Nói xong, Giang Ánh Nguyệt cầm lấy túi của mình, thở phì phò trực tiếp hướng trên lầu tòa luật đi.
Chân vừa muốn bước vào cổng lớn tòa nhà, đằng sau chỉ nghe thấy một âm thanh hơi quen tai.
"Đại thiếu, đến rồi. A, phía trước không phải là Giang luật sư sao?"
Giang Ánh Nguyệt vừa quay đầu lại, hoảng hốt ảo giác tưởng con trai của mình đã lớn lên. Dọa cô lập tức hoàn hồn, đây không phải Sở Hàn Thành sao? Làm sao ở chỗ này cũng có thể đụng phải, thế giới này thật đúng là có đủ tiểu nhân a.
"Giang luật sư, thật là đúng dịp a, cô cũng ở đây nha."
Tư Nhạc mắt thấy dáng vẻ ông chủ nhà mình bởi vì sợ hãi phụ nữ mà lùi về sau, cũng chỉ có thể để mình lên chào hỏi.
Giang Ánh Nguyệt rất rõ ràng nhìn thấy động tác nhỏ lui lại một bước của Sở Hàn Thành hệt như tránh né virus, có chút nhíu mày, loại người nào a, không có lễ phép!
"Hai vị tìm tôi?"
"Đúng a đúng a, chính là tìm Giang luật sư cô cũng không có ít chuyện đâu."
Trên mặt của Tư Nhạc, chỉ treo mãi có một nụ cười.
Tìm cô có chuyện gì? Ánh mắt Giang Ánh Nguyệt lập tức lia về phía khuôn mặt của Sở Hàn Thành cùng Tư Nhạc, vừa đi vừa về đánh giá hai vòng.
"Hai vị, tôi là luật sư ly hôn, quốc gia chúng ta hiện tại còn không còn hỗ trợ đồng chí kết hôn, cho nên, sự tình ly hôn như thế càng thêm lực bất tòng tâm liễu!" (:>>ý muốn nói anh nhà cùng anh Tư Nhạc là gay, yêu nhau các thứ, cưới nhau rồi, bây giờ muốn ly hôn không thể do nước của anh chị không còn hỗ trợ kết hôn hay ly hôn cho các cặp đồng tính á)
Giang Ánh Nguyệt nói một câu, Sở Hàn Thành lập tức kịp phản ứng, lập tức cả mặt trở thành màu gan heo, hận không có thể sử dụng ánh mắt giết Giang Ánh Nguyệt.
"Khụ khụ khụ…… Giang luật sư, cô lầm rồi. Cái kia, Đại thiếu chúng tôi là đại cổ đông mới của các vị, nay mới mua bảy mươi phần trăm cổ phần."
Lời này vừa nói ra, lần này đến phiên Giang Ánh Nguyệt hoảng hốt.
Cô nhướng mày, trong lòng thầm dựa vào một tiếng, cái này mẹ nó, oan gia ngõ hẹp a!
Hôm qua đụng xe của anh ta, hôm nay anh ta còn thành đại cổ đông của cô?
Cứ việc trong lòng bập bùng khó chịu, nhưng Giang Ánh Nguyệt là ai vậy, mấy năm qua này, cũng coi là tu luyện không còn giống như người bình thường nữa rồi, thời khắc mấu chốt, cảm xúc vẫn còn ở trong khống chế.
"Nguyên lai, người dám bỏ tiền mua bảy mươi phần trăm cổ phần tòa nhà luật sư, là Sở tiên sinh. Vậy thì thật là tốt, chúng ta đàm phán đi."
"Ở chỗ này đàm phán?"
Sở Hàn Thành lời ít mà ý nhiều, ánh mắt ngắn gọn nhìn một chút nơi trước cửa này.
Giang Ánh Nguyệt thuận tay chỉ định một mình xử lý công việc một chút, nhưng phía sau có người thấy người kia cũng chưa có trở về, liền tự mình đi trước.
Lúc này, La Tử Gia là lần thứ nhất thấy Sở Hàn Thành, đứng ở bên cạnh phút chốc tâm tình hoa hoa phấn phấn rung nhẹ, hoàn toàn không có giúp Giang Ánh Nguyệt bất luận cái gì. Thẳng đến khi Sở Hàn Thành cùng Tư Nhạc đi theo Giang Ánh Nguyệt tới văn phòng.
