• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối mặt với tình yêu, lăn xa một chút có là cái thá gì chứ?



Bắc Kinh hôm nay bụi mịn dày đặc. Trong phòng Cơ sở tiếp cận, Phương Hạo cấp huấn lệnh rõ ràng, rành mạch.

“Air China Freight 367, tiếp tục bay lên và giữ độ cao 6000.”

“Xiangjian 1732, giảm độ cao xuống 2000, QNH 1009.”

(Air China Freight: callsign của hãng hàng không Air China Cargo, chuyên chở hàng hóa

Xiangjian: callsign của hãng hàng không Đại Liên

Cả hai hãng trên đều là hãng con của Air China nên dùng chung mã IATA là CA)

“China Southern 3536, rẽ trái hướng 330, phương thức khởi hành ETUDE-01, tiếp tục bay lên và giữ độ cao 2400, QNH 1009.”

“Hướng 330, ETUDE-01, bay lên 2400, QNH 1009. China Southern 3536.”

Phi công bấm gọi trễ nhưng Phương Hạo nghe thấy hướng mũi và phương thức anh ta nhắc lại đều đúng nên tạm thời nhìn sang bên đến. Lúc này có hai ba tàu bay đến ngay gần sát nhau. Anh tập trung theo dõi các chuyến đến, điều chỉnh khoảng cách, phân bố độ cao cho từng tàu bay để đảm bảo các tàu bay giãn cách hợp lý, sau rồi anh mới quay đầu nhìn lại.

Tàu bay China Southern 3536 vậy mà lại rẽ phải!

Phi công rõ ràng đã hiểu thành rẽ phải liên tục theo hướng 330.

Phương Hạo nâng cao tông giọng, vội vàng hô to vào micro: “China Southern 3536, vòng trái ngay lập tức! Vòng trái hướng 330.”

Việc khởi hành tại các sân bay lớn đều có trình tự cả. Mọi người theo thứ tự trước tiên phải bay tới lộ điểm này rồi mới được bay tiếp tới lộ điểm khác. Lúc Phương Hạo nhìn thấy, China Southern 3536 đã di chuyển về phía bên tay phải rồi. Tuy tạm thời không có tàu bay nào trong phạm vi quá sát, nhưng nếu anh ta tiếp tục bay theo hướng đó chỉ tầm nửa phút nữa thôi, khoảng cách với tàu bay thương mại gần nhất sẽ đạt mức cảnh báo cự ly trên radar. Tuy từ thời điểm cảnh báo cự ly tới khi thật sự va chạm còn cách một đoạn thời gian, nhưng việc xuất hiện cảnh báo sẽ bị tính là phạm lỗi nghiêm trọng trong thời gian công tác, hơn nữa kiểm soát viên không lưu cũng có khả năng sẽ phải chịu phạt cùng.

Cũng may, sau vài giây, anh nhận được câu trả lời của tổ lái hãng Đông Phương: “Rẽ trái hướng 330, China Southern 3536. Xin xác thực rẽ trái liên tục đúng không?”

Phương Hạo đáp: “Chính xác,” Một thoáng sau thấy tàu bay đã bắt đầu rẽ trái, anh mới yên lòng được một chút, nói vào kênh radio: “Mấy anh nhìn bản đồ hàng không[1] mà cũng bay sai hướng được sao? Quá nguy hiểm rồi, lần sau chú ý kiểm tra chéo.”

Tổ lái của hãng Đông Phương cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng biện bạch: “Bắc Kinh, xin lỗi, bọn tôi tưởng là rẽ phải liên tục hướng 330.”

Nếu cứ lái máy bay theo những gì bản thân tưởng thì tất cả sẽ loạn cào cào lên mất. Phương Hạo bị chọc tức quá đỗi: “Đừng có mà “anh tưởng”. Lần sau khi nhắc lại đề nghị nêu rõ ý định, có chỗ nào chưa rõ thì phải xác nhận lại.”

Phi công bên kia cũng ngoan ngoãn nghe mắng, trả lời: “Đã rõ, China Southern 3536.”

Phương Hạo sau khi nghe thấy bên đó trả lời thì cũng không tiếp tục truy xét nữa. Nếu đây là tàu bay đến thì anh sẽ mời ngay tới tháp chỉ huy để chất vấn. Tuy nhiên Phương Hạo ngẫm kỹ một lúc thì thấy sau khi anh nói “rẽ trái hướng 330”, China Southern 3536 không nhắc lại phần “rẽ trái”. Nếu thật sự truy tới cùng thì bản thân anh có lẽ cũng không hoàn toàn tránh được trách nhiệm.

Vì sự việc rẽ nhầm hướng của CZ3536, khoảng thời gian còn lại Phương Hạo tập trung cao độ, không dám thả lỏng một chút nào, tới tầm hơn ba giờ chiều là đã cực kỳ mệt mỏi.

Trần Gia Dư hôm nay bay hai chuyến, từ Bắc Kinh tới Thâm Quyến và từ Thâm Quyến tới Bắc Kinh, khoảng bốn giờ hơn là kết thúc một ngày làm việc. Vừa hay anh gặp Trịnh Hiểu Húc bay từ New York trở về, sớm hơn anh một chút. Hai người họ bèn tới khu ăn uống của sân bay để vừa ăn vừa nói chuyện.

Trịnh Hiểu Húc có chút khó mở miệng: “À, Anh Gia, em hỏi anh chuyện này.”

Trần Gia Dư nhìn bộ dạng cậu ta cũng đoán được phần nào rồi: “Lại tia trúng cô tiếp viên nào rồi hả?”

Trịnh Hiểu Húc bị anh đoán trúng tim đen thì hơi xấu hổ, hì hì nói: “Không phải nữ tiếp viên, mà là …. cô gái hôm trước đi ăn cùng chúng ta và chị Yên ý ạ.”

Trần Gia Dư rõ ngay lập tức. Trong số nữ giới có mặt, ngoại trừ Lư Yên thì Túc Lê là một nữ phi công mạnh mẽ, hào sảng – anh đoán Trịnh Hiểu Húc không đủ gan để theo đuổi, vậy không phải chỉ còn lại Sở Di Nhu nhỏ tuổi nhất sao.

“À, Tiểu Nhu ấy hả. Cậu có hứng thú với người ta hả?”

Trịnh Hiểu Húc thấy có hi vọng, bèn hỏi anh: “Anh có tài khoản Wechat của cô ấy không? Có thể cho em kết bạn được không? Hay là anh hỏi thử xem cô ấy có bạn trai chưa?”

Trần Gia Dư chọc cậu ta: “Tự cậu đi mà hỏi người ta đi. Sao hôm đấy ngồi ăn chung lại không hỏi?”

Trịnh Hiểu Húc lấy tay che mặt: “Không phải do em nhát sao.”

Trần Gia Dư cũng không làm khó cậu ta, bảo: “Cậu hỏi Lư Yên xem. Anh cũng không quen Tiểu Nhu lắm, không có Wechat của cô ấy.”

Trịnh Hiểu Húc nói: “Chuyện đó… Anh nhẽ nào còn không hiểu tính chị Yên, chị ấy kiểu gì cũng quay qua nói cho người ta biết trước. Em như này không phải vì thấy anh quen biết nhiều nên mới nhờ anh hỏi thăm thử xem sao?”

Chị em thân thiết như người một nhà. Lư Yên trước giờ còn rất bảo vệ các em gái nhỏ hơn mình, huống chi là Sở Di Nhu.

Trần Gia Dư cảm thấy cậu ta nói cũng có lý, bèn đồng ý: “Được rồi. Để anh nghe ngóng giúp cậu.”

Việc này tạm coi như kết thúc tại đây, nhưng Trịnh Hiểu Húc vẫn chưa hết chuyện, tiếp tục buôn dưa với anh: “Mà trời ơi, hôm nay anh không kịp gặp. Có tàu bay của hãng Đông Phương lúc khởi hành bay sai hướng đấy, hiểu nhầm lớn luôn.”

Trần Gia Dư cũng sửng sốt: “Bay sai hướng?”

Đây là lỗi sai cơ bản, đừng nói cơ trưởng, bất cứ phi công nào bước ra từ các trường lớp đào tạo phi công cũng đều không nên mắc phải.

Trịnh Hiểu Húc đáp: “Đúng rồi đó, hình như nhầm rẽ trái thành rẽ phải. Chẳng hiểu cơ trưởng đó nghĩ gì nữa, lúc đấy còn bị bên Tiếp cận mắng như tát nước vào mặt cơ. Bầu không khí đúng là căng thẳng.”

Trần Gia Dư lập tức vểnh tai: “Ai cơ?”

Trịnh Hiểu Húc: “Cơ trưởng hãng Đông Phương. Em cũng không quen, hình như là cậu nhóc trẻ tuổi nào đấy.”

Trần Gia Dư sửa lời cậu ta: “Anh đang nói bên Tiếp cận.”

Trịnh Hiểu Húc nhớ lại, đáp: “Nghe giọng thì hình như là Phương Hạo của chúng ta. Cậu ta dạy dỗ người khác thì đúng là… Anh Gia, anh chưa gặp đâu.”

Trần Gia Dư nghe cậu ta nói vậy thì nghĩ thầm: Sao chú biết anh chưa gặp? Không những gặp rồi, mà còn từng là đối tượng bị cậu ta dạy dỗ đó.

Hai người họ đang nói chuyện thì nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Trần Gia Dư liếc thấy Phương Hạo và Sở Di Nhu đang cùng nhau đi về phía bên này của sân bay. Anh bèn ra hiệu cho Trịnh Hiểu Húc, sau đó vẫy gọi hai người Phương Hạo.

Anh vẫy tay nhưng bị ngăn cách bởi một nhóm hành khách đi qua đi lại nên hai người kia không nhìn thấy. Bốn giờ chiều là khoảng thời gian sân bay nhộn nhịp nhất, không thấy cũng rất bình thường, Trần Gia Dư bèn gọi: “Phương Hạo!”

Phương Hạo đang đứng trong đám đông thì bị gọi tên, đầu tiên thoáng sững người, sau đó nhanh chóng xác định phương hướng. Vừa thấy là Trần Gia Dư, anh bèn nhìn Sở Di Nhu. Sở Di Nhu cũng hiểu, bảo: “Anh đi trước đi. Muốn mua gì thì để em mua về cho anh.”

Phương Hạo cảm ơn cô: “Chỉ cold brew thôi. Cảm ơn em nhé.”

Cuối cùng chỉ một mình Phương Hạo đi qua.

“Anh Gia, anh Trịnh.”

Trịnh Hiểu Húc cũng là người xởi lởi giống Trần Gia Dư, vội hỏi: “Cậu năm nào đấy?” Sau đó tính thử: “Đừng gọi tôi là anh, gọi tên thôi.”

Phương Hạo nhìn hai người họ rồi nói: “Bay xong chuyến cuối trong ngày rồi sao?”

Trần Gia Dư: “Hôm nay chỉ một chuyến khứ hồi thôi.”

Phương Hạo không nhớ đã nghe thấy giọng anh: “Tôi điều hành chuyến của anh sao? 1518? À, là 3307 nhỉ? Anh về từ Thâm Quyến?”

Anh nhớ máng máng lúc Trần Gia Dư mời anh cà phê tuần trước có nhắc tới lịch làm việc tuần sau đó.

Trần Gia Dư lại một lần nữa ngạc nhiên vì cậu nhớ rõ như thế: “Ừm, 3307 là tôi.”

Phương Hạo nhìn sang Trịnh Hiểu Húc, hỏi: “Hiểu Húc, cậu là 560 nhỉ? Từ New York về?”

Chuyến này Trịnh Hiểu Húc không cầm bộ đàm nhưng Phương Hạo biết anh ta bay chặng nào, cộng thêm việc anh ta mới về tới nên nhoáng cái đã tính ra.

Trịnh Hiểu Húc gật đầu.

Trần Gia Dư hỏi Phương Hạo: “Vừa nãy có vụ gì thế?”

Phương Hạo đoán chừng có lẽ khi Trịnh Hiểu Húc đến nơi vừa hay nghe thấy anh nói cơ trưởng của hãng Đông Phương trên kênh radio, bèn giải thích: “Tôi kêu rẽ trái mà cơ trưởng Đông Phương lại lái thành rẽ phải liên tục, làm tôi sợ thót tim.”

Trần Gia Dư hỏi anh: “Phụ cận có tàu bay khác không?”

Phương Hạo nhăn trán trả lời: “Lúc khởi hành, phụ cận không có tàu bay khác. Nếu có tàu khác thì tôi… khỏi làm luôn rồi.” Có thể thấy rõ tâm trạng anh đang khá tệ.

Trịnh Hiểu Húc chỉ chỉ kêu Phương Hạo ngồi xuống: “Vụ này nghiêm trọng đấy. Nào nào, ngồi xuống đi, ăn chút.”

Phương Hạo xua tay: “Không sao, tôi không ngồi đâu. Hai người ăn đi, tôi không làm phiền nữa.”

Trần Gia Dư nghe cậu nói thấy thật khách sáo. Rõ ràng là anh vẫy tay gọi người ta tới, vậy mà cậu lại kêu mình làm phiền.

Trần Gia Dư lại nháy mắt ra hiệu với Trịnh Hiểu Húc, khiến ngay cả Phương Hạo cũng lấy làm lạ. Hai người này cứ mắt qua mày lại làm gì vậy?

Thế nhưng Trịnh Hiểu Húc hiểu ý, nói: “À, Phương Hạo này, tôi có chuyện nhỏ này muốn nhờ vả.”

Phương Hạo cảm thấy mình đã rõ rồi, nhíu màu: “Cậu cũng muốn hạ cánh 17L hả?”

Anh nhớ mang máng chuyến CA560 hôm nay dùng tàu 777 dành cho những chuyến bay vượt đại dương, được phân cho đường cất hạ cánh xa nhất. Tên nhóc bự con đó phải mất rất nhiều thời gian để lăn vào.

(Dòng máy bay 777 của hãng Boeing là dòng máy bay có tầm bay xa nhất trong phân khúc máy bay hạng trung; thường được sử dụng trong các chuyến bay thương mại đường dài, vượt đại dương, xuyên châu lục)

Trịnh Hiểu Húc vội vàng phủ nhận: “Không, không. Là…”

Trịnh Hiểu Húc nghẹn lời mãi. Có lẽ ở trước mặt Phương Hạo có hơi ngượng nên mặt anh ta ửng đỏ, cũng không nói nổi thành lời. Cuối cùng vẫn phải do Trần Gia Dư mở lời giúp: “Cậu ta muốn hỏi xem Tiểu Nhu có đang độc thân không, cậu có thể giúp giới thiệu cậu ta làm quen không.”

“À,” Phương Hạo bật cười. Chuyện này anh không ngờ tới đấy, “Cái này cậu phải hỏi cô ấy rồi, tôi không quyết thay được. Hay để tôi gọi cô ấy qua đây nhé?”

Trịnh Hiểu Húc vội ngăn lại: “Đừng. Nếu cô ấy có bạn trai rồi thì lúng túng lắm.”

Phương Hạo trấn an anh ta, bảo: “Chắc là không có đây. Để tôi đi gọi cô ấy. Hai anh không vội đi đâu chứ hả?”

Phương Hạo làm việc mau lẹ, không đợi Trịnh Hiểu Húc kịp nói gì đã xoay người để rời đi rồi. Thế nhưng Trần Gia Dư nhanh nhạy, kéo Phương Hạo lại, kêu anh cúi xuống.

Phương Hạo không đi được, đành phải cúi người. Trần Gia Dư đưa tay che, như thể cố ý không cho Trịnh Hiểu Húc nghe thấy rồi ghé bên tai Phương Hạo thì thầm: “Cậu nói giúp cậu ta mấy lời rồi hẵng gọi người qua.” Giọng anh vốn đã trầm khàn, hơi thở phả vào tai Phương Hạo.

Phương Hạo đồng ý. Trịnh Hiểu Húc không nghe được hai người họ thầm thì chuyện gì, tim đã bắt đầu như có chua hươu con chạy loạn rồi.

Phương Hạo gọi Sở Di Nhu qua. Sở Di Nhu có chút không hiểu đang có chuyện gì xảy ra, anh bèn giải thích với cô: “Anh chàng cơ trưởng hãng Air China có mặt trong bữa tiệc của chị Lư Yên hôm trước, cái người họ Trịnh ấy, hình như muốn xin số điện thoại của em.”

Sở Di Nhu ngẫm lại: “Người họ Trịnh?”

Toi rồi, Phương Hạo nghĩ thầm, như này là không nhớ rồi.

Phải một lúc, cô mới nói: “Hình như anh ta rất được, thế thì… thêm số thôi.”

Phương Hạo vội hùa theo: “Đúng rồi, cậu ta được lắm. Em qua đấy đi, anh về trước đây.”

Trịnh Hiểu Hiểu kết bạn Wechat với Sở Di Nhu rồi còn được trò chuyện với cô một lúc, miệng cười toe toét. Đợi Sở Di Nhu rời đi rồi, anh ta mới chợt nhớ ra, hỏi Trần Gia Dư: “Anh Gia, anh thấy Phương Hạo với Di Nhu… không phải có gì đâu nhỉ?”

Trần Gia Dư cực kỳ coi thường: “Cậu phải có niềm tin vào bản thân chứ. Hơn nữa hai người bọn họ làm việc chung cũng được một, hai năm rồi, nếu có gì thì đã sớm có rồi.”

“Ờ ờ,” Trịnh Hiểu Húc nói. “Nhưng mà Phương Hạo tuấn tú, lịch lãm như thế, anh phải để ý một chút giúp em đấy.”

Trần Gia Dư bật cười. Anh cũng cảm thấy Trịnh Hiểu Húc như này khá dễ thương: “Anh sẽ để ý cho cậu. Cơ mà yêu đương phải dựa vào bản thân, cậu có được không đấy?”

Trịnh Hiểu Húc bỗng bảo: “Mà anh nói xem, sao Phương Hạo lại nhắc tới đường bằng 17L vậy? Không phải anh nhân lúc người khác không để ý hối lộ cậu ta đấy chứ?”

Trần Gia Dư thấy cậu ta nhắc tới chuyện này thì chỉ đành thừa nhận: “Hối lộ thì cũng phải thành công mới gọi là hối lộ được,” Anh nói tiếp, “Anh cảm thấy cậu đi hối lộ Tiểu Nhu khả năng thành công sẽ cao hơn đấy. Đài kiểm soát dù sao cũng trực tiếp quản lý đường cất hạ cánh.”

Trịnh Hiểu Húc nói: “Như thế đâu được. Em muốn hẹn hò với cô ấy một cách quang minh chính đại mà.”

Anh ta nghĩ thầm: Hẹn hò là hẹn hò, phải chân thành, chứ không thể mượn cớ hẹn hò để kiếm lợi từ Đài kiểm soát được. Đối mặt với tình yêu, lăn xa một chút có là cái thá gì chứ?

Tác giả: Cơ trưởng Trịnh gets it
  • Chú thích:
[1] Bản đồ hàng không: là các bản đồ chứa đựng các tin tức cần thiết để người lái, các tổ chức và cá nhân liên quan đến hoạt động bay sử dụng.

Ví dụ hình dưới đây là bản đồ về phương thức khởi hành từ đường cất hạ cánh 17L tại sân bay Đại Hưng. Đối với đường cất hạ cánh này thì có hai phương thức khởi hành đó là OMDEK-11D và PEGSO-11D

Khi khởi hành theo phương thức nào thì tàu bay phải di chuyển theo trình tự quy định của phương thức đó. Ví dụ khởi hành phương thức OMDEK-11K, sau khi cất cánh, tàu bay phải di chuyển tới lộ điểm AD751 -> AD752 -> AD753 -> OMDEK-11K

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK