• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Yên Hỏa" Đứng ở cửa, Chung Hành gọi tên cô. Giọng nói hấp dẫn sự chú ý của nhiều người: "Cậu lại đây một chút, thầy giáo muốn gặp cậu để trao đổi về chuyện học."

Tống Lai Yên đồng ý, lập tức chạy qua đó. Sau khi đi cô mới nhận ra cuộc gặp mặt đó có liên quan đến một sự kiện khiến bản thân sợ nhất.

Đáng sợ nhất không phải thi cử cũng không phải phân ban, mà là mỗi lần khai giảng năm học mới, như thường lệ giáo viên đều sẽ điều tra gia cảnh của học sinh. Nếu thành thật khai báo như trên giấy tờ thì nhà trường sẽ tra ra được cha cô đã hi sinh vì nhiệm vụ. Sau đó họ sẽ xem cô như một đứa trẻ mà an ủi giúp đỡ, đả thông tư tưởng. Thoạt nhìn đây không hắn là chuyện xấu, có điều nếu vậy chẳng khác nào lại thêm một lần xát muối vào miệng vết thương lòng.

Nhưng chẳng qua cô chỉ là một cô bé mười lăm tuổi, tuổi nhỏ thế mà phải chịu tang cha, thế nên mỗi lần nhắc lại là thêm một lần in sâu vào tâm trí, cứ thế sự khó chịu sẽ ngày một tăng lên. Xét theo một khía cạnh nào đó, căn bản là cô không muốn lộ ra tin tức này. Chẳng hạn như chức vụ của cha cô, ông qua đời khi nào, vì sao lại mất... tất cả cô đều không muốn nói.

Nghĩ thế, cô dứt khoát đưa  bảng biểu còn trống vào tay thầy giáo, nói với một thái độ điềm tĩnh mà khiêm tốn: "Em cảm ơn thầy ạ!"

Thầy giáo liếc nhìn sơ qua sau đó vội vàng gọi cô lại: "Em chưa điền hết thông tin này."

"Em không muốn điền ạ."

Thầy giáo cực kì kinh ngạc: "Sao thế? Nếu em điền đầy đủ thì dựa theo hoàn cảnh gia đình, em sẽ nhận được không ít trợ cấp. Hơn nữa khoản trợ cấp này sẽ được gửi đều đặn đến khi em tốt nghiệp. Đó là một phúc lợi vô cùng lớn, thầy nghĩ em vẫn nên điền thì hơn."

Tống Lai Yên nhẹ nhàng lắc đầu: "Em cảm ơn thầy nhưng em có dự tính riêng của mình."

Thầy ấy định đứng lên khuyên thêm vài câu nhưng bên cạnh đã có người nhanh hơn, chớp thời cơ nói: "Có khi nào mẹ em ấy đã gả cho đại gia nên hiện giờ gia đình em học sinh này không được liệt vào hàng gia đình đơn thân, vì thế bị tước quyền nhận tiền bảo lãnh chăng?"

"Chuyện đó không quan trọng, miễn có người thân qua đời là đã hợp lệ rồi."

"Chắc không vì hoàn cảnh khá giả hơn mà không được nhận tiền đâu. Ba em ấy không phải đã anh dũng hi sinh vì nhiệm vụ sao?"

Mọi người xung quanh sôi nổi bàn tán. Có lẽ họ không có ác ý nhưng khi truyền vào tai Tống Lai Yên, từng câu từng chữ như ẩn giấu hàng ngàn mũi kim hung hăng đâm vào chỗ yếu ớt trong lòng cô.

Thầy hỏi: "Cấp bậc của ba em là gì?" "...Phó cục trưởng."

"Tai nạn đó ắt hắn phải lớn lắm nhỉ?"

"Dạ." Cô gật nhẹ đầu, giọng nói lí nhí gần như không nghe thấy. Thái độ cô đã rõ ràng như thế nhưng cố tình vẫn còn một vài người cố chấp gặng hỏi cho bằng được: "Có phải vụ tai nạn xảy ra rất nhiều năm về trước, vụ án 317 người buôn bán ma túy? Thầy có nghe người ta bàn đến, hình như lúc ấy rất nhiều cảnh sát đã hi sinh."

"Ma túy? Trời ạ!" Một cô giáo vì nghe tin tức chấn động này mà hốt hoảng che miệng lại. "Vụ án liên quan đến ma túy đa số đều chết rất thảm. Dù bắt được tay buôn ma túy nhưng mọi người đều đã bỏ mạng, nghe nói những con nghiện còn tra tấn con tin rất tàn bạo."

Trái tim Tống Lai Yên như bị dao nhỏ cứa, trong nháy mắt máu tươi đầm đìa.

Cô nặng nề cúi đầu, tầm mắt dù dừng ở lát gạch trắng tinh dưới đất, nhưng mơ hồ vẫn thấy được vũng máu màu đỏ tươi.

Dù thời gian có trôi, cô vẫn không tài nào quên được ánh tà dương buổi chiều đỏ như máu kia. Khi đó mẹ cô ngồi lì ở bệnh viện khóc đến tê tâm liệt phế. Bà quỳ trên mặt đất, nhất quyết không cho bác sĩ nâng cáng lên, vì nằm trên đó là thi thể đã nguội lạnh của người đàn ông mà bà yêu sâu đậm.

Dù vải tang màu trắng đã che đậy khung cảnh đau lòng nhưng máu tươi và những chất dơ bẩn vẫn như nước chảy ào xuống. Lúc ấy cảnh sát không cho Tống Lai Yên đến gần nên đã đẩy cô ra xa. Bởi thế nên cô chỉ có thể bất lực đứng từ xa mà nhìn. Trên cáng thương, có một cánh tay bị cháy đen rũ xuống, nhìn thấy mà nhói lòng.

Cô hoảng sợ mở to hai mắt, giây phút đó cô không tin chuyện đang xảy ra trước mắt mình. Chỉ vừa mới tối hôm qua, cha cô, ông ấy vẫn còn ở đây, ông cười và nói rằng cuối tuần sẽ dẫn cô đi công viên chơi. Vậy mà... chỉ có một đêm, một đêm ngắn ngủi mà thôi, ông đã nằm yên trên cáng thương, hai mắt nhắm nghiền, thi thể ông đã không còn nguyên vẹn, lời hứa theo đó cũng tan biến đi.

Ông vĩnh viễn đã không còn có thể kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cho cô nghe, cũng không bao giờ có thể đặt cô ngồi trên cổ ngắm nhìn bầu trời đầy sao cao vời vợi, không bao giờ được gọi cô là "Con gái bảo bối", hàng ngày sẽ không được nghe giọng nói hân hoan líu lo của cô, càng không có khả năng nhìn cô chạy lon ton, ngây ngô bập bẹ gọi "Cha ơi cha!"

Năm ấy, Tống Lai Yên tròn mười tuổi, đầu óc cô dại ra, xung quanh trở nên tĩnh mịch. Lát sau, cô không màng tất cả, liều mạng lao lên: "Cha ơi! Cha ơi cha!" Giọng trẻ con non nớt nhuốm màu thê lương, khiến người nghe chạnh lòng, nước mắt như chực trào ra.

Cô té ngã một cú đau điếng trên mặt đất, sau đó lại kiên cường giãy giụa bò dậy. Lúc ấy người cậu đã tiến lên giữ chặt thân thể đang run lên bần bật của cô lại: "Tiểu Yên, con đừng qua đó! Đó không phải là cha của con."

Nhưng đó chỉ là một đứa bé mà thôi, một cô bé chỉ mới mười tuổi thì làm sao phân biệt được đâu là lừa gạt đâu là lời nói dối có ý tốt cơ chứ? Nước mắt cô tầm tã rơi xuống: "Cho con... Cho con thấy mặt cha một lần cuối được không cậu?"

Sự chú ý của mọi người đồng loạt đổ dồn về Tống Lai Yên. Hiện giờ, cô có vẻ không thích hợp, đầu vùi xuống thật thấp, cả người như mất hết sinh khí. Nữ sinh đứng gần nhất bèn quay sang kiểm tra sắc mặt cô xem như thế nào, nhưng chưa đến gần đã thấy có nước mắt đang rơi "Tí tách" trên mu bàn tay Tống Lai Yên.

Cô kinh ngạc khi thấy Tống Lai Yên khóc, cuối cùng nhịn không được nên đã nói ra. Sau đó, trong phòng tức khắc trở nên im ắng.

Chưa hề nói một câu nào, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tống Lai Yên đã vội vàng xoay người rời đi. Cho đến khi trốn vào nhà vệ sinh góc cuối cùng, cô mới nghẹn ngào che miệng, cả mắt và mặt đều đỏ bừng, nước mắt to như hạt ngọc từng giọt từng giọt chảy xuống.

Cô khóc trong im lặng, khóc đến khi khàn cả giọng.

Ai đã nói thời gian có thể xóa nhòa đi vết thương lòng? Có lẽ bi thương và đau đớn sẽ bị thời gian tạm thời áp chế, nhưng chúng vĩnh viễn sẽ không biến mất, chúng chỉ đang âm ỉ ở một góc vô danh nào đó, một khi những giây phút yếu lòng trỗi dậy, chúng sẽ

xông ra từ dưới đất, dùng những gai nhọn sắc bén, ác độc cứa vào trái tim cô một lần rồi lại một lần, cứa đến khi máu chảy đầm đìa, đến khi trái tim trở nên khô cằn.

Tống Lai Yên không dám nhắm mắt lại. Bởi vì một khi cô làm vậy, trong đầu đều sẽ là hình ảnh đó.

Sâu trong hành lang truyền đến tiếng khóc cật lực đè nén, thút tha thút thít giống hệt như con vật nhỏ đang tuyệt vọng thống khổ rên rỉ.

Di động rung lên vài cái, là tin nhắn Phương Tiêu Tiêu gửi. Cô nàng hỏi cô đang ở đâu, tại sao lại không đến lớp. Tống Lai Yên không hồi âm, chỉ lặng lẽ vùi sâu mặt vào hai đầu gối.

Thời điểm bất lực bàng hoàng như hiện tại, cô lại bất giác nhớ đến Mạc Nhiên. Cô ước rằng giá như anh có thể đến cạnh cô, dùng sức ôm cô thật chặt ngay lúc này thì hay biết mấy.

Nghe nói những cô bé tuổi nhỏ phải chịu tang cha như cô sau khi trưởng thành đều có khuynh hướng yêu anh trai.

May mắn thay, Mạc Nhiên không phải anh ruột của cô.

Bây giờ hầu hết các lớp đều đang trong tiết nên nhà vệ sinh cực kì vắng vẻ. Bỗng nhiên, có tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, Tống Lai Yên nghe được ngay lập tức liền ngừng nức nở, ngừng thở cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Tiếng bước chân "Lộc cộc" dẫm trên sàn, không ngừng đi về phía cô.

Tức khắc, mọi dây thần kinh đều căng ra, cô cảnh giác, xác nhận chốt cửa đã được khóa lại.

Duy nhất có một khe hở dưới cùng của cánh cửa là không bị che chắn. Thông qua đó, cô nhìn được một đôi giày màu đen, cô thừa biết là có người đang đứng trước cửa vệ sinh của mình.

Cô tập trung cao độ nhìn chằm chằm chốt cửa, có điều nơi đó cũng không hề vang lên một chút động tĩnh nào đáng ngờ. Khoảnh khắc cô còn đang hoang mang, bên tai liền truyền đến một giọng nói.

"Em đang ở bên trong phải không?"

Trong nháy mắt, cô còn tưởng đó là ảo giác. Cô muốn gặp anh, anh liền xuất hiện, thật không thể tin được!

Cửa bị gõ từng nhịp đều đều: "Là anh." Không chần chừ, cô mở cửa ra.

"Vì sao em không nhận điện thoại?" Anh nhíu mày hỏi. Cô ngẩn ngơ, đứng đờ người ra nhìn anh.

Anh nghĩ bệnh cảm đã chuyển sang sốt nên sốt ruột đặt tay lên trán cô kiểm tra.

Nhưng ở thời khắc da thịt tiếp xúc, đột nhiên Tống Lai Yên lại nhào vào lòng anh.

Mạc Nhiên nắm lấy hai vai, bắt cô ngẩng cao đầu, thế nhưng anh không bộp chộp hỏi cô "Em có ổn không?", mà thay vào đó là đánh giá sắc mặt cô vài lần. Lát sau, anh đã có thể mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Cái gì anh cũng chưa nói, cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng làm chỗ dựa vững chãi cho cô nương tựa.

Chôn mặt trong ngực anh, Tống Lai Yên tham lam cảm thụ nhiệt độ cơ thể của anh.

"Sao anh lại biết em ở đây?" Giọng nói cô còn chút nghẹn ngào vì khóc.

"Anh đoán." Anh trả lời cho có lệ, như không muốn nói ra nguyên nhân, nhưng cũng vì vậy mà chủ đề về người cha đã qua đời của cô đã được lược qua.

Cô khịt khịt mũi: "Anh ơi, em muốn về nhà."

Trong lúc Mạc Nhiên còn đang trầm ngâm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn luôn ủ rũ cúi xuống.

Trên mặt cô còn vương lại nước mắt, đôi mắt hồng hồng, lông mi ướt dính lại thành từng dúm, biểu tình trên gương mặt thật bình tĩnh, nhưng đôi con ngươi linh động trước kia giờ đây không hiểu sao lại trống rỗng, ánh mắt nhìn xa xăm như con búp bê rách nát bị tước đi linh hồn.

Tống Lai Yên của hiện tại khiến Mạc Nhiên cảm thấy trái tim như đang thắt chặt lại, trong lòng cực kì khó chịu.

"Được, để anh đưa  em về."

Sau khi nhận được lời cam kết này, Tống Lai Yên liền nhìn anh, rốt cuộc trong mắt cũng đã có một chút ánh sáng chậm rãi tích tụ.

Đôi môi mở ra, nhẹ nhàng mấp máy. Nghe cô nói, Mạc Nhiên liền hoài nghi mình nghe lầm, vì giọng nói kia quá yếu ớt như không hề tồn tại. Sau đó chuyện bất ngờ đã xảy ra, cô nhón mũi chân, vòng tay qua cổ anh, dựa sát vào tai anh mà thì thầm.

"Anh làm tình với em đi."

Chỉ là một câu lại khiến anh liên tưởng đến những hình ảnh nóng bỏng, cả người cũng bắt đầu nóng lên.

Nhón chân lâu làm chân hơi mỏi, nên thật mau cô đã hạ người xuống. Đôi tay anh dừng ở eo cô, không khống chế được mà siết chặt hơn, mũi chân cô vì thế liền bất động, hành động tức khắc

dừng lại.

"Kinh nguyệt của em như thế nào rồi?" "Hết rồi ạ."

"Còn cảm cúm thì sao?" "Cũng hết rồi ạ."

Khóe môi Mạc Nhiên hơi nhỉnh lên: "Hết rồi?" Cũng giống như cách trả lời của cô, nhưng đây là hỏi ngược lại.

"Hai việc này không quan hệ với nhau mà anh." Cô nói: "Anh tiến vào ở phía dưới, cũng không phải ở trong miệng em, em đảm bảo sẽ không lây bệnh cho anh đâu."

Anh tiến lên phía trước một bước khiến cô phải lùi về phía sau, cuối cùng toàn bộ phần lưng đều dán vào tường.

Anh cúi đầu, muốn cắn môi cô, nhưng cô lại nghiêng đầu tránh thoát: "Em không muốn hôn môi, em muốn làm tình cơ."

Mạc Nhiên ngừng lại để nhìn cô thật rõ.

Không biết vì lí do gì mà khi bị ánh mắt anh nhìn chăm chú, cơ thể cô không kháng cự được bỗng chốc hơi co rúm lại. Nhưng đó chỉ là trong phút chốc, lấy hết dũng khí, cô vẫn ngoan cố nắm chặt vạt áo anh.

"Rốt cuộc anh có làm không?" Tuy là câu chất vấn nhưng ngữ điệu vẫn còn đâu đó một chút yếu ớt bất lực.

Mạc Nhiên không trả lời, dường như biểu cảm trên mặt cũng không có gì thay đổi, có điều đôi con ngươi lại càng ngày càng trầm, càng ngày càng sâu, sáng quắc nhìn cô chằm chằm như đang thăm dò.

Hít vào một hơi thật sâu, Tống Lai Yên dùng sức kéo thật mạnh vạt áo phía trước của anh, rồi kiễng chân lên hôn.

Cô không muốn bận tâm đến luân thường đạo lý, cũng chẳng cần biết đây là đúng hay sai, cô chỉ biết bản thân khao khát anh, khát cầu anh cứu rỗi cô khỏi hoàn cảnh bế tắc này, muốn làm tình cùng anh, rất muốn anh tiến vào cơ thể mình.

Cô hôn vội nên có chút trúc trắc, môi hồng dán trên môi anh, rất nhanh đã hơi run. Thế nhưng không vì vậy mà cô buông ra, bàn tay nắm lấy cổ áo anh ngày càng siết chặt hơn.

Cảm nhận được bàn tay anh dọc theo cột sống uốn lượn xuống, Tống Lai Yên bất giác "Um" một tiếng, sức lực ở tay càng tăng thêm. Sau đó, cô đã rơi vào thế hạ phong, đôi tay từ khi nào còn bướng bỉnh bấu víu lấy vạt áo đã bị anh dùng sức nắm lấy, ngay cả cổ tay cũng bị cầm chặt, rồi đưa  qua đỉnh đầu, cô của giây phút này tựa như một con bướm bị giam cầm.

Cô nghe được Mạc Nhiên hỏi: "Em muốn làm ở đâu?" "Em muốn ở chỗ này, ngay lập tức."

Anh nhìn vào mắt cô, thật sâu thật sâu.

"Anh, em..." Lời nói còn chưa dứt, khuôn miệng nhỏ nhắn đã bị Mạc Nhiên xâm chiếm. Môi lưỡi dây dưa khiến cô than nhẹ, anh càng hôn càng sâu, ý loạn tình mê nâng cằm cô lên. Bốn cánh môi giằng co triền miên quyến luyến không rời, từng đợt âm thanh nước bọt dâm mị vang lên.

Tống Lai Yên hoàn toàn nghe theo cảm tính, chỉ biết rằng khi thân thể cô được anh ôm chặt trong lòng, cảm giác mất mát, khó chịu và thống khổ đã dần dần nhạt nhòa. Nương theo sự khát khao của con tim, cô càng dựa sát vào ngực anh, gần như làm tổ trong đó, sau đó mở đôi môi ra, điều này làm cho anh tiến vào càng sâu hơn, giống như cô tự nguyện dâng tặng toàn bộ dưỡng khí, toàn bộ sinh mạng

cho anh, chỉ riêng mình anh, người anh trai mà cô hằng yêu thương.

Tiếng hít thở càng lúc càng thô nặng, thỉnh thoảng hòa lẫn vào đó là tiếng rên rỉ ngọt ngào dịu dàng như tiếng mèo kêu, tại nơi vắng vẻ như hiện giờ có vẻ dễ bị phát hiện hơn bao giờ hết.

Vừa hôn cô, Mạc Nhiên vừa dùng một tay đẩy cánh cửa ra.

Cơ thể mất trọng tâm, cô nghiêng ngả lảo đảo mà lùi vào, vòng eo vẫn còn bị một tay anh ôm trọn không rời một bước.

Tiếng gọi "Anh" vừa thốt ra, cánh cửa liền bị khóa trái.

Hai chân cô gắt gao kẹp chặt lại, da thịt mềm mại đàn hồi như muốn dính lại, không có một khe hở nào.

Từ bên trong đùi, anh dùng tay từ từ lướt lên trên.

Quần lót nhỏ màu vàng nhạt, giữa khe thịt có một chút ẩm ướt. "Anh... Có khi nào người khác bất thình lình đi vào không?"

"Cũng có thể." Dục vọng và động tình làm anh thở hổn hển, giọng nói không có vẻ gì là lo lắng.

"Anh... Thật sự không sợ sao?" Nụ hôn của Mạc Nhiên dừng ở bên gáy cô, kích thích một trận run rẩy nho nhỏ trên thân thể cô.

"Chuyện đó đáng sợ lắm à?"

"Sẽ có người... A..." Chưa nói xong, tiếng thở đứt quãng "Hừ hừ" đã theo đó truyền ra tới.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó là tay anh trai đang vuốt ve hạ thể, tiểu huyệt liền nhịn không được mà tiết ra d*m thủy khiến cô đỏ mặt thẹn thùng.

Cô nghiêng mặt qua một bên, từng tiếng thở dốc do động tình đều do anh cướp đoạt gây nên.

Cô chưa từng thủ dâm, không biết nếu chỗ đó do chính mình sờ thì có khi nào cảm giác sẽ giống hệt như bây giờ không, có khi nào lúc đó, phía dưới cũng sẽ trở nên nóng bỏng mẫn cảm không?

Có điều ngón tay anh thon dài mạnh mẽ như thế, nếu lát nữa thật sự tiến vào bên trong, cô có khả năng sẽ chịu được sao? Tống Lai Yên bị suy nghĩ của mình dọa sợ, ngay tức thì liền chần chừ lùi bước, nhưng đồng thời cô lại không kháng cự được dụ hoặc làm tình cùng anh trai. Cuối cùng, cô quyết định phóng lao phải theo lao, cắn môi dưới tùy ý để anh tiếp tục công việc đang dang dở.

Thời điểm cô thất thần, Mạc Nhiên đã nhạy cảm phát hiện ra: "Em đang nghĩ gì thế? Làm tình với anh vậy mà em lại không tập trung u?" Sau khi ngón tay đẩy quần lót xuống, không một tiếng cảnh báo, hai ngón tay đã cùng nhau cắm vào.

Tức khắc toàn bộ lực chú ý của cô đều chuyên tâm đặt ở nơi riêng tư đang được anh xoa nắn.

Môi lớn â/m h/ộ cực kì mềm mại, có loại cảm giác yếu ớt, môi nhỏ gắt gao khép lại, khi đầu ngón tay anh sờ đến khe hở mê người kia, nơi đó đã được d*m thủy bôi trơn, nhưng dù vậy ngón tay cũng tiến vào rất khó khăn vì huyệt thịt xử nữ vô cùng chặt, dù trước đó đã làm một lần.

Anh thử dùng ngón tay đỉnh đỉnh, cố gắng khai thông nơi đó.

Cô cảm nhận được khe thịt đang bị gảy nhẹ, hạ thể truyền đến từng trận tê ngứa. Cô "A!" một tiếng thật to, không hề báo trước, kẹp chặt hai chân lại.

Ở thời điểm đó, quả thật Mạc Nhiên bị cô bức cho phát điên, hạ thân ngày càng sưng trướng.

Cô không rõ bản thân đang làm gì, chỉ nghe được bên tai là tiếng hít thở nặng nề của anh.

Tại lớp Sáu khối 10.

Phương Tiêu Tiêu nhìn sang chỗ ngồi trống không bên cạnh mình.

Cô vò vò tờ giấy Chung Hành ném qua. Nam sinh bị đánh vào thái dương vì đau nên kêu lên một tiếng, cậu ngẩng đầu.

"Sao lại là cậu? Mình gây thù chuốc oán gì với cậu à Phương Tiêu Tiêu?"

Cô khí phách nhướng mày: "Nè, cậu giấu Yên Hỏa ở đâu rồi? Từ lúc cậu gọi cậu ấy ra ngoài, đến giờ bóng dáng đều không thấy, cậu mà nói dối là không xong với mình đâu nhé."

"Làm ơn đi, chính giáo viên là người muốn gặp cậu ấy, tớ chỉ có trách nhiệm truyền lời thôi." Tuy nhiên, vừa nói xong, cậu cũng cảm thấy có điểm gì đó đáng ngờ: "Ơ, sao lâu như vậy rồi mà cậu ấy còn chưa trở về nhỉ?"

Phương Tiêu Tiêu nổi cơn thịnh nộ, cấp tốc ra khỏi lớp học. Ở phía sau, Chung Hành vội kêu: "Cậu muốn đi tìm cậu ấy à?"

Cô nàng hùng hổ quay đầu lại: "Cậu hỏi vô nghĩa thế! Không đi tìm Lai Yên thì mình đi đâu."

Tống Lai Yên thoáng rũ mắt nhìn Mạc Nhiên đang chui đầu vào ngực cô say mê liếm hôn, bờ môi nam sinh nhợt nhạt, lưỡi thì đỏ tươi.

Tim cô đập dồn dập, ngực phập phồng càng thêm rõ ràng, như đang chủ động đút đầu v* đỏ bừng vào miệng anh.

Cô nghe được âm thanh cởi quần, dù vô cùng ngượng ngùng không dám quay qua nhưng không hiểu sao cô vẫn nhịn không được muốn

nhìn. Ánh mắt lơ đãng đụng phải hạ thân anh như bị lửa thiêu đốt mà vội tránh đi.

Khi anh tới gần, cơ thể cô liền trở nên oi bức khó chịu.

Bắp đùi bên trái bị năm ngón tay anh bóp chặt. Tống Lai Yên đành trơ mắt nhìn chân mình bị anh nâng lên, kéo đến bờ eo. Tu thế này khiến cô nhìn thấy hạ thể, thực thẹn, quần lót giữa khe hở thế mà đều đã bị kẹp ướt.

Cô vội vàng nhắm mắt lại.

"Có thể không cần cởi quần lót được không anh?" Không lâu trước đây, cô còn thấy súng không sợ chết, dũng cảm nói "Em muốn làm tình với anh", giờ phút này lại như hoàn toàn trở thành một người khác, đến quần lót cũng không dám cởi.

Tính ra thì lần trước ở thư viện tốt xấu đều là trong phòng riêng, nhưng hiện tại không giông vậy, đây là nhà vệ sinh công cộng, lúc nào cũng sẽ có người tiến vào.

"Theo em, như thế nào được gọi là yêu?" Anh đem dục vọng bừng bừng phấn chấn đặt trước nơi riêng tư của cô.

"Tiến vào phía dưới của em, những lời này là ai nói, hửm?" Anh thong thả chất vấn khiến mặt cô đỏ bừng.

Vạt áo sơ mi của anh đã sớm rút ra từ trong quần, tay cô run run ôm lấy anh, trực tiếp chạm đến phần eo rắn chắc nóng bỏng.

"Có làm hay không?"

"Em còn muốn anh đi vào hay không?"

Từng câu chất vấn thốt ra làm cô cảm thấy như bị ăn hiếp, nức nở khóc: "Nó quá lớn, em sợ..." Kết quả vừa nói xong, cô mới kinh ngạc phát hiện lời thú tội này có bao nhiêu thẹn thùng, đến nỗi cô còn

muốn vùng thoát ra giam cầm của anh. Nghĩ đến lại sợ, tầm mắt xẹt nhanh qua phía dưới của anh, sau đó nhanh chóng dời đi không chút dấu vết.

Mạc Nhiên thấy cô thật đáng yêu, có chút buồn cười. Anh ấn bả vai rồi ôm cô gắt gao.

"Nếu không muốn, em chỉ cần nói ra, anh sẽ không cưỡng ép em."

Cô cẩn thận thử duỗi tay thăm dò, ý đồ muốn chạm vào nơi đó của anh.

Nhưng vào đúng lúc này, cô lại nhạy cảm nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài cửa truyền đến.

"Nè, cậu xác định là chỗ này hả? Mình sẽ qua nhà vệ sinh nữ tìm thử xem sao."

Đó là giọng nói của Phương Tiêu Tiêu, Tống Lai Yên chắc chắn như vậy. Vì thế, bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của cô cũng đã được Mạc Nhiên tinh ý đẩy trở về.

Anh đẩy cô vào trong, hai người dựa vào góc khuất trong nhà vệ sinh, thân thể khăng khít không một khe hở.

Cô sợ mình sẽ phát ra âm thanh, vội vàng che miệng lại. Phương Tiêu Tiêu đẩy cửa đi vào: "Yên Hỏa, Yên Hỏa."

Mạc Nhiên điên cuồng hơn bao giờ hết, anh tình nguyện không thoát khỏi lốc xoáy tình dục, trầm luân chìm vào, xem người bên ngoài như không khí. Tống Lai Yên thì không như thế, cô không làm được như anh.

Mị thịt tầng tầng lớp lớp co rút lại, nhè nhẹ bao lấy côn th*t. Cô cúi đầu liền nhìn thấy â/m h/ộ đang bị anh chà sát bên ngoài.

Vì bên ngoài có người nên anh thả chậm, bằng không, có khi cô còn có thể nhìn thấy côn th*t thô to từ giữa hai chân lộ ra.

"Ủa? Sao không có ai nhỉ?" Phương Tiêu Tiêu rõ ràng là nghe thấy tiếng động, hơn nữa là tiếng nước, giống như hai vật gì đang cọ sát vào nhau.

"Thật là kì lạ." Mang theo nghi vấn, cô đi đến phòng cuối cùng: "Bên trong có người không?"

Khoái cảm dâng trào như thủy triều chi phối cơ thể anh, khe thịt chặt hẹp lênh láng nước bên dưới bị anh va chạm không ngừng nghỉ.

Hai bộ phận riêng tư trần trụi tiếp xúc khiến Tống Lai Yên nếu không nhìn được thì cũng có thể tưởng tượng ra hình dáng của vật đó đang luật động hăng say phía dưới.

Hoa môi dính đầy ái dịch sưng đỏ lên, bị anh chà sát không ngừng mà phát ra âm thanh "Nhóp nhép" thật nhỏ.

Lúc đầu, Phương Tiêu Tiêu không nhận ra sự bất thường, nhưng lát sau cô đã bừng tỉnh, nơi này là WC, bên trong xảy ra chuyện gì không phải rất rõ rồi sao? Ý thức được điểm này, cô kinh hồn phát hiện mình và đôi nam nữ làm tình bên trong vậy mà chỉ cách nhau một cánh cửa, trong nháy mắt như chịu phải cú sốc rất lớn, cô nàng liền bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ. Đang đứng ở hành lang chờ đợi, Chung Hành nhìn thấy Phương Tiêu Tiêu như một cơn gió "Vèo vèo" chạy ngang qua. Cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì: "Ê, sao nhìn cậu như vừa gặp quỷ thế, rốt cuộc bên trong có người không vậy?"

Đến khi giọng nói bên ngoài dần dần biến mất, hai chân căng chặt của Tống Lai Yên mới buông lỏng ra, có chỗ trên bắp đùi bị véo hồng lên, chất lỏng trong suốt và dính nhớp màu trắng chảy xuôi xuống, cô vô lực tựa lên vai Mạc Nhiên: "Anh, mình về nhà đi, lỡ như bị phát hiện..."

"Về nhà cho anh làm em được không?" Sau cao trào, giọng nói của anh phá lệ trầm khàn hơn bình thường, dán vào bên tai cô ra yêu cầu, làm hại cô thiếu chút nữa cầm lòng không được mà làm ngay tại đây.

"... Được ạ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK