• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tay cậu nâng cổ chân Hứa Hâm lên, tay còn lại đỡ lấy cánh tay, bế cô xuống nước.

Hứa Hâm cố gắng đứng thẳng, bể hơi sâu, mấp mé tới tận chỗ xương quai xanh của cô.

Hứa Hâm gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của Bùi Tây, không muốn buông ra.

Sự thật chứng minh, Bùi Tây còn là một giáo viên dạy bơi vô cùng giỏi.

Bản thân Hứa Hâm đã từng học qua bơi lội, chỉ là lâu rồi không luyện tập nên nhất thời cảm thấy có chút mới lạ. Cũng nhờ có sự dẫn dắt của Bùi Tây mà chỉ qua vài lần đạp nước là cô có thể tự bơi một mình.

Bùi Tây tuy bị "bỏ rơi" nhưng cũng không oán hận câu nào, chỉ đứng im một chỗ, lẳng lặng nhìn cô.

Hứa Hâm bơi một mình được vài vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra có chỗ không đúng, bơi tới bên cạnh cậu.

"Anh không bơi nữa à?"

Do vừa bơi xong nên thể lực của cô đã tiêu hao hơn phân nửa, lúc này cô đang cố dùng chút sức lực còn lại để dựa sát vào người Bùi Tây, thở hổn hển.

Bàn tay của Bùi Tây vòng qua eo cô, khư khư giữ chặt cô trong lồng ngực mình.

"Mệt à? Muốn nghỉ chưa?"

Cô lắc đầu, muốn dựa vào cậu như này thêm một lát.

"Đua không?"

Bùi Tây có chút buồn cười, cô nàng này sức lực không hơn ai mà vẫn còn có thể rảnh rỗi muốn bơi đua cơ đấy.

"Đua cái gì?" Cậu biết rõ còn cố hỏi.

"Đua xem ai sẽ bơi tới bên kia trước."

"Được."

"Nhưng mà, anh phải cho em bơi trước mười giây." Hừ, ai bảo thực lực giữa bọn họ vô cùng chênh lệch cơ chứ.

"Được thôi."

Hứa Hâm cười cười, lập tức xoay người bơi tới phía đối diện.



Rất nhanh sau đó cô đã nhìn thấy Bùi Tây đang đuổi theo ngay sát bên cạnh mình, có vẻ như cậu đang bơi theo tốc độ của mình, khoảng cách nhất định vẫn được duy trì từ nãy tới giờ.

Tất cả là vì muốn được ở gần cô.

Cho đến lúc đã gần về tới đích, cậu lại đột nhiên tăng tốc bơi vọt lên trước, sau đó xoay người nhìn cô.

Hứa Hâm nhất thời phản ứng không kịp, cả người cứ thế đâm sầm vào vòng ôm của cậu.

Cô tức tối, duỗi tay nhéo mạnh vào vai cậu, không ngờ dưới sự tác động của nước hành động này lại giống như là đang sờ soạng vậy.

Bùi Tây ôm cô, ý cười trên mặt càng thêm đậm.

Đùa giỡn được một lúc, cả hai đều bình tĩnh lại.

Bùi Tây đỡ lấy eo Hứa Hâm, đẩy cô dựa vào thành bể. Gần nửa thân trên của cô lộ ra khỏi mặt nước, dưới chân không chạm được xuống đáy, cả người chỉ có thể bám sát vào cậu.

Bên dưới ngâm mình dưới làn nước lạnh lẽo, bên trên lại là môi lưỡi quấn quít triền miên với nhau đầy nóng bỏng.

Một tay cậu túm lấy cái chân đang vung loạn của cô, tranh thủ chậm rãi xoa từng tấc da thịt bên dưới.

Vào lúc Bùi Tây chịu buông tha cho đôi môi Hứa Hâm thì cô mới để ý không biết tay mình đã chủ động vòng qua cổ cậu từ lúc nào, hai người dính chặt vào nhau, cảm giác như không có lấy cả một kẽ hở.

Cái hôn của cậu dần dần trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên cổ Hứa Hâm. Từng chút từng chút một, bọt nước quanh đó nổi lên tứ tung.

Được một lúc thì Hứa Hâm ôm chặt lấy đầu Bùi Tây, không cho phép cậu động đậy thêm nữa.

Bùi Tây ngẩng đầu lên, chạm nhẹ môi mình vào môi cô rồi dùng lực nhấc cô ngồi lên thành bể.

Sau đó cậu kéo Hứa Hâm vào nhà, đi thẳng lên phòng rồi đè cả người cô vào cánh cửa.

Hứa Hâm nhắm mắt, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Bùi Tây.


Bàn tay cậu dọc theo tấm lưng trườn lên trên, nhanh chóng cởi nút thắt cột đằng sau cổ. Áo tắm ướt đẫm của cô dính sát vào người cậu, khiến cho Bùi Tây cảm thấy khô nóng không thôi.

Tay Bùi Tây lại chuyển qua đằng trước, chuẩn xác cầm lấy nơi mềm mại nào đó.

Toàn thân Hứa Hâm lúc này đều khô nóng, phần ngực bị cậu chạm vào giống như bị thiêu đốt, nóng tới khó chịu, nội tâm kêu gào muốn được giải thoát.



Đỉnh anh đào kia đã sớm nhô lên, hết bị Bùi Tây kéo về đằng trước rồi lại ấn mạnh xuống.

Bùi Tây dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, du͙ƈ vọиɠ trong mắt đã không thể nào che giấu được nữa.

Cậu bế Hứa Hâm lên, cô còn cực kỳ hợp tác, chủ động vươn tay vòng qua cổ cậu.

Bùi Tây đặt cô xuống giường, ngay giây sau đó liền phủ người lên.

"Áo tắm... Cởi..."

Cậu cười, "Không cần vội, cứ từ từ."

Ai nóng vội? Cô chỉ là không muốn làm ướt khăn trải giường thôi mà.

Vừa định mở miệng giải thích thì nụ hôn của Bùi Tây lại ập đến một lần nữa, khiến cho lời còn chưa nói đã phải nuốt xuống bụng.

Bùi Tây vừa hôn vừa bắt đầu cởi đồ tắm của Hứa Hâm ra.

Làn da trắng nõn từ từ lộ ra bên ngoài không khí, Bùi Tây không kiềm chế nổi, hôn xuống từng tấc da thịt.

Tới nơi nào đó ngay xương hông, Bùi Tây dừng lại.

Cậu duỗi tay xoa nhẹ.

Hứa Hâm nhìn người trước mặt, cười tà mị, "Đẹp không?"

Bùi Tây không đáp, nhẹ nhàng hôn xuống, nụ hôn mang theo sự thành kính cùng ôn nhu.

Hơi thở của Bùi Tây nhẹ nhàng phả vào chỗ đó, ngứa.

Cô có cảm giác như nơi nào đó đã bắt đầu xấu hổ mà chảy nước ra rồi.

Cô ngượng ngùng giãy giụa, ai ngờ đang định khép chặt hai chân thì lại đụng trúng phải mặt cậu.

Bùi Tây nở một nụ cười trầm thấp, vươn tay giữ chặt lấy đôi chân đang làm loạn phía dưới kia.

Cậu đã nhìn thấu ý đồ của cô rồi.

Ngay sau đó, cậu liền cúi thấp đầu, trực tiếp hôn lên nơi mẫn cảm nhất của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK