Ở độ tuổi 38, Lý Ngạn Vĩ trở thành quan viên trẻ tuổi nhất, theo đó những cuộc xã giao cũng nhiều hơn, và những mối quan hệ với phái nữ theo thời gian càng không đếm xuể. Sau một cuộc hôn nhân thất bại, trong thâm tâm ông vẫn luôn kiếm tìm bóng hình một người phụ nữ như nhược, người có thể làm bùng cháy ý chí muốn bảo vệ của ông. Trùng hợp thay, người đàn bà vừa chịu tang chồng như Tô Bội Tình lại là ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí đó. Thế rồi hai người gặp nhau tại một vũ hội, lúc ấy bà không có tư cách dự tiệc, chỉ có thể làm công việc của một nhân viên phục vụ nhỏ bé phụ trách rượu và điểm tâm ngọt trên bàn tiệc. Bộ dáng bất lực, bất đắc dĩ và có chút sợ hãi khi ấy của bà đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của Lý Ngạn Vĩ.
Khi ấy Tống Lai Yên vẫn còn là học sinh trung học, từ mùa hè năm hai cô đã thấy có một chú thường xuyên đến nhà mình. Ban đầu cô không hiểu vì sao mỗi khi có chú ấy mẹ lại đuổi cô ra bên ngoài chơi, hoặc có khi chỉ cho phép cô xem TV, hơn nữa còn nói cô vận lớn âm lượng càng tốt. Sau này ngẫm lại cô liền chậm rãi hiểu ra, đặc biệt là khi làm bài tập, cô nghe được tiếng rên rỉ đứt quãng cộng
thêm việc nhìn thấy mẹ mình ra khỏi phòng cùng với gương mặt đỏ bừng.
Nhận thức vỡ lòng như thế nên Tống Lai Yên cảm thấy đây đại khái là một thủ đoạn an ủi, vì mỗi lần chú Lý lại đây, tính tình của mẹ sẽ tốt hơn rất nhiều, buổi tối bà cũng sẽ không ngồi phát ngốc một mình. Chỉ có điều đôi khi người lớn bọn họ cũng khá sơ ý, nhiều lần chỉ lo triền miên mà không khóa chặt cửa lại. Tống Lai Yên khó mà quên được cảm giác của mình ngay lúc đó, vừa xấu hổ vừa khó chịu, trong lòng rối rắm không biết cô có nên đi để bọn họ tận hưởng hạnh phúc không. Đồng thời cô cũng có chút khổ sở, vì cô biết rằng trong cảm nhận của mẹ, chú Lý có lẽ đã thay thế được hình ảnh của ba, thật giống như trên thế gian này chỉ còn duy nhất cô là nhớ rõ ba vậy.
Khi đó Tống Lai Yên không có bất kì khái niệm nào đối với hai từ "Tiểu tam", cô cũng không biết mẹ mình lại thuộc một trong số những người này, cho đến khi thật lâu sau đó, Mạc Chỉ Lan xuất hiện. Cả người bà cao cao tại thượng, đôi mắt thì luôn mang ý xấu và lạnh lùng, đối với mẹ con cô luôn có thái độ miệt thị. Nhưng bà cũng biết điều, biết rằng trẻ con không hề liên quan đến chuyện người lớn, nên luôn yêu cầu Tống Lai Yên tránh sang một bên, còn mình thì nói chuyện riêng với Tô Bội Tình.
Mỗi khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tô Bội Tình hầu như luôn nổi giận, vừa khóc vừa quăng đồ vật loạn xạ, Tống Lai Yên có tiến lên khuyên nhủ nhưng lại bị bà ngộ thương. Sau khi phát tiết xong, Tô Bội Tình đi ra ngoài, một ngày một đêm cũng chưa về, để lại Tống Lai Yên bé bỏng gậm bánh bao lạnh đỡ đói. Cô cũng không ăn được bao nhiêu, vả lại lúc ấy chỉ sợ mẹ không cần mình nữa nên cả cơ thể cứ cứng đờ ngồi yên không nhúc nhích trong phòng khách, đôi mắt dán chặt vào cánh cửa.
