không cần cảm ơn đâu─ ờ, cậu tên gì?”

Lần này hai người rốt cuộc nhớ anh bạn này tên Bành Trạch.

Hết chương 13

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK