• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày đó, Chu Trừng và Chu Triệt ở trong siêu thị mua chút đồ ăn cùng đồ dùng hàng ngày.

Chu Trừng đẩy giỏ hàng, Chu Triệt so sánh giá hai loại thịt.

Đúng lúc này, anh nghe Chu Triệt nói: “Các người là ai─”

Anh lập tức quay đầu lại, nhìn thấy hai người đàn ông ăn mặc kín đáo nhưng rất cường tráng đứng bên cạnh Chu Triệt, khống chế hành động của cậu, một người trong đó che miệng Chu Triệt không cho cậu lên tiếng.

Chu Trừng: “Buông em ấy ra!”

Lại có hai người giống như vệ sĩ đứng bên cạnh Chu Trừng, sồn sồn hỏi: “Cậu là Chu Trừng? Cậu ta là Chu Triệt?”

Chu Trừng nói: “Anh đoán xem.”

“Chính là các cậu, hoàn toàn giống với ảnh chụp. Được rồi, cậu và cậu ta sẽ đi với chúng tôi.”

Chu Trừng nói:  “Thả em trai tôi ra trước.”

Người nọ nói: “Không được, tôi sợ cậu sẽ không ngoan ngoãn hợp tác.”

Chu Trừng ngẩng đầu nhìn trần nhà một chút, camera giám sát góc chết.

Người nọ nói: “Không cần phải nhìn, chúng tôi đã chào hỏi cửa hàng này, bọn họ sẽ không lộ ra bất kỳ hành tung nào của các cậu, tương tự như vậy, cậu muốn chạy trốn, muốn được giúp đỡ, cũng cần suy nghĩ lại.” 

Chu Trừng và Chu Triệt nhìn nhau một cái, Chu Trừng dùng ánh mắt nói cùng bọn chúng đi xem sao, Chu Triệt khẽ gật đầu.

Chu Trừng nói: “Đi cũng được, bảo người của anh đàng hoàng một chút, không được đụng vào em trai tôi.”

Người nọ nói: “Điều này đương nhiên, chúng tôi nhận được lệnh chỉ cần đưa cậu đi.”

Bọn họ bị đưa lên một chiếc xe, Chu Triệt bị người bắt cóc ngồi ở hàng thứ hai, Chu Trừng ngồi ở hàng thứ ba, bên cạnh cũng có người trông coi.

“Tới rồi, xuống xe.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Trừng và Chu Triệt xuống xe, là một câu lạc bộ cao cấp, ra vào đều là danh nhân quan lớn.

Bọn họ được đưa đến một căn phòng sang trọng, giống như một phòng khách sạn bình thường, có một bàn tròn lớn. Đối diện bàn tròn là một người đưa lưng về phía bọn họ. 

Người nọ xoay qua, tóc hơi trắng, nếp nhăn trên mặt lộ ra tính toán cùng sắc bén.

Chu Trừng lòng trầm xuống, cách nhiều năm như vậy, rốt cục lại gặp lại ông ta, người cha đã biến mất hơn mười năm, người cha huyết thống của bọn họ, Chu Khải Huy.

Chu Khải Huy trông lạnh lùng hơn nhiều trên TV, bởi vì lúc này ông ta không có nụ cười thương hiệu nữa. 

“Ngồi đi.” Ông ta nói với Chu Trừng, sau đó nói với vệ sĩ bắt cóc Chu Triệt, “Nhốt nó lại.”

Vệ sĩ đang muốn nghe lệnh làm việc, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, một nam sinh nhỏ hơn bọn họ hai tuổi tiến vào, cao hứng phấn khởi nói: “Ba ba, con thích một thứ, ba mua cho con…”

Chu Khải Huy không vui nói: “A Minh ra ngoài đi, ta đang làm chính sự.”

Chu Minh không muốn, khó chịu nhìn Chu Trừng, sau đó lại nói với Chu Khải Huy: “Có thể có chính sự gì?” 

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Chu Trừng cầm một bồ đồ dùng trên bàn, hung hăng ném xuống đất.

Chỉ nghe “choảng” một tiếng giòn tan, đĩa thủy tinh vỡ thành mấy mảnh nhỏ, Chu Trừng cầm mảnh nhỏ sắc bén nhất, thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở phía sau Chu Minh, dùng mảnh vụn kè vào động mạch cổ của nó.

Hết thảy xảy ra quá nhanh, ngay cả vệ sĩ cũng không kịp phản ứng.

Châu Khải Huy mắng vệ sĩ: “Rác rưởi!” 

Chu Trừng bình tĩnh nói: “Không được nhốt Chu Triệt. Ông dám lại đụng vào Chu Triệt, tôi không ngại làm xước trên cổ con trai cưng của ông đâu.”

Chu Minh bị dọa đến run rẩy: “Ba ba…”

Chu Khải Huy nhìn Chu Trừng, bỗng nhiên nở nụ cười, “Quyết đoán như thế, ngay cả ta cũng phải khen ngợi một phen, thật không hổ…”

Chu Trừng lãnh đạm ngắt lời ông ta: “Câm miệng, thả Chu Triệt ra! Đừng nói nhảm nữa!”

Chu Khải Huy nói: “Cậu thả Chu Minh ra, A Lâm, để Chu Triệt ở lại đây.” 

Cổ tay Chu Triệt bị trói dây thừng, tay bị trói ở phía sau, trong miệng nhét một thứ, làm cho cậu không nói được.

A Lâm đứng bên cạnh cậu để theo sát cậu. 

Sau khi Chu Minh lấy lại tự do, cả người run rẩy, chạy ra khỏi phòng như bay.

Chu Trừng nói: “Có cái mẹ gì mau nói, đừng làm mấy thời gian.”

Châu Khải Huy bỗng nhiên nói: “Mấy năm nay hai đứa có sống tốt không?”

Chu Trừng dừng lại một chút, anh hiển nhiên không đoán trước Chu Khải Huy sẽ hỏi cái này, anh trào phúng nói: “Tốt hay không cũng không liên quan đến ông, chúng tôi là đứa trẻ mồ côi bị rời bỏ ở nông thôn, không có cha.”

Chu Khải Huy nhìn anh một lúc lâu, nói: “Ta biết hai đứa cũng không dễ dàng gì, nhưng năm đó ta quả thật có nỗi khổ của mình, ta phải làm như vậy, nhưng mẹ hai đứa kiến thức quá ít, một chút cũng không thể hiểu được ta.”

Chu Trừng nói: “Đừng ghê tởm thế nữa, cần gì phải đem chuyện vứt bỏ vợ con nói thành vô tội như vậy.”

Chu Khải Huy nói: “Ta có thể bồi thường cho hai đứa, để cuộc sống của hai đứa tốt hơn trước vô số lần.”

Thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, Chu Trừng hiểu rõ lý lẽ này, nói: “Điều kiện?”

Chu Khải Huy nói: “Hai đứa ra mặt giải thích với báo chí, hơn hai mươi năm trước ta và mẹ hai đứa bình yên chia tay, bởi vì tính cách không hợp nên ly hôn, rồi một thời gian sau cùng mẹ kế của hai đứa kết hôn, hai đứa không phải con riêng của ta, mà là con của vợ cũ, trước sau ta hai lần kết hôn cách nhau hơn một năm, lại không có quan hệ.”

Chu Trừng rốt cục cười ra tiếng.

Chu Khải Huy: “Cậu cười cái gì.”

Chu Trừng: “Tôi cảm thán ông đã chuẩn bị sẵn sàng. Những gì ông nói thực sự rất toàn diện. Với điều kiện, thật tương xứng với phần thưởng.”

Châu Khải Huy: “Ồ? Cho nên ý của cậu là…”

Chu Trừng nói: “Ngại quá, tôi từ chối.”

Chu Khải Huy trầm mặt: “Cậu chê tiền không đủ?”

Chu Trừng nói: “Chu Khải Huy, thu lại tiền thối nát của ông đi, cuộc sống của chúng tôi rất tốt. Ông nghĩ tiền có thể đổi lấy mọi thứ sao? Khi ông đánh mẹ, khi ông bỏ rơi chúng tôi, ông có nghĩ chúng tôi từng là gia đình của ông không? Mẹ lao động tích lũy thành bệnh tật, buồn bã mà chết, ông chia tay một cách hòa bình, lại rắc thêm vài đồng tiền, thì muốn xóa sạch những sai lầm của ông?”

“Ông và Chu Khải Tường đều cùng một duộc… Tôi chẳng qua là uy hiếp con trai ông, nhưng so với tổn thương nghiêm trọng gấp trăm lần này, mỗi ngày đều xảy ra trên người Chu Triệt.” Chu Trừng thấp giọng nói, “Ông cũng xứng nói bồi thường? Ông lấy gì cái bồi thường?”

Chu Khải Huy nhất thời nói không nên lời.

“Thậm chí đến bây giờ, ông và thuộc hạ của ông, còn dám lấy Chu Triệt uy hiếp tôi…” Chu Trừng nghiêm túc nói, “Mặt mũi của ông, thật khiến tôi ghê tởm.”

Chu Khải Huy nói: “Cho nên cậu không muốn giải thích với báo chí.”

Chu Trừng nói: “Xin lỗi nha, tôi cũng không muốn con đường thăng tiến của ông thuận lợi như vậy đâu.”

Chu Khải Huy nói: “Cậu sai rồi, có thể có cậu ra mặt giải thích, chỉ là sẽ làm cho chuyện này dễ dàng hơn một chút, cho dù các cậu không làm chứng, bọn ta vẫn có thể giả mạo chứng cứ, để đối thủ của ta cái gì cũng không tra được, chẳng qua tốn thêm một chút thời gian mà thôi.”

Chu Trừng nói: “Ông muốn làm thế nào tùy ông, không liên quan đến tôi.”

Chu Khải Huy nói: “Ta khuyên cậu nên suy nghĩ thật kỹ, nếu kết quả đều giống nhau, cậu hoàn toàn có thể ngoan ngoãn nghe lời ta, lấy một khoản tiền lớn.”

Chu Trừng nói: “Tôi từ chối, tôi không muốn phí lời nói với ông nữa, ông muốn làm gì chúng tôi? Muốn giết thì tùy ông, chúng tôi so với tưởng tượng của ông còn kiên cường hơn đấy, ông có thủ đoạn gì đem ra đi.”

“Cậu cho rằng, các cậu thật sự có thể sống tốt sao? Các cậu chung quy vẫn là con của ta, trên người chảy dòng máu của ta…”

Chu Trừng nắm chặt nắm tay.

Bất ngờ, Chu Khải Huy nói: “A Lâm, để bọn nó đi.”

Chu Trừng có chút bất ngờ.

Chu Khải Huy nói: “Đây là danh thiếp của ta, cậu quyết định thì nói cho ta biết. Nếu cậu thay đổi chú ý.”

Chu Trừng và Chu Triệt bị A Lâm kia đưa ra bên ngoài, A Lâm xoay người vào câu lạc bộ.

Chu Trừng giúp Chu Triệt tháo dây thừng ra, cầm tay cậu, giúp cậu hoạt động cổ tay, “Có đau không?”

Chu Triệt lắc đầu, nói: “Em cảm thấy, mấy năm nay Chu Khải Huy, cuộc sống cũng chưa chắc thoải mái.”

Chu Trừng nói: “Mặc kệ ông ta.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Trừng giúp Chu Triệt xoa xoa một hồi, rút tấm card Chu Khải Huy đưa cho anh, không thèm nhìn, xé nát.

Chu Triệt cúi đầu nói: “Thật ra lúc ông ta nói chuyện, em có hơi buồn vì sao là người cha gần hai mươi năm không gặp mặt, nhưng ông ta lại nói đều là lợi ích. Năm đó, cũng bởi vì xuất thân của mẹ, Chu Khải Huy có thể ra tay đánh vợ tàn nhẫn như thế, chúng ta rõ ràng cũng là con trai ông ta, nhưng lại khác biệt một trời một vực với đãi ngộ của đứa nhóc kia.” Cậu cố gắng cười, “Em đã sớm biết ông ta như vậy, nhưng lại tự mình trải qua một lần nữa, vẫn có chút cảm khái.”

Chu Trừng nói: “Suy nghĩ của em anh cũng từng có, kịp thời nhận rõ cũng tốt. Về nhà thôi.”

Chu Triệt đi nhanh hai bước, đuổi theo Chu Trừng.

Câu lạc bộ.

Chu Khải Huy đứng trước cửa sổ sát đất, sờ soạng chiếc nhẫn trên tay, bất giác mỉm cười.

“Đứa con trai này của ta, có thể thành đạt hơn A Minh nhiều.”

A Lâm hỏi: “Tiên sinh, ngài không sợ hai người họ thực sự không làm chứng?”

Chu Khải Huy: “Ta đã nói rồi, kết quả tụi nó làm chứng cũng như nhau, nhưng mà, do đương sự đi ra nói, mức độ tín phục và tán thành của dân chúng càng cao. Họ Tần đã phơi bày diện mạo của tụi nó ra ngoài, muốn người ta giả trang cũng không làm được. Có điều ta tin tưởng tụi nó sẽ nguyện ý, tụi nó chỉ là nhóc con, chẳng qua vừa rồi miệng cứng mà thôi, không ai có thể chống cự sức hấp dẫn của đồng tiền.”

Qua một hai tuần, ngày cuối tuần, Chu Trừng và Chu Triệt đang đi qua một con hẻm nhỏ, một người ngăn bọn họ lại: “Đứng lại.”

Là Chu Minh.

Chu Trừng nói: “Mày muốn làm gì.”

Chu Minh nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”

Chu Triệt nói: “Không ai muốn nói chuyện với mày, mày tránh ra.”

Chu Minh đưa qua một phong bì: “Hừ, xem cái này trước rồi nói sau.”

Chu Trừng mở nó ra, bên trong rơi ra một tấm ảnh, Chu Trừng lòng trầm xuống, Chu Triệt thầm nghĩ không tốt.

Người này không biết khi nào chụp lén hình ảnh bọn họ ôm và hôn, mặc dù không rõ lắm, nhưng cố gắng phân biệt nên có thể nhận ra.

Chu Minh chán ghét nói: “Thật không thể tưởng tượng được, các người lại làm chuyện ghê tởm như vậy… Bây giờ anh có muốn nói chuyện không?”

Chu Trừng nói: “Dẫn đường.”

Chu Minh đưa họ đến một quán cà phê.

Nó chào nhân viên cửa hàng, nhân viên cửa hàng dẫn bọn họ vào một vị trí bên trong, cả khu vực đó đều không có người, là đặc biệt để lại cho Chu Minh.

Chu Triệt: “Chậc, uy phong của đại thiếu gia thật dễ dùng.”

Chu Minh cất ảnh chụp lại, “Các người thế mà có thể làm loại này, thật sự là không biết xấu hổ, trời sẽ đánh…”

Chu Triệt nói: “Mắng đủ rồi chứ tạp chủng, sét đánh vào người ai không cần mày quản, mày dùng những bức ảnh này gọi bọn tao đến đây rốt cuộc muốn nói cái gì.”

Chu Trừng có chút thất thần, ảnh chụp đánh nát lý trí của anh, dọc theo đường đi anh đều suy nghĩ một chuyện, quan hệ giữa anh và Chu Triệt bị người khác biết, chuyện anh sợ nhất…

Chu Triệt và Chu Trừng ngồi cạnh nhau, Chu Minh ngồi đối diện.

Chu Triệt biết Chu Trừng đang suy nghĩ cái gì, đặt tay lên tay Chu Trừng, ý bảo anh bình tĩnh, hết thảy đều có cậu đối phó. 

