Khúc Uất Nhiên khép hờ mắt, lười nhác ừ một tiếng.
Lữ Bồi Cương khom người, bắt đầu xoa bóp từ tay phải của Khúc Uất Nhiên, loại mát xa phục hồi bấm huyệt này nếu dùng sức ấn xuống thì cảm giác đau nhói sẽ lan ra như kim châm, nhưng nếu không dùng sức thì lại không đạt được hiệu quả chữa bệnh, lúc Lữ Bồi Cương xoa bóp đôi khi sẽ lén lén nhìn thoáng qua Khúc Uất Nhiên, sắc mặt anh ta hơi trắng, gương mặt tuấn tú nhăn lại, dường như đang phải cố chịu đưng cơn đau vì bị bấm huyệt, anh ta cảm thấy không hiểu nổi người đàn ông này, vì để vui vẻ một lúc mà phải biến mình thành ra nông nỗi này, có đáng không? Đem tình anh em ngày trước ném xuống địa ngục, không lẽ người này không có một chút khó chịu hay áy náy gì cả sao?
Lữ Bồi Cương xoa bóp cho anh ta như thường làm, lại hỏi như mọi ngày: “Anh Khúc, hôm nay có cảm thấy tốt hơn không?”
Khúc Uất Nhiên chầm chậm mở mắt, cười ấm áp: “Đau quá.”
“Đau?” Lữ Bồi Cương nghi ngờ hỏi.
“Các khớp xương trên người đều rất đau.” Nụ cười của gã vẫn không đổi, ngẩng đầu, nhìn ra bầu trời phía ngoài cửa sổ, thì thầm: “Có lẽ trời sẽ mưa đây.”
Lữ Bồi Cương nhìn theo ánh mắt của anh ta hướng ra ngoài cửa sổ, bầu trời quang đãng, mặt trời chiếu rọi từ trên cao, có chỗ nào báo trước là sắp có mưa đâu? Anh ta quay đầu nhìn Khúc Uất Nhiên, ánh mắt Khúc Uất Nhiên không nhúc nhích nhìn ra phía ngoài cửa sổ, như là đang chờ đợi cơn mưa mà anh ta vừa nói.
Tờ mờ tối, lúc Khúc Uất Nhiên đang ngủ say, bầu trời quả thật bắt đầu đổ mưa rả rích, Lữ Bồi Cương mở cửa sổ nhìn những người đi đường đang vội vã kiếm chỗ tránh mưa, ngây ngẩn nói: “Đúng thật là mưa rồi?”
Mưa càng ngày càng lớn, trên con đường cách biệt thự nhà họ Khúc không xa, có một chiếc xe jeep của quân đội đang đậu bên lề, trong xe không thấy người nhưng nhìn kĩ sẽ thấy một người đàn ông cao lớn đang ngồi dựa vào bên phải chiếc xe, anh ta ngồi dưới mặt đất dơ bẩn và lạnh lẽo, gục đầu, mưa đã làm quần áo anh ta ướt hết cả, nước mưa chảy theo mái tóc ngắn, rồi lại theo vầng trán uốn lượn xuống khóe mắt, men theo chiếc mũi anh tuấn, trên mặt anh ta còn có vết thương do bị người khác đánh, khóe miệng hơi run run, bộ quân phục bị người ta lôi kéo hơi xộc xệch, anh ta vẫn ngồi ở nơi đó như thế, cứng đơ người, giống như đã ngồi cả ngàn năm vạn năm, không thể nhích được một phân một tấc nào.
Trời mưa tháng sáu, bao giờ cũng thế, càng mưa càng lớn, ban đầu mưa nhỏ, từng hạt rơi tí tách, sau đó bỗng mưa to hơn, hạt mưa lớn như hạt đậu, mưa đập vào cửa sổ vang lên những âm thanh trong trẻo, cô gái ngồi phía sau khung cửa ngẩng đầu ánh mắt mơ màng, bàn tay thăm dò đưa ra ngoài, hứng những hạt nước mưa rơi xuống từ bầu trời, có bài hát tiếng anh không biết tên gì vang lên từ trong cửa tiệm bên kia đường, loáng thoáng vang lên hòa lẫn trong màn mưa, cảm giác buồn bã dần dần lan tràn.
Bất ngờ, cả cơ thể cô gái bị kéo về phía sau, cô thụt lùi về hai bước, quay lại nhìn thì chỉ thấy một cậu thanh niên khôi ngô, ánh mắt không mấy vui vẻ, nhếch miệng nói: “Đừng để dính nước lạnh.”
Cô gái ngoan ngoãn cúi đầu, nhìn người thiếu niên dùng khăn mềm lau nước trên tay cho cô, bàn tay của cậu ấy rất đẹp, mười ngón tay trắng ngần, lòng bàn tay sạch sẽ còn mang cảm giác ấm áp, cô chớp mắt, đổi tay, nhẹ nhàng cầm tay cậu, cậu thiếu niên dừng tay lại cúi nhìn cô, hai người im lặng đứng gần bên nhau, hơi thở của cậu nhè nhẹ thổi lên mái tóc đen trên đầu cô, cô gái không nói gì, chỉ cầm tay cậu như thế.
Mưa vẫn như trút, sắc trời âm u dần dần đen lại, gió đêm lành lạnh lùa qua khung cửa sổ chưa đóng, thổi lay tóc mai của hai người, cô gái hơi co người lại, cậu thiếu niên chợt rút tay ra, bước đến đóng cửa sổ, tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi, tất cả những âm thanh xôn xao náo động đều bị nhốt lại bên ngoài.
Cậu ấy đóng cửa sổ xong, lại quay sang cứng giọng nói với cô gái: “Nhã Vọng, lên giường đi.”
Thư Nhã Vọng ngẩn ra, khuôn mặt hơi ửng hồng, xấu hổ đến phát cáu trừng mắt với cậu, nhưng vẫn nghe lời trèo lên giường ngồi, lấy mền đắp lên trên người, rồi mở to mắt nhìn cậu. Cậu vừa từ ngoài về, áo khoác vẫn chưa cởi ra lại đã tháo chiếc túi nhựa xuống, trong túi là một hộp giữ nhiệt to cậu mua từ siêu thị, mở nắp hộp ra, là mùi canh gà thoang thoảng, cậu bưng hộp canh gà đến cho cô, Thư Nhã Vọng đưa hai tay đỡ lấy, chàng trai lại quay người lấy một cái muỗng từ trong túi ra đưa cho cô: “Ăn canh đi.”
Thư Nhã Vọng cúi đầu nhìn hộp canh gà, mày nhíu chặt lại, từ ngày uống thuốc đến nay đã bốn ngày đều là canh gà, đúng là ăn đến buồn nôn rồi đấy, cô lấy muỗng đảo đảo, muỗng cán dài nhưng vẫn không chạm tới đáy: “Nhiều quá đi.”
Hạ Mộc yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, mặt bình tĩnh nói: “Uống hết!”
Thư Nhã Vọng phồng má, múc từng muỗng từng muỗng ăn, Hạ Mộc nhếch môi, ngồi bên cạnh quan sát.
Thư Nhã Vọng thấy cậu cứ nhìn mình, cảm thấy hơi ngại nên múc một muỗng đưa lại gần miệng cậu hỏi: “Ăn nhé?”
Hạ Mộc hơi do dự nhưng vẫn ghé đến gần húp một miếng, Thư Nhã Vọng lại múc một muỗng nữa đưa đến bên miệng cậu, cười lấy lòng với cậu: “Một miếng nữa.”
Hạ Mộc lườm cô, tuy không muốn nhưng nhìn thấy nụ cười của cô, cậu lại không thể nào từ chối, chỉ đành rướn người qua húp một hớp nữa.
Thư Nhã Vọng lại muốn múc cho cậu muỗn nữa, nhưng Hạ Mộc đã đè tay cô lại: “Tự uống đi!”
Thư Nhã Vọng bĩu môi, ủ rũ húp từng muỗng từng muỗng một, Hạ Mộc nhìn cô, hơi khẽ cười.
Tivi trong phòng đang mở, phát sóng tin tức của thành phố S, cô gái dẫn chương trình đang điểm qua từng mục từng mục tin tức, cô ta dùng giọng bùi tai nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên của kì thi tuyển sinh đại học hằng năm, đối diện với tương lai, các thí sinh của thành phố chúng ta đêm trước kì thi đã chuẩn bị những gì, sau đây chúng tôi mời Nhất Trung…”
Các bạn học sinh của trường Nhất Trung thành phố S trong ti vi đang vùi đầu học miệt mài, trường học quen thuộc, phòng học quen thuộc, đồng phục quen thuộc, Thư Nhã Vọng dừng động tác đang ăn lại, nhìn vào tivi, mà lòng thít lại, mũi hơi xon xót, cô nói: “Đã phải thi đại học rồi à…”
Hạ Mộc quay sang nhìn ti vi, ánh mắt tối tăm, hơi gật nhẹ đầu một cái.
Thư Nhã Vọng cắn môi, tâm trạng tự trách và áy náy làm cho hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp, mỗi khi nghĩ đến tương lai của Hạ Mộc, cô sẽ điên mất!
Đúng vậy, Hạ Mộc, năm nay học cấp ba, Hạ Mộc, năm nay cũng thi đại học.
Nhưng bây giờ…cậu đang lẩn trốn trong một khách sạn nhỏ!
Nếu như, không phải tại mình, bây giờ nhất định cậu đang ngồi trong phòng học, sau đó sẽ tham gia thi đại học, sẽ nhận được giấy báo trúng tuyển của trường đại học nổi tiếng, sau này cậu sẽ sống trong hào quang rực rỡ.
Nhưng cậu bây giờ…cậu chỉ là một tên đào phạm giết người chưa thành!
Tương lai đợi cậu, có lẽ chỉ có ngục giam!
Thư Nhã Vọng nhắm chặt hai mắt lại, cô không dám hỏi, cô không dám hỏi Hạ Mộc biến thành như bây giờ, cậu có hối hận không, có phải hận cô lắm không, cô không dám hỏi, không dám hỏi Hạ Mộc, cho dù bây giờ có không hận, bây giờ có không hận, nhưng còn tương lai thì sao?
Rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể đền đáp cho cậu, làm thế nào để bồi thường cho tương lai của cậu, cuộc đời của cậu, những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp nhất của cậu?
“Nhã Vọng?” Hạ Mộc ngồi bên cạnh giường hỏi nhỏ: “Sao chị lại khóc?”
Thư Nhã Vọng cúi gằm mặt, lắc lắc đầu: “Đâu, chị đâu có khóc.”
Hạ Mộc giơ tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng quệt lấy giọt nước mắt của cô, lẳng lặng nhìn cô.
Thư Nhã Vọng muốn ngẩng đầu lên cười với cậu một cái nhưng cô không làm được.
“Nhã Vọng, đừng khóc.”
Cô nghe thấy Hạ Mộc khẽ nói: “Em không chịu nổi khi thấy chị khóc đâu, chị mà khóc là em đã muốn giết người.”
Thư Nhã Vọng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sững sờ nhìn Hạ Mộc.
Hạ Mộc nhìn cô, đôi mắt trong suốt rõ ràng hết sức nghiêm túc…
Còn nữa, Thư Nhã Vọng vẫn không dám đối diện với tình cảm đó, rất trong trẻo, rất sâu sắc, còn có cả sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ.
Thư Nhã Vọng trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên cô hỏi: “Em thích chị đến thế sao?”
“Ừm, rất thích.”
“Cho dù chị…cho dù chị đã kết hôn, em vẫn thích ư?”
“Ừm, thích.”
Hai tay Thư Nhã Vọng siết chặt lại, cô lại im lặng một lát, bỗng nhiên giống như đã quyết định gì đó, nói: “Được…”
Hạ Mộc bối rối nhìn cô: “Được cái gì?”
Thư Nhã Vọng lắc đầu, không nói, chỉ tháo sợi dây chuyền đôi cá hôn môi trên cổ xuống, gỡ một con cá trên sợi dây chuyền ra, dùng sợi dây đỏ xỏ qua con cá, đeo nó lên cổ Hạ Mộc: “Tặng em.”
Hạ Mộc vuốt con cá màu bạc, nhìn cô hơi thắc mắt: “Tặng em? Tại sao?”
Cái này không phải là cậu tặng cho cô sao? Khi đó cậu bảo cô phải luôn đeo nó, mãi mãi không được tháo ra. Bây giờ, tại sao lại muốn đưa cho cậu?
Thư Nhã Vọng đeo con còn lại vào cổ mình, ngẩng đầu nhìn cậu nói: “Là quà sinh nhật.”
“Quà sinh nhật?”
Thư Nhã Vọng cười: “Là quà sinh nhật mười tám tuổi, tặng em sớm sáu ngày, thích không?”
Hạ Mộc trề môi: “Chị thật keo kiệt.”
Lại có thể lấy đồ cậu tặng cho cô, xẻ đôi tặng lại cho cậu.
“Chị keo kiệt? Vậy trả lại đây!” Thư Nhã Vọng giả vờ muốn giật lại.
Hạ Mộc nghiêng người tránh đi, phồng mang trợn má.
Thư Nhã Vọng rụt tay về, ôm lấy hộp canh, trong lòng giống như một hồ nước tĩnh lặng, không còn cuộn trào mạnh liệt, không còn đấu tranh, ngoài cửa sổ một tia chớp lóe lên, tiếng sấm theo sau vang khắp không gian, Thư Nhã Vọng ngẩng ngơ nhìn hộp canh gà, Hạ Mộc, cuối cùng cũng có cái gì đó có thể bồi thường cho em.
Nếu như…nếu như em ngồi tù.
Cho dù là bao lâu, chị đều sẽ chờ em.
Nếu như khi đó, em vẫn còn nói thích chị, chị sẽ dùng bản thân đền đáp em.
Trời mưa tháng sáu, dường như không ngừng nghỉ, mưa vẫn rơi, xa xa, dưới ánh đèn đường, người đàn ông đã ướt lướt thướt ngồi bên cạnh chiếc xe jeep cuối cùng cũng chầm chậm đứng lên, anh ta mở cửa xe, ngồi vào trong, trên khuôn mặt đầy nước mưa là vẻ cương nghị, có điều trong đôi mắt đỏ bừng đã trở lại bình tĩnh còn tràn đầy cố chấp…
Nhưng, người cố chấp đâu chỉ có mình anh?
Trong một giây khi anh đứng lên.
Trong một giây khi anh đưa ra quyết định đó.
Con người ở nơi xa kia, cũng đã có quyết định, đều là những người yêu thương sâu sắc, lại đưa ra quyết định hoàn toàn không giống nhau.
Một người kiên định, mà một người buông tay…
---------------------------------------------------
Chương 13b: Lấy gì bồi thường cho em
Sáng sớm ngày hôm sau, trời tạnh mưa, mặt đất xộc lên mùi đất bùn ngai ngái, dần dần thành phố đang yên giấc vang lên những tiếng huyên náo, Thư Nhã Vọng chầm chậm mở mắt ra trong tiếng xe cộ, vừa mở mắt ánh mắt cô chợt ánh lên vẻ hốt hoảng mơ hồ, theo thói quen cô nhìn về phía bên kia giường, chăn mền vẫn còn, nhưng không thấy một bóng người.
Thư Nhã Vọng sinh nghi, quay về phía nhà vệ sinh gọi: “Hạ Mộc?”
Trong nhà vệ sinh cũng im lìm không có một tiếng động, Thư Nhã Vọng tựa vào đầu giường ngẫm nghĩ, đi đâu rồi? Chẳng lẽ lại đi mua canh gà nữa sao? Cô xốc chăn lên, vừa định xuống giường thì bị một bức thư đặt bên cạnh gối đầu làm chú ý.
Thư Nhã Vọng nhăn mày, cầm lấy tờ giấy, vừa cụp mắt xem, biểu cảm của cô từ nghi ngờ, hoảng sợ biến thành không dám tin, tờ giấy viết thư trượt khỏi tay cô rơi xuống, cô tung chăn, lao ra khỏi giường, người vẫn mặt áo ngủ, xỏ dép, tóc tai rối bời, hai mắt đỏ bừng, lao ra khỏi phòng.
Tờ giấy viết thư bị cô bỏ quên, nằm chơ vơ.
Nhã Vọng:
Em có rất nhiều điều muốn nói với chị, nhưng lại sợ nhìn thấy chị khóc rồi thì sẽ không đi nổi, cho nên mới viết bức thư này.
Nhã Vọng, em biết có một số chuyện chị không muốn nghe….Nhưng mà, em vẫn muốn nói. Hãy nghe em nói một lần cuối cùng, được không? Đây là lần cuối cùng, sau này, có lẽ không còn cơ hội nói với chị nữa.
Nhã Vọng, anh thích em.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã luôn chú ý đến em, có lẽ bắt đầu từ lần em đánh anh, cũng có thể bắt đầu từ lần em dạy anh vẽ bức tranh đầu tiên đó. Thật ra, nghĩ kĩ lại, em không xinh, không dịu dàng lại chẳng thông minh, thậm chí cũng không thích anh nhiều lắm…
Nhưng mà, Nhã Vọng, anh thích em.
Thích rất lâu, rất lâu rồi.
Nhã Vọng, anh biết em thích Đường Tiểu Thiên.
Dù anh không thích anh ấy, nhưng em thì vẫn thích anh ấy…thích anh ấy nhiều nhiều lắm, hơn cả việc em thích anh.
Cho nên…Nếu như em vẫn mãi mãi thích anh ấy đến thế, vậy thì, cuối cùng, anh, ít ra anh cũng có thể sẽ không còn ghét anh ấy nữa.
Nhã Vọng, Đường Tiểu Thiên trở về rồi, em hãy đi tìm anh ấy đi.
Nhã Vọng, chúng ta đã từng nghe, ba của Đường Tiểu Thiên nói hi vọng con trai của ông ấy có thể trở thành một người đàn ông chân chính, kiên cười bất khuất, ngay thẳng dũng cảm; ông ấy còn mong con trai ông ấy có thể là niềm kiêu ngạo của ông ấy.
Anh còn nhớ rất rõ lúc em nghe thấy điều này, đôi mắt sáng long lanh, rất đẹp.
Lúc đó, em đã từng nói một câu, em nói em cũng hi vọng anh trở thành niềm kiêu hãnh của em.
Anh vẫn nhớ rõ những lời này.
Thế đấy, Nhã Vọng, anh bây giờ, có là niềm kiêu hãnh của em không?
Nhã Vọng, mấy ngày nay, tuy rằng em vẫn gạt anh, nhưng sao anh lại không biết mọi chuyện đang xấu đi chứ?
Anh phải đi tự thú.
Nhà họ Hạ không có loại người chỉ biết lẫn trốn, trước đây không, sau này cũng không.
Nhã Vọng, anh biết em vẫn cho là mình hại anh, nhưng anh thật lòng không hối hận, cho dù phạt tù, chung thân, hay tử hình, anh cũng không hối hận…anh chỉ hận mình chưa thể thay em giết chết cái thứ súc sinh kia!
Nhã Vọng, nhất định em đang khóc.
Đừng khóc, có được không?
Anh ra đi không có gì tiếc nuối, vì thế, em cũng đừng đau lòng, nhé em?
Nhã Vọng, anh từng nghe người ta nói: “Trên đời này hạnh phúc nhất là khi hai người đều yêu thương nhau, hạnh phúc thứ hai là khi người mình yêu có thể hạnh phúc.
Điều hạnh phúc thứ nhất có lẽ anh không thể nào đạt được, thế nên, Nhã Vọng, em giúp anh tìm điều hạnh phúc thứ hai nhé, có được không?
Nhã Vọng, anh thích em.
Vì thế, Nhã Vọng,
Em nhất định phải hạnh phúc đấy.
Hạ Mộc.
Thư Nhã Vọng chạy như không có phương hướng, cô không biết mình nên chạy đi đâu, cô không biết làm sao để tìm được cậu, làm cách nào cản cậu lại!
“Hạ Mộc…”
“Hạ Mộc ơi…”
Thư Nhã Vọng chạy dọc theo con phố một cách vô định, vừa chạy vừa thét gọi, tiếng cô nức nở đến nghẹn ngào, cả người không ngừng run rẩy vì sợ, cô không thể làm được, cô không tìm được cậu!
Lúc cô dừng lại bên cạnh một quầy bán báo, ánh mắt thất thần bỗng bị trạm điện thoại màu đỏ thu hút, cô vội vàng chạy qua, cầm lấy điện thoại bấm dãy số quen thuộc!
Điện thoại reo lên hai tiếng thì có người bắt máy: “Alo?”
Thư Nhã Vọng cầm điện thoại, khóc nấc: “Ba…”
“Nhã Vọng?” Giọng ông Thư vô cùng lo lắng từ phía đầu kia điện thoại: “Con ở đâu! Ở đâu? Hạ Mộc ở chung với con phải không?”
“Ba…” Thư Nhã Vọng cắn môi: “Hạ Mộc…đi tự thú rồi.”
Người bên đầu kia điện thoại ngây ngẩn! Bỗng giận dữ mắng: “Sao con lại để cho thằng bé đi đầu thú! Bây giờ nó mà làm vậy thì cả đời coi như xong! Hạ tư lệnh cũng không cứu được nó! Sao con lại có thể để cho Hạ Mộc đi đầu thú!”
“Ba.” Nước mắt chảy xuống gương mặt gầy sọp, ánh mắt cô kiên cường nhìn ra phía trước: “Ba, ba phải kiện Khúc Uất Nhiên.”
Ông Thư im lặng một lúc sau mới nghiêm túc nói: “Con đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?”
“Vâng.”
Thật ra hôm sau ngày Hạ Mộc nổ súng, cô liền đến sở cảnh sát bảo lưu chứng cứ, có điều mọi chuyện cứ liên tục xảy ra làm cô không có tâm tư đi kiện gã.
Nhưng, bây giờ cô đã nghĩ kĩ rồi, cô muốn cho mọi người biết, gã là loại người gì! Cô muốn để mọi người biết, Hạ Mộc không phải là loại con cháu quan lớn chuyên lấy súng hiếp đáp người khác không quan tâm đến hậu quả!
Là lỗi của cô, tất cả đều do cô sai, ngay từ đầu cô không nên mềm yếu, không nên lùi bước, mặc kệ sau khi kiện cáo có xảy ra hậu quả gì, cô cũng không sợ, không hối hận!
Ngày hôm đó, ông Thư nói trong điện thoại: “Nhã Vọng, con về nhà trước đi, ba sẽ giúp con.”
“Vâng.” Thư Nhã Vọng cúp điện thoại.
Sau đó cô đứng ở bốt điện thoại rất lâu mới quay người rời đi.
Hạ Mộc đầu thú, Thư Nhã Vọng tố cáo việc làm của Khúc Uất Nhiên, mọi chuyện nhanh chóng đến tai họ Khúc, lúc Khúc Uất Nhiên nghe được tin này, ban đầu gã có hơi sửng sốt nhưng sau đó thì mỉm cười, nụ cười không không có lo sợ chỉ có chờ mong.
Cười xong gã lại bần thần trong giây lát, không ai đoán được suy nghĩ trong mắt gã.
Còn ba ngày trước khi mở phiên tòa.
Thư Nhã Vọng ngồi trên giường trong căn phòng của mình, cửa sổ phòng vẫn đóng chặt, bà Thư ở bên ngoài lắc đầu thở dài, ông Thư nhả khói từng vòng từng vòng.
Bà Thư đi ra mở cửa, Đường Tiểu Thiên đứng thẳng tắp bên ngoài, bà cảm thấy chua xót, lắc đầu nói: “Tiều Thiên, trở về đi, trở về đi con.”
Đường Tiểu Thiên nhìn cánh cửa phòng đóng chặt: “Dì, con ở đây đợi cô ấy, một ngày cô ấy không ra, con sẽ chờ một ngày, một năm không ra con sẽ chờ một năm.”
“Tội tình gì chứ.” Bà Thư buồn bã lắc đầu.
Đường Tiểu Thiên không nói gì, yên lặng đứng đó, chờ đợi trong im lặng, làm sao anh có thể đi, Nhã Vọng của anh đang ở đây, ngay trong căn phòng này, ngay ở nơi rất gần với anh…
Nhưng, sao anh lại thấy, anh không tìm thấy cô đâu nữa? Tại sao anh lại thấy, cô đã lạc mất, anh đã lạc mất Nhã Vọng rồi.
Hai ngày trước khi mở phiên tòa, tư lệnh Hạ tự mình đến trại giam thăm Hạ Mộc, dáng vẻ Hạ Mộc vẫn trầm lặng như vậy, nhưng khi cậu nhìn thấy khuôn mặt ông nội già nua tiều tụy, cậu lại có thể cười thoái mái với ông.
Ông Hạ ngẩn người, mắt hơi âm ẩm, ông gật nhẹ đầu: “Con và ba con thật giống nhau, đặc biệt là khi cười. Thật là giống.”
Một ngày trước khi mở phiên tòa, Lữ Bồi Cương đang dọn dẹp trong phòng Khúc Uất Nhiên thì lại tìm được một tấm ảnh của một cô gái, cô gái trong bức ảnh này chỉ chừng mười tám mười chín tuổi, mặc áo cotton màu vỏ quýt, đứng bên Lệ Giang, một bàn tay vén mái tóc dài bị gió thổi bay lung tung, quay mặt về phía ống kính hơi mỉm cười.
Ngày 23 tháng 6 năm 2004, sinh nhật mười tám tuổi của Hạ Mộc.
Vụ án dùng súng giết người đã được ba tháng, cuối cùng cũng đưa ra xét xử!
-----------------------------------------------
Chương 13c: Lấy gì bồi thường cho em
Tại tòa án nhân dân tối cao thành phố S chật ních người ngồi chờ nghe phiên xét xử, luật sư của nhà họ Khúc đứng giữa phòng xử án chầm chậm nói, mỗi một câu đều muốn khép Hạ Mộc vào tội chết, anh ta đưa ra toàn bộ tất cả các chứng cứ phạm tội gây bất lợi cho Hạ Mộc, những chứng cứ không gì xác thực hơn!
Thư Nhã Vọng phía xa xa nhìn Hạ Mộc đứng trên bục bị cáo, sắc mặt cậu trông tiều tụy, nhưng vẫn đẹp đẽ hơn người, trên mặt không để lộ chút cảm xúc gì chỉ một mực lạnh lùng nghe luật sư trần thuật về hành vi phạm tội của cậu, giống như người đang được nhắc đến không phải là cậu vậy.
Còn Khúc Uất Nhiên trên ghế nguyên cáo vẫn mặc âu phục như trước, trong ánh mắt sâu xa còn ẩn chút ý cười.
Luật sư của nhà họ Khúc quay lại hỏi người đang ngồi ở chỗ nhân chứng: “Cô Thư Nhã Vọng, cô nói rằng vì thân chủ của tôi đã c****h*** cô, cho nên bị cáo mới đem súng đến và làm bị thương thân chủ tôi, có phải không?”
“Phải.”
“Dựa theo lời khai của cô và mẫu máu xét nghiệm hôm xảy ra sự việc, cùng ngày hôm ấy cô đã uống rượu?”
“Phải.”
“Uống nhiều hay ít.”
“Tôi không nhớ.”
Luật sư phía họ Khúc hùng hổ chất vấn: “Cô Thư, phải chăng do cô say rượu đã tự nguyện phát sinh quan hệ với thân chủ của tôi? Để giúp bị cáo gỡ tội, nên có ý muốn vu khống cho thân chủ của tôi?”
Thư Nhã Vọng ngẩng phắt đầu trừng trừng nhìn anh ta, những lời thô tục suýt chút nữa đã thốt ra nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, nghiến răng nói: “Không phải! Tôi còn nhớ rất rõ ràng!” Nói dứt câu, cô quay đầu nhìn trân trân vào Khúc Uất Nhiên ngồi trên xe lăn: “Nếu không tin, anh có thể hỏi thân chủ của anh, tôi nghĩ anh ta sẽ vui vẻ thừa nhận!”
Khúc Uất Nhiên nghiêng đầu cười: “Đúng vậy, là tôi ép buộc cô ấy, tôi còn nhớ rõ hương vị lần đầu tiên của cô ấy, vẫn còn nhớ tiếng nỉ non đau đớn của cô ấy.”
Mặt Thư Nhã Vọng đột nhiên tái mét, đôi môi cắn chặt đến bật máu, máu có mùi giống như gỉ sắt. Mọi người trong phòng xử án bắt đầu xôn xao, Đường Tiểu Thiên đang ngồi nghe xét xử cũng bị kích động đứng bật dậy nhào lên phía trước gào lên, tao giết mày! Khuôn mặt anh tuấn của anh trở nên méo mó vì phẫn nộ và thù hận, ông Đường và Trương Tịnh Vũ dùng hết sức đè anh lại! Anh vẫn giãy dụa giống như người mất đi lí trí!
“Yên lặng! Yên lặng!” Quan tòa gõ mạnh cây búa nhỏ lên bàn!
Nhưng Đường Tiểu Thiên yên không nổi, anh muốn điên lên mất! Anh muốn phát điên mất! Trong mắt anh chỉ còn lại dáng vẻ cười cười ác độc của Khúc Uất Nhiên, anh muốn đi lên xé nát hắn! Là hắn! Hắn là loài ma quỷ! Hắn đã hủy hoại Nhã Vọng, hủy hoại Hạ Mộc, cũng hủy hoại anh!
Khúc Uất Nhiên …mày là đồ ma quỷ!
Đường Tiểu Thiên hoàn toàn mất đi lí trí, để không gây trở ngại cho việc xét xử, quan tòa đã cho người kéo anh ra ngoài, không cho phép anh vào phòng xử án nữa.
Đường Tiểu Thiên bị kéo ra ngoài mà đầu Thư Nhã Vọng cũng không dám quay lại nhìn một chút, cô không dám nhìn anh, vẫn không dám nhìn anh, chỉ sợ sẽ nhìn thấy dáng vẻ đau lòng như muốn chết của anh, cô lén lén cúi đầu, cố kiềm lại nước mắt, cắn chặt răng phải cố gắng kiên trì!
Cô không thể khóc, không thể bỏ chạy, không thể cảm thấy nhục nhã, đây là hi vọng giảm hình phạt duy nhất của Hạ Mộc! Cô hít một hơi thật sâu rồi lại ngẩng đầu lên.
Đường Tiêu Thiên bị kéo ra khỏi tòa án, anh muốn chạy, muốn chạy đến giết loài ma quỷ đã hủy hoại tất cả kia! Nhưng một cú đấm giáng xuống trước mặt làm anh té nhào trên mặt đất, làm anh ngẩn cả người, môi bị răng cắn dập, một ít máu chảy ra.
Ông Đường đứng trước mặt trừng trừng nhìn anh: “Bình tĩnh lại! Con không phải Hạ Mộc, con giết người chắc chắn sẽ bị xử bắn! Con còn muốn con gái nhà họ Thư đau lòng hơn nữa sao!”
Đường Tiểu Thiên chầm chậm ngồi dậy, cúi đầu không nói nữa, ông Đường thở dài lại nói: “Ở đây, nghĩ cho kĩ chuyện con cần phải làm bây giờ.”
Ông nói xong thì quay người bỏ đi.
Đường Tiểu Thiên giống như đã dùng hết sức lực, mệt mỏi ngồi thu lu ở cửa tòa án, ánh mặt trời nóng rảy chiếu thẳng lên người anh, bóng của anh bị kéo ra thật dài, anh khẽ nắm tay thành nắm đấm, phải làm?
Rốt cuộc anh cần phải làm gì?
Hơn hai giờ sau, cửa lớn phòng xét xử mở ra, mọi người lục tục bước ra ngoài, Đường Tiểu Thiên vội vã đứng lên, lau qua mặt, kéo một người thanh niên vừa mới đi ra hỏi: “Phán quyết thế nào?”
Người thanh niên nọ đáp: “Cậu thanh niên bị xử sáu năm, còn người bị liệt bị tòa phán bốn năm.”
“Sáu năm?” Đường Tiểu Thiên hỏi.
“Đúng thế, quá ít nhỉ? Tôi cho rằng ít nhất phải là vài chục năm đấy.” Người thanh niên nói xong thì bỏ đi cùng bạn.
Đường Tiểu Thiên loáng thoáng thở dài một hơi, sáu năm, ít hơn một nữa so với dự đoán.
Anh đẩy đám người, đi vào phòng xét xử, cho đến khi không còn ai anh mới nhìn thấy Thư Nhã Vọng, cô đang yên lặng đi phía trước, ba mẹ cô đi theo bên cạnh, cô nhìn thấy anh, lại vội vàng kìm nén, hơi thoáng vẻ hoảng hốt, trái tim anh đau xót, liền tiến lên một bước nhưng cũng không dám đến quá gần.
Cô đưa tay vuốt tóc, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, anh lập tức tiến thêm một bước, cô hơi miễn cưỡng nhìn anh nở nụ cười.
Cô nói: “Tiểu Thiên.”
“Anh đây.” Lòng anh run lên nhè nhẹ, mũi cũng hơi cay cay.
Trong mắt cô hơi âm ẩm, cô mím môi nói: “Có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói, nhé?”
“Được.” Anh nhìn cô, khẽ đồng ý, hình như chỉ sợ một bước nữa sẽ dọa cô.
Thư Nhã Vọng nhìn anh hơi cười, nụ cười lúc này cũng giống như trước đây, thật là đẹp.
Anh tin lời cô, vẫn luôn tin tưởng cô như trước.
Nhưng…Sáng ngày hôm sau, lá thư xuất hiện trước cửa nhà anh, chiếc nhẫn ấy, chúng cho anh biết, nụ cười này lần đầu tiên dối anh.
Cô đem nhẫn trả lại cho anh, dùng nét chữ đẹp đẽ đó viết trong thư: “Tiểu Thiên, mọi người thường nói, tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền, tu ngàn năm mới ngủ chung gối, em nghĩ, duyên phận của chúng ta chưa đến ngàn năm…”
Cô đi rồi, rời khỏi rồi, biến mất rồi, tìm không thấy nữa.
Cuối cùng anh, cũng đánh mất cô rồi…