Một khắc đó, cô đã biết mẹ mình là tình nhân bị phỉ báng trong mắt người đời. Trong bóng tối, cô âm thầm lau nước mắt, tự nhủ bản thân đừng khóc, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.
Nhưng ngờ đâu đây chỉ mới là bắt đầu.
Quả nhiên Mạc Chỉ Lan đã quyết tuyệt chặt đứt mọi đường lui của chồng trước và tiểu tam, mướn người thu thập chứng cứ Lý Ngạn Vĩ tham ô quỹ. Nếu thật sự muốn ly dị, Mạc Chỉ Lan đã có thể tiêu tiền để thuê luật sư hàng đầu trong giới tống cổ Lý Ngạn Vĩ và bà ra khỏi nhà. Mà đây chính là việc Tô Bội Tình để ý và sợ hãi nhất.
Bà cho rằng đây là sự trả thù của Mạc gia đối với mình, vì muốn làm bà thương tâm đến chết nên mới quyết định xuống tay với con gái bà. Nếu không thì còn ai có thể nghĩ ra biện pháp ác độc đến thế cơ chứ? Chắc chắn là Mạc Chỉ Lan! Có lẽ nếu xét về khía cạnh nào đó thì phán đoán của Tô Bội Tình không sai, vì suy cho cùng thì Mạc Chỉ Lan đã biết tâm tư của Mạc Nhiên từ rất sớm, nhưng bà không ngăn lại mà thậm chí còn ngầm cho phép anh làm tình với Tống Lai Yên, đây còn không phải là muốn làm cho Tô Bội Tình nếm thử cảm giác hoành đao đoạt ái hay sao?
Tô Bội Tình mở di động ra thì nhận được một tin nhắn do một dãy số xa lạ gửi tới.
"Nói cho Lý Ngạn Vĩ biết ông ta không thay đổi được chuyện gì đâu, cái gì ông ta cũng làm không được, càng nhúng tay thì mọi chuyện chỉ càng xấu hơn mà thôi. Nếu bà không mở miệng, làm bộ không biết thì căn biệt thự này từ nay về sau sẽ thuộc về bà."
Điều kiện đặt ra vô cùng rõ ràng, trông có vẻ đây là cách nói của người trưởng thành, càng làm cho bà không phân biệt được người gửi rốt cuộc là Mạc Nhiên hay người phụ nữ kia.
"Đây không phải là dùng nhà để đổi lấy con gái của bà, chỉ là theo như cầu của đôi bên thôi. Tôi biết bà rất khiếp sợ, nhưng khi bà quyết định làm tiểu tam, có bao giờ bà nghĩ đến việc con gái của bà cũng rất sợ hay không?"
Nhắc tới chuyện này, cả người Tô Bội Tình đều run lên, bà bừng tỉnh, cho rằng đây là Mạc Chỉ Lan đang thị uy. Nhưng cẩn thận ngẫm
lại thì ngữ điệu này cũng không được gọi là độc ác hay cố tình châm chọc, không thể nói là ghi hận được, nhưng Tô Bội Tình vẫn cảm thấy như bị đánh một bạt tai, đến cả hít thở cũng khó khăn.
"Trong lòng tôi cô ấy là vô giá. Hiện tại và mãi mãi về sau cô ấy là của tôi, tốt nhất từ giờ bà nên chấp nhận chuyện này đi."
"Cô ấy" là ai, không cần nói cũng đã quá rõ. Cho nên tin nhắn này là do Mạc Nhiên gửi tới. Người Mạc gia, bà hận đến tận xương.
Buổi tối ngày hôm đó, Lý Ngạn Vĩ bị tiếng động mạnh bên ngoài đánh thức, choàng tỉnh thì ngạc nhiên phát hiện thế nhưng vợ mình lại không ở kế bên, sau đó ông liền hốt hoảng chạy ra phòng khách thì thấy được di động bị quăng tan tành trên sàn nhà, Tô Bội Tình dường như cũng bị điên, hai mắt đỏ sọc như nhỏ ra máu nhìn gắt gao vào nơi điện thoại bị vỡ.
"Bà... Chuyện này là sao vậy?" Trong nháy mắt, trong lòng Lý Ngạn Vĩ sinh ra sợ hãi, cho nên ông không dám đến gần bà, sợ người vợ mới này của mình có khi nào bị bệnh thần kinh hay không.
Do dự một lát, sau khi xác định khả năng công kích của bà trở về số không, ông liền từ từ tiến đến ôm lấy bà thì ngay lúc ấy, không hiểu sao bà bật khóc, nước mắt cứ chảy xuống. Thiếu chút nữa Lý Ngạn Vĩ đã bị bà dọa sợ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Báo ứng... Đây chắc chắn là báo ứng..." Bà như bị trúng tà, lẩm bẩm nói nhỏ.
Ngày hôm sau, Tống Lai Yên rời giường đi học, nhạy cảm phát hiện trạng thái của mẹ mình có gi đó không ổn, sắc mặt bà trông vô cùng tiều tụy xanh xao. Cô cẩn thận tiến đến bên bà: "Mẹ ơi, mẹ bị bệnh hả? Mẹ có cần đến bệnh viện không?"
Tô Bội Tình chẳng nói năng gì, ánh mắt trống rỗng không biết nhìn về nơi nào. Tống Lai Yên lo lắng vội đi tìm dượng: "Dượng ơi, mẹ con bị sao vậy ạ? Vì sao trông bà kém sắc thế?"
"Tối hôm qua, bà ấy thức trắng đêm nên hiện tại sắc mặt mới giống hệt quỷ."
Tim Tống Lai Yên thắt lại một chút, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy dượng?" Lúc ấy cô không hề nhận ra việc này có liên quan gì đến chuyện bình hoa bị ngã tối qua.
"Dượng có hỏi nhưng bà ấy vẫn không nói, trông bà ấy khóc đến tê tâm liệt phế. Dượng cũng khuyên mẹ con cả một đêm. Ai da. Thật
là hết cách mà."
Sau khi nghe xong, Tống Lai Yên lại chạy đến bên người bà, đôi tay đẩy đẩy đầu gối bà: "Mẹ, mẹ nói một câu đi... Mẹ như vậy làm con lo quá."
"Bà ấy không có việc gì. Con yên tâm đi." Lý Ngạn Vĩ đi tới, vỗ vỗ vai cô: "Lai Yên, con mau đi học đi. Dượng sẽ ở nhà chăm sóc bà ấy, chút nữa dượng gọi bác sĩ đến."
Nhưng Tống Lai Yên không chịu rời đi, nhìn Tô Bội Tình vài lần, càng nhìn cô càng thấy lo hơn: "Mẹ ơi, con là Lai Yên đây, con gái của mẹ nè."
Thấy con gái cho rằng mình phát điên hay bị váng đầu, bà cổ quái nói: "Ý con là gì? Không lẽ con cho rằng mẹ bị bệnh tâm thần hả?"
Ngữ điệu của bà có ý đối chọi gay gắt, dường như thật sự bị "Bệnh tâm thần" vậy. Tống Lai Yên bị bà dọa, hốc mắt chực trào nước mắt: "Mẹ, con không có ý đó..." Giọng nói mềm mại của cô xen lẫn một ít ủy khuất: "Con xin lỗi. "
"Có phải con ước gì mẹ điên điên khùng khùng không?" Khóe miệng bà nhếch lên lộ ra một nụ cười gượng ghê rợn: "Tốt nhất giống nhu
người ba đã mất của con, chết đi thì sẽ không có ai quản con nữa chứ gì."
Tống Lai Yên ngẩn ngơ nhìn bà.
Lý Ngạn Vĩ chứng kiến hết thảy, vội giao Tống Lai Yên cho tài xế, quay đầu nói với Tô Bội Tình: "Con bé rốt cuộc có phải con đẻ của bà không vậy? Sao bà lại nói cay nghiệt với nó như thế? Con bé cũng không chọc gì bà, mà bà mở miệng lại hung hăng đâm nó một dao như vậy."
Tống Lai Yên bị tài xế lôi đi nên cuộc đối thoại giữa hai người lớn trong nhà cô không nghe rõ, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được một từ, và cũng chính từ đó làm cho đáy lòng cô trở nên lạnh lẽo.
"Tiểu tiện nhân..."