Chu Minh nói: “Tôi muốn các người giúp ba ba làm chứng.”

Chu Triệt ra vẻ kinh ngạc nói: “Đi chứng minh mày là con ngoài giá thú? Vậy không phải Chu Khải Huy chết nhanh hơn sao? Chậc chậc, đó là ba mày, sao mày có thể nhẫn tâm thế hả?”

Chu Minh hoang mang: “Anh!”

Chu Triệt nói: “Tao cái gì tao, nói xong rồi chưa, nói xong rồi bọn tao đi đây.”

Chu Minh nói: “Anh không sợ tôi tung ảnh chụp ra ngoài, đưa vào trường học của các anh, để cho mối quan hệ ghê tởm này của hai người phơi bày? Xem anh làm người như thế nào!”

Chu Triệt nói: “Mày có thể thử xem.”

Chu Minh không dám tin nói: “Anh không sợ sao?”

Chu Triệt nói: “Mày có thể tung ra, Chu Khải Huy sẽ hoàn toàn xong đời, sau đó mày cũng sẽ bị Chu Khải Huy giết chết, mày sinh ra chặt đứt con đường thăng quan của ông ta, chặt đứt không còn một mảnh. Mày có thể thử xem, là bọn tao bị công kích nhanh hay là Chu Khải Huy chết nhanh.”

Chu Minh gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ nói: “Tôi muốn nói cho ba ba biết, các người loạn luân…”

“Tùy mày.” Chu Triệt một mực ngắt lời nó, “Chu Khải Huy nhìn bọn tao thế nào, bọn tao tuyệt đối chẳng thèm để ý, tốt nhất là ông ta bị ghê tởm đến mức ăn cơm không nổi, nôn ba ngày ba đêm, tao liền đốt pháo chúc mừng. Chẳng qua, ông ta cũng sẽ tìm cách tiêu hủy ảnh chụp, nếu không một khi lộ ra ngoài, sẽ bị đối tác của ông ta làm lớn chuyện, danh dự quét sạch. Mày thật đúng là hiếu thảo.”

Chu Minh một trận choáng váng, nó biết Chu Triệt nói đều đúng, “Anh không sợ người xung quanh nhìn sao?”

Chu Triệt nói: “Em trai à, cảm ơn mày vẫn luôn quan tâm đến bọn tao như vậy. Bọn tao có rất nhiều lý do. Cùng nhau chơi trò chơi đánh cược, hôn một người thì có gì sai? Dù sao thì mọi người vẫn luôn tò mò về cặp song sinh. Đừng quan tâm đến bọn tao nữa. Hãy chăm sóc cha của mày đi, nhưng đừng hại chết ông ta.”

Chu Minh lắc đầu: “Các người quá nhẫn tâm, đó chính là cha của các người! Sao các người có thể vô ơn như vậy?”

Chu Triệt cảm thấy lại nghe được chuyện cười kinh thiên động địa, vì sao mỗi người đều phải đến chỉ trích hai người là vong ân phụ nghĩa, Từ Phượng cũng vậy, Chu Minh cũng thế, nhưng vấn đề là rốt cuộc đám người này đối với hai người có ân tình gì? Chu Triệt thật sự nhịn không được muốn cười, bọn họ vĩnh viễn đặt mình ở vị trí cao cao tại thượng như thế, Chu Triệt nhìn bọn họ vênh mặt hất hàm, thật sự chỉ muốn bật cười.

Chu Triệt nói: “Sorry nha, đó không phải là cha của bọn tao đó là cha của mày. Hơn nữa, ân tình cái quần què, bọn tao không nguyền rủa ông ta, ông ta nên thắp hương cảm ơn đi. Ngay cả ông ta cũng không dám nói bọn tao nên báo đáp ân tình của ông ta, sao mày còn dám nói ra miệng?” 

“Bọn tao đã bày tỏ thái độ như vậy rồi, mày thích nghe thì nghe. Bớt bày cái thân phận đại thiếu gia của mình ra đi, đã vào siêu thị thì đừng có ra một câu vào một câu, cũng đừng làm chuyện trẻ con ngu xuẩn, đừng để người ta tưởng mình mất dạy. Tao nói xong rồi, Trừng, đi thôi.”

Chu Minh hung hăng đấm một phát lên mặt bàn, bị lời nói của Chu Triệt nhồi nhét, vào siêu thị, rồi lối ra? Chuyện khi nào, những chuyện nhỏ nhặt này ai sẽ nhớ…

Đi đến nhà, Chu Trừng vẫn im lặng không nói.

Chu Triệt nói: “Anh sợ à?”

Chu Trừng nói: “Không, anh sai rồi.”

Chu Triệt nhướng mày.

“Chúng ta đại khái là không may mắn lắm, gặp phải người thân khùng điên cặn bã.”

Chu Triệt lấy làm lạ hỏi: “Làm sao vậy, đột nhiên nói những điều này.”

“Kể từ khi nghe Chu Minh nói, anh đã suy nghĩ lại. Khi em nắm tay anh, anh càng trở nên rõ ràng hơn.”

Chu Triệt: “?”

Chu Trừng nói: “Bọn họ cũng xứng.”

“Cái gì?”

“Cũng xứng ngăn cản anh yêu em.” Chu Trừng kéo vạt áo Chu Triệt qua, hôn Chu Triệt.

Chu Triệt kinh ngạc nhìn Chu Trừng: “Anh, anh đây là…” Giọng điệu của anh trai cậu hoàn toàn khác với trước kia. 

Cậu nhìn về phía đôi mắt Chu Trừng thật sâu, kinh ngạc phát hiện bên trong có một vài thứ khác với trước kia, có vẻ đặc biệt sáng ngời. Ví dụ như kiên định, lại như thản nhiên.

Chu Triệt hài lòng nói: “Lúc này mới đúng nè.”

Cậu ôm lấy Chu Trừng, nặng nề hôn một cái, phát ra một tiếng “chụt” thật lớn.

Chu Trừng nói: “Nghe Chu Minh và Chu Khải Huy nói, nghe Từ Phượng nói, còn có rất nhiều người… Bọn họ là người thân trên huyết thống của chúng ta, nhưng chưa từng có người chân chính coi chúng ta là người thân, bọn họ chỉ là không ngừng thỏa mãn dục vọng của mình, không ngừng vì mình tìm lý do, nói thì đường hoàng lắm, bên trong lại không biết thối rữa thành kiểu gì.”

Anh ôm em trai, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của em trai, khiến anh yên tâm: “Dựa vào cái gì… Anh có người anh yêu, bọn họ dựa vào cái gì lại muốn nhảy ra can thiệp, bọn họ là cái thá gì chứ?”

Chu Triệt nói: “Anh à, anh nên nghĩ như vậy sớm hơn.”

Thật xấu hổ, người thân của bọn họ chỉ muốn vắt kiệt chút giá trị sử dụng cuối cùng của bọn họ, rồi chết cũng không quan tâm, nhưng có rất nhiều người xa lạ đối xử tốt với bọn họ.

Chu Trừng nói: “Làm chuột trong mương cũng tốt, cả đời không thấy ánh sáng cũng được─ em đi theo anh sẽ phải chịu khổ, cả đời trốn đông trốn tây, người khác không thừa nhận, cũng không cần bọn họ thừa nhận

Tùy họ nhìn thế nào, anh cũng không quan tâm, anh chỉ cần em, chỉ cần em là đủ, em có đồng ý hay không?”

Chu Triệt nói: “Cái gì chịu khổ, nếu để cho em nhìn anh và người phụ nữ khác ở bên nhau, như vậy cho dù đem thứ ngọt ngào nhất trên thế giới trao đổi với em, em sẽ tẫn cho cô ả vài cái… Anh, mình làm đi.”

Chu Trừng ôm Chu Triệt càng chặt hơn.

Hết chương 17

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK