Lúc Bùi Tây mở cửa nhà ra, tầng một tối đen như mực.
Sau khi tập xong, có người gọi cậu lại hỏi chuyện khiến cho cậu chậm trễ chút thời gian.
Cậu đi lên tầng, trên này cũng không bật đèn.
Bùi Tây bật công tắc điện lên, sau đó cậu đến trước cửa phòng Hứa Hâm đứng một lát.
Bùi Tây loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc từ cuối hành lang truyền tới.
Bùi Kỷ Quân biết Hứa Hâm tập múa từ nhỏ, vậy nên ông đã cố tình sửa sang lại một phòng trống thành phòng luyện múa cho cô.
Bùi Tây đi qua đó, mở cửa.
Hứa Hâm mặc áo ba lỗ cùng quần đùi, tóc búi lên, lộ ra một đoạn cổ thiên nga trắng nõn.
Rõ ràng Hứa Hâm đã nhìn thấy Bùi Tây qua tấm gương nhưng cô lại không hề dừng mà tiếp tục múa theo điệu nhạc, so với vừa nãy còn dùng sức hơn nhiều.
Sau khi tiếng nhạc kết thúc, Hứa Hâm cũng ngừng lại, mồ hôi túa ra, thở hồng hộc.
Mới vận động mạnh xong, nội tâm đầy phẫn uất của cô cũng giảm bớt đi phần nào.
Trên đường về cô đều tự nhủ thầm, mấy lời kia đều là Tống An An nói bậy nói bạ, không cần để ý.
Nhưng cuối cùng, Hứa Hâm không thể không thừa nhận, Tống An An vẫn hơn cô tận ba năm.
Hứa Hâm ngồi bệt xuống mặt sàn, thông qua mặt gương nhìn Bùi Tây, cậu vẫn còn đứng đó, không có bất cứ hành động nào khác, ánh mắt dán vào người cô từ nãy đến giờ.
"Vừa nãy, Tống An An tìm mình, nói một ít chuyện." Cô dừng một chút, "Chuyện giữa hai người."
Ánh mắt cả hai giao nhau trong tấm gương, Bùi Tây đứng ở cửa, có chút tối, nửa khuôn mặt bị che lấp. Mà cô đang ngồi chính giữa phòng, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng xuống người cô, khiến cho khung cảnh có chút mộng ảo.
Hai luồng mềm mại trước ngực cao vút, ép sát lại với nhau, khe rãnh sâu thăm thẳm kia theo từng tiếng thở dốc mà phập phồng lên xuống.
Hai chân thon dài thẳng tắp, bắp đùi trắng nõn, ánh sáng chiếu vào tản ra hơi thở dụ hoặc khiến người khác phải đảo điên.
Nhưng mê người nhất, có lẽ chính là đôi mắt của cô.
Không hề né tránh, nhìn thẳng vào cậu, nốt ruồi son nơi khoé mắt lại càng khiến cho vẻ đẹp ấy thêm ma mị.
Nàng tiên cá dưới bãi đá ngầm nhẹ nhàng cất lên tiếng hát êm tai, dụ dỗ khiến cho tâm trí của những kẻ thuỷ thủ lạc lối vào trong vực sâu thẳm, không còn đường trốn thoát...
Mà Bùi Tây, chỉ cần một ánh mắt của Hứa Hâm liền có thể vì cô mà vượt lửa qua sông, cam tâm tình nguyện.
"Mình với cô ta, cái gì cũng không có."
Nếu đây là lời người khác nói, nhất định Hứa Hâm sẽ không đời nào tin, chỉ cảm thấy đây chẳng qua cũng chỉ là nói cho có lệ mà thôi.
Nhưng người đó lại là Bùi Tây, vậy nên cô tin tưởng.
Hứa Hâm chống tay đứng dậy, đi đến trước mặt Bùi Tây, khoảng cách giữa hai người còn chưa quá một bước chân.
Hứa Hâm vốn dĩ rất cao, thế nhưng đứng ở trước mặt Bùi Tây, nhón chân thêm một chút thì cũng chỉ cao tới cằm cậu.
"Vậy, chuyện giữa chúng ta thì sao?" Bùi Tây nhẹ giọng hỏi.
"Chúng ta sẽ có cái gì sao?"
Không phải trên pháp luật, cũng chẳng phải theo luân lý.
Chỉ đơn thuần là tình cảm giữa Bùi Tây và Hứa Hâm.
Sẽ có cái gì sao?
Hứa Hâm ngửa đầu nhìn cậu, nội tâm sợ hãi đến không nghĩ được gì.
Bùi Tây nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi son trên khoé mắt.
Lòng bàn tay của cậu có chút thô ráp, có lẽ là do luyện đàn quá nhiều.
Tay Bùi Tây rất lớn, khuôn mặt Hứa Hâm nằm trong tay cậu trông càng thêm nhỏ xinh.
Hứa Hâm cảm thấy tâm tình vừa ổn định của mình nay lại một lần nữa nóng tới sắp hỏng mất rồi.
Ngón cái của Bùi Tây ấn vào giữa môi Hứa Hâm, đôi môi cô có màu hồng nhuận, vừa tươi đẹp lại ướŧ áŧ.
Hứa Hâm giật giật, ngón tay Bùi Tây đi sâu vào thêm một chút.
"Cậu cảm thấy giữa chúng ta có cái gì, chúng ta sẽ có cái đó." Bùi Tây nói.