"Con của tôi chính là con của tôi, tôi độc thân không có nghĩa là con tôi là con riêng. Cho nên Diêu luật sư như anh một khi đã làm luật sư, quan trọng nhất là minh bạch lời gì có thể đểnói lời gì không thể nói. Hoặc là Diêu luật sư hôm nay không đủ tận hứng, kế tiếp còn muốn đánh một trận liên quan tới một cái kiện cáo rằng có người phỉ báng? Mặc dù cái kiện cáo này không phải cái lĩnh vực mà tôi am hiểu nhất, bất quá nghĩ đến nếu là đấu với Diêu luật sư, vẫn là có thể thắng."
Giang Ánh Nguyệt chính là Giang Ánh Nguyệt, vô luận lúc nào, cô cũng đều là mạnh mẽ, sắc bén như thế. Cô giống như là một người dũng sĩ mặc áo giáp, dũng cảm tiến tới một mình một cõi chém giết, bảo vệ mình, cũng là để bảo vệ người nhà của mình.
Không có thèm quay lại nhìn Diêu Thiên Hà sắc mặt có bao nhiêu khó chịu, Giang Ánh Nguyệt quay người trực tiếp đi hướng tới nơi xe đậu.
Đi trên đường, sư tỷ kiêm bạn tốt gọi điện thoại tới, hưng phấn mà hỏi: "Em nhanh như vậy liền đem kiện cáo làm xong? Ài, kia cái chứng cứ gì đó, em làm sao lấy được? Chụ đây đánh nửa tháng, cũng không biết là có cái loại dạng chứng cứ như này có tồn tại a."
"La Tử Gia học tỷ, chị tốt xấu cũng là một luật sư Hành lão bản đi. Cái phá kiện cáo nhỏ như thế, chị thế mà còn có thể cùng kia Diêu Thiên Hà hao nửa tháng, cũng thật giỏi."
"Mau nói cho chị biết, chứng cứ kia rốt cục là từ đâu có?"
"Chiều hôm qua từ lúc thời điểm mà tiếp nhận cái hồ sơ mà chị đưa, đã ở trên mạng lục soát một chút thông tin về số điện thoại di động của hắn, khi tìm tới weibo hắn, phát hiện hắn cơ hồ mỗi đêm đều đi uống rượu. Sau đó đêm qua vô tình gặp, nhân lúc hắn đang uống say làm bộ cùng hắn dựng tình cảnh ngượng ngập, chính hắn lấy video cùng em khoe khoang, sau đó em liền thuận tay đem video đã phát ra đến, cứ như vậy thôi. Tốt, em bây giờ phải ngay lập tức ra sân bay đây, em cùng tiểu bảo bối đang chờ được gặp nhau gấp lắm a.”
Cúp điện thoại, Giang Ánh Nguyệt dưới chân đạp mạnh cần ga chân ga, một tuần lễ không gặp mà tưởng chừng đã là mấy tháng, Giang Ánh Nguyệt đã sớm tâm hướng về việc đón tiểu bảo bảo của mình.
Vừa mới một cước chân ga đi lên, bên trái đường rẽ bỗng nhiên "bay" ra một chiếc xe. Giang Ánh Nguyệt chỉ nghe được "phanh" một tiếng, tận lực bồi tiếp đầu óc một trận choáng váng. Xe tại thời điểm này cũng tắt máy dừng lại, cô còn không có khôi phục một chút suy nghĩ, phía ngoài lái xe đã có người trách trách hô lớn lên.
" Đại thiếu, có người giả bị đụng!"
"Tôi hẳn là nên đổi tài xế đi?"
Người đàn ông nhìn bản thân mình vừa bị rơi điện thoại xuống, một bộ dáng tuấn mỹ như thế trên mặt lại tràn đầy sự tức giận.
"Đại thiếu, loại tình huống này, còn không tính là người giả bị đụng sao? Chính cô ta không quan sát tình huống trên đường liền xông đến, cô ta đụng chúng ta, thì phải chịu toàn bộ trách nhiệm."
Lái xe biểu hiện tỏ vẻ, hắn rất ủy khuất.
Giang Ánh Nguyệt mới phát giác được ủy khuất đâu, mở cửa xe, lảo đảo ung dung xuống xe, lúc này mới nhìn thấy, là đầu xe cô bên trái đụng phải của..... trời ạ, xe kia như thế nào thuộc hãng là...... Song R?
Đối phương xe giàu có có thể lên làm ông trời, cô còn không phải xui xẻo đến vậy sao, xe gì không đụng, hết lần này tới lần khác lại đụng như thế một cái xe của đại gia?
Còn không có định trách, Giang Ánh Nguyệt đã có một loại cảm giác thịt trên cơ thể đều đau đến nứt vỡ.
Người của hai bên đều cùng xuống xe, ánh mắt của Giang Ánh Nguyệt rơi vào chỗ va chạm mắt liền nâng không nổi. Đau lòng a....
" Tiểu thư, phiền phức nhường một chút, tôi muốn chụp ảnh."
Lái xe cầm điện thoại, cùng Giang Ánh Nguyệt hướng nói.
Giang Ánh Nguyệt tranh thủ thời gian ngăn ở phía trước, xe đắt như vậy, chính là muốn chờ giao thông cảnh sát tới.
Nhất định phải "Không được, trước chờ cảnh sát tới mới có thể chụp ảnh chuyển xe."
" Cô có ý tứ gì, muốn kéo dài thời gian?"
Người đàn ông điển trai từ trên xe bước xuống đến gần, lại tận lực cùng Giang Ánh Nguyệt giữ vững một mét xa khoảng cách.
" Một cái tai nạn giao thông nghiêm trọng, đương nhiên là phải chờ cảnh sát giao thông tới, còn có định trách như thế vấn đề"
Giang Ánh Nguyệt lời nói còn chưa nói xong, người đàn ông đã thiếu kiên nhẫn lưu loát móc ra một danh thiếp, vừa đưa tay muốn đưa cho Giang Ánh Nguyệt, chợt ý thức được đối phương giới tính khác bản thân. Giống như là đồng dạng lúc tránh né bệnh dịch nên rút tay về, đem danh thiếp nhét vào trong tay người lái xe. Hàm dưới hướng Giang Ánh Nguyệt phương hướng chỉ, ra hiệu lái xe chuyển giao cho Giang Ánh Nguyệt.
" Có cần xử lý đòi bồi thường như thế nào thù gọi cú điện thoại này báo số lượng là được. Hiện tại, lập tức, lập tức dịch chuyển cái xe nát của cô đi chỗ khác, đừng ngăn cản con đường của tôi, đừng lãng phí thời gian của tôi."
Nam nhân diện mạo tuấn mỹ, thế nhưng là lời nói lại cực kỳ lạnh lùng. Mang theo giọng ra lệnh, càng là không được xía vào.
Danh thiếp thông qua trợ lý mới được đưa tới tay của Giang Ánh Nguyệt, Giang Ánh Nguyệt lúc này mới kịp phản ứng, đối phương đây là đại gia rộng lượng, không muốn cô bồi thường. Quan trọng hơn chính là, nguyện ý bồi thường cho cô, đối phương càng không nguyện ý cùng cô dây dưa lãng phí thời gian.
Giang Ánh Nguyệt thế nhưng là rất tiếc tài, loại tình huống này, vừa định thức thời, nhanh chóng dịch chuyển khỏi nợ này, xe nát! Tự nhiên lại không muốn!
Xe của cô vừa mới dịch chuyển khỏi, chiếc xe Song R kia chạy sát ngay bên cạnh xe của cô, nhanh chóng chạy nhập dòng xe cộ.
" Vi phú bất nhân!* "Giang Ánh Nguyệt nói thầm một tiếng cúi đầu nhìn một mắt danh thiếp, ghi ‘Sở Hàn Thành" ba chữ tương đối dễ thấy bên ngoài, không có bất kỳ cái gì danh hiệu, xưng hô. Giang Ánh Nguyệt quay cửa xe xuống, đến thùng rác ven đường, cổ tay nhẹ nhàng vung lên, tấm danh thiếp thật mỏng kia liền tiêu sái chuẩn xác bay vào trong thùng rác.....
•
•
•
•
•
*Vi Phú Bất Nhân: Chỉ biết thu góp tiền của làm giàu mà chẳng bận tâm gì cả về nhân nghĩa đạo đức. ◇Mạnh Tử 孟子: “Thị cố hiền quân tất cung kiệm lễ hạ, thủ ư dân hữu chế. Dương Hổ viết: "Vi phú bất nhân hĩ, vi nhân bất phú hĩ"” 是故賢君必恭儉禮下, 取於民有制. 陽虎曰: 為富不仁矣, 為仁不富矣 (Đằng Văn Công thượng 滕文公上) Vậy nên bậc vua hiền thì giữ mình khiêm cung, ăn xài tiết kiệm, có lễ độ với kẻ bề tôi, và lấy thuế của dân có chừng mực. Dương Hổ nói rằng: "Kẻ lo làm giàu thì chẳng có nhân, người làm nhân thì chẳng được giàu."