Văn phòng của Giang Ánh Nguyệt cũng không lớn, bất quá ánh sáng đầy đủ, bố trí đơn giản, hết thảy đều sửa sang lại ngay ngắn rõ ràng.
Một mắt thấy đi lên, văn phòng có thêm Giang Ánh Nguyệt, ngược lại là rất làm cho người ta có cảm giác tín nhiệm.
"Kia cái gì, dù sao cũng không quen, liền trực tiếp tiến vào chủ đề đi. Đối với chuyện người ngoài mua lại cổ phần và tòa nhà luật như này thì tôi không có gì để đàm phán, thế nhưng là, cho dù làm đại cổ đông, Sở tiên sinh yêu cầu của anh, có phải là có chút quá mức? Hy vọng anh có thể lập tức đình chỉ những việc khoa tay múa chân đụng đến công việc của tôi, về sau chúng ta mới có thể chung sống hoà bình."
Sở Hàn Thành ngồi tại cách Giang Ánh Nguyệt hai mét nhìn bên ngoài nơi hẻo lánh như vầy, khóe miệng lướt qua một vòng cười lạnh: "Nếu như cô có thể bồi thường bởi vì hết thảy những tổn thất kinh tế gì mà cô tạo thành, thì tôi có thể cân nhắc lời nói của cô."
Tổn thất kinh tế? Xung đột nhau sao?
Giang Ánh Nguyệt vỗ bàn một cái nói: "Cho nên, hôm qua tôi nói muốn báo quản sự cảnh sát giao thông, là chính các anh không muốn muốn tôi bồi thường thẳng tiếp rời khỏi. Hiện tại đến cùng tôi muốn đàm phán lại nói làm tổn thất kinh tế, anh đe doạ nha tôi sao?"
"Ô, cô không nhắc nhở tôi còn quên mất, hôm qua cô còn đụng xe của tôi. Bất quá đây là chuyện nhỏ tạm thời có thể không quan tâm đến, Tư Nhạc, nói cho cô ta biết, vì cái gì mua tòa nhà luật chỗ cô ta, vì cái gì đối với cô ta đưa ra yêu cầu công việc như thế."
Vào lúc Tư Nhạc đứng ra giải thích về sau, Giang Ánh Nguyệt càng lúc càng cười lạnh một tiếng: "Anh có bị bệnh không? Dượng của tôi không thể vì anh làm việc, anh tra tìm tôi thì liền có thể giải quyết vấn đề sao? Anh nếu là thật muốn để dượng tôi an tâm vì anh làm việc, vậy thì chờ tôi xử lý xong vấn đề tình cảm của vợ chồng bọn họ. Nếu không, anh một ngày cũng đừng nghĩ dượng có thể hoàn toàn toàn tâm toàn ý làm việc cho anh."
Nói xong, Giang Ánh Nguyệt ngược lại thư thư phục phục ngồi dựa vào ghế, một bộ nhàn nhã cầm đồ cắt móng tay sửa chữa móng, thậm chí hận không thể bật một bài dân ca ăn mừng một chút cái đột nhiên chuyển biến tình trạng này.
Cái gì mà đại cổ đông bảy mươi phần trăm cơ chứ, rõ ràng dưới mắt liền bị cô quản chế. Vừa rồi làm cho cô còn lo lắng, tình huống hiện tại là, cô đâu có bị người kiềm chế đâu.
Sở Hàn Thành cũng không ngốc, nhưng nhìn thấy thái độ của Giang Ánh Nguyệt như vậy, thực sự là khiến anh rất là khó chịu. Nữ nhân này thành tinh sao, anh bỏ ra một số tiền lớn mua xuống tòa luật này, thế mà hiện tại còn muốn giúp cô trước hết giải quyết vấn đề tình cảm của Đới Thịnh Duệ sao?
Nhưng Sở Hàn Thành lắm chuyện, hay suy nghĩ qua lâu, chỉ suy nghĩ hai giây, hỏi: "Cần bao lâu?”
" Vấn đề này a, vậy phải xem bản cô nãi nãi bận bịu hay thong thả, có đói bụng không, lỡ như vừa có cái tâm tình không tốt hay là cái gì, lên không được tòa, cái này khó mà nói."
Sở Hàn Thành đen mặt, đây là lần thứ nhất của anh, bị người ta áp chế như vậy, mấu chốt, vẫn là do phụ nữ gây ra!