Thư Nhã Vọng nghiêm túc gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”
“Được, nếu không còn gì khác thì tan họp!” Ông tổng phất nhẹ tay, mọi người đứng lên, nối đuôi nhau bước ra khỏi phòng họp.
Thư Nhã Vọng đi theo đoàn người, cầm biên bản cuộc họp trong tay, nhân viên thực tập Lâm Vũ Thần đi theo bên cạnh cô, cười cười: “Chị Thư, lần này cho em theo giúp chị nhé, em muốn theo chị học tập.”
Thư Nhã Vọng đi thẳng về phía trước, không nhìn cậu ta, cũng không suy nghĩ, chỉ thản nhiên đáp lời: “Cũng được.”
Lâm Vũ Thần vui vẻ cúi rạp người: “Cám ơn chị Thư!”
Thư Nhã Vọng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tràn trề sức sống của cậu ta, vẻ mặt cũng dịu lại, nhưng vừa mới quay đầu đi, sắc mặt vừa hòa hoãn đã nháy mắt biến mất, ánh mắt Thư Nhã Vọng lạnh lùng, vẻ mặt đề phòng nhìn về phía kia của hành lang.
Lâm Vũ Thần cũng nhìn theo ánh mắt cô, lại thấy người đàn ông đã tình cờ gặp đêm qua đang đứng ở đó, tao nhã nhìn Thư Nhã Vọng cười mỉm.
Người đó, hình như là chồng trước của Thư Nhã Vọng?
Lâm Vũ Thần quay lại nhìn về phía Thư Nhã Vọng thì thấy cô đang đưa tay vén lại đám tóc rối bên tai, ung dung bước đi, lạnh lùng nhìn anh ta hỏi: “Tìm tôi?”
“Dĩ nhiên.”
Thư Nhã Vọng quay lại nhìn Lâm Vũ Thần, Lâm vũ Thần gật đầu với cô rồi bước đi trước, trên hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thư Nhã Vọng chau mày hỏi: “Chuyện gì?”
Khi cô bỏ nhà đi cũng đã ủy thác cho luật sư giúp cô làm thủ tục ly hôn, trong hôn nhân của bọn họ có quá nhiều thứ không tự nguyện cho nên ly hôn cũng rất suông sẻ, cô rời khỏi nhà được nửa năm thì mọi chuyện cũng hoàn tất. Thư Nhã Vọng nghe nói Khúc Uất Nhiên xin phép được tại ngoại để chữa bệnh, sau đó đến Mỹ, nhìn dáng vẻ của hắn ta, dường như bình phục rất khá.
Khúc Uất Nhiên nhìn cô cười: “Tôi nhớ em, muốn gặp em.”
Thư Nhã Vọng không chớp mắt, châm biếm nhìn hắn: “Đã nhìn thấy rồi, giờ anh có thể đi.”
“Nhã Vọng à, sao em luôn đối xử với tôi như vậy?” Trên khuôn mặt tuấn tú của Khúc Uất nhiên hiện lên vẻ oan uổng, gã khom lưng dịu dàng áp đến gần cô nói: “Em mà như vậy là tôi sẽ rất giận đấy.”
Thư Nhã Vọng cũng không lùi lại, đôi mắt trong suốt nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn: “Anh cho là nói như vậy thì tôi sẽ sợ sao? Khúc Uất Nhiên, nói tôi nói cho anh biết, tôi chẳng còn gì cả nên vốn dĩ không cần sợ anh, muốn chết thì mời đến đây chọc vào tôi đi.”
Thư Nhã Vọng nói xong cũng không nhìn gã thên nữa, lướt qua người gã đi thẳng.
Khúc Uất Nhiên quay phắt người, kéo cô lại, mở trừng mắt nói: “Thư Nhã Vọng, gan em lớn thật.”
Thư Nhã Vọng không giãy dụa, nhăn mày hỏi: “Anh có đủ chưa! Rốt cuộc anh muốn làm phiền tôi đến khi nào? Tôi cũng chẳng còn hạnh phúc gì để anh đố kị, ghen ghét cả, tôi cũng không còn là bạn gái của bất cứ ai nữa.”
“Anh đã hại tôi chẳng còn gì, anh còn muốn thế nào?”
“Anh muốn tôi chết sao? Có phải tôi chết rồi thì anh sẽ bỏ qua cho tôi?” Thư Nhã Vọng dùng cánh tay không bị kéo bụm chặt mặt, uể oải hỏi: “Khúc Uất Nhiêt!
Rốt cuộc anh muốn có được thứ gì của tôi?”
Khúc Uất Nhiên nắm chặt lấy tay cô, không trả lời.
Thư Nhã Vọng ép hỏi gã: “Anh nói đi! Cuối cùng thì anh muốn cái gì đây!”
“Em có thể yêu tôi không?” Ánh mắt Khúc Uất Nhiên có vẻ hoang mang, một người đàn ông gần ba mươi tuổi đầu, lúc nói lời này, khó tránh có phần hốt hoảng: “Nhã Vọng, em có thể yêu tôi không?”
Thư Nhã Vọng sửng sốt, bỗng bật cười: “Khúc Uất Nhiên, anh đúng là tức cười.”
“Cho nên tôi mới hận em. Vì trong mắt em, tôi mãi mãi là một kẻ đáng buồn cười.” Khúc Uất Nhiên buông tay Thư Nhã Vọng ra, gã khẽ cười che giấu đi chút xót xa trong suy nghĩ: “Tôi là một người như thế đấy, thích thì phải có được, nếu không có được thì sẽ hủy diệt nó.”
“Nhưng Nhã Vọng à, sau khi tôi hủy hoại em, tôi vẫn nhớ em như thế.”
“Cho dù em không dành cho tôi một lời tốt đẹp, cũng chưa từng dành một nụ cười cho tôi. Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ đến em.” Khúc Uất Nhiên dừng lại rồi sau mới nói tiếp: “tôi không hối hận những gì mình đã làm với em.”
“Yêu cả đời cũng được, hận cả đời cũng tốt, chung quy là tôi muốn để em nhớ tôi cả đời này.”
Thư Nhã Vọng vẫn không nói gì, cô không biết phải nói gì, đối với Khúc Uất Nhiên, cô mãi mãi không có lời nào để nói, không nói lời tức giận, oán hận hay ghét bỏ cũng không, cho dù hiện tại anh ta có phân bua, cô cũng vẫn không nói gì.
Khúc Uất Nhiên lùi về sau một bước nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đến tìm em nữa.”
Nói xong những lời này, Khúc Uất Nhiên quay người bỏ đi.
Thư Nhã Vọng nhìn theo bóng lưng hắn, mãi cho đến khi nó biến mất cuối hành lang, cô mới yên lặng xoay lưng bỏ đi.
Nếu như, họ chưa từng gặp nhau, thật là tốt biết bao…
Cuối tuần, Thư Nhã Vọng thức dậy sớm, sau khi rửa mặt chải đầu gọn gàng, cô trang điểm cho mình trở nên thanh nhã một chút, mở tủ chọn nửa ngày, mới chọn được một bộ quần áo màu trắng, sau khi mặc vào người, cô đứng đối điện với gương, giơ tay gở tóc đang buộc, mái tóc dài buông xõa, những lọn tóc gợn sóng tự nhiên làm cho cô trông có vẻ rất quyến rũ, cô nhấp môi với cái gương, tỉ mỉ ngắm nghía mình, so với sáu năm trước, dung mạo của cô bây giờ lại càng trở nên giống một phụ nữ thành thục, chỉ có điều lại thiếu mất vẻ thuần khiết trong sáng.
Thư Nhã Vọng thở dài một hơi, thật là, bản thân sao lại khẩn trương như vậy.
Cô cầm túi xách ra khỏi phòng, Trúc tử đang ăn sáng ngoài phòng khách, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thư Nhã Vọng, giật mình hỏi: “Ồ, mặc quần áo đẹp như vậy đi làm à?”
Thư Nhã Vọng kéo cửa ra, mỉm cười nói: “Mình đi đón Hạ Mộc.”
“Hả? Hôm nay Hạ Mộc ra tù à?” Trúc tử lớn tiếng quay ra cửa hỏi, đáng tiếc trả lời cô chỉ còn tiếng đóng cửa.
Thư Nhã Vọng chạy đến nhà ga, lại mua vé tàu đến thành phố S, sau đó xuống xe đi đến trại giam thành phố S.
Cửa sắt của trại giam vẫn đóng im ỉm, lúc Thư Nhã Vọng đến đây đã là hai giờ chiều, cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau khi chắc chắn bản thân không bị muộn thì mới thoáng thở phào một hơi, bên ngoài trại giám rất trống trải, không có chướng ngại vật, tóc cô bị gió thổi tung bay phất phơ, thỉnh thoảng cô lại lấy tay vén mớ tóc dài che khuất tầm nhìn.
Đợi một lúc, cổng lớn trại giam vang lên tiếng lanh lảnh, Thư Nhã Vọng vội vàng buông tay xuống, hồi hộp bước lên hai bước, cẫn thận nhìn qua, chỉ thấy một cánh cửa nhỏ bên dưới cổng lớn được mở ra, một đôi chân dài bước ra ngoài, một bóng dáng gầy gò cao dong dỏng đi ra từ giữa cánh cửa, cậu đi hai bước, rồi dừng lại dưới ánh mặt trời, khẽ ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn bầu trời xanh thẫm.
Thư Nhã Vọng đứng ở xa xa nhìn cậu, cậu mặc áo khoác màu xanh hải quân, đầu đội nón kết, khuôn mặt vốn tinh tế nay phần non nớt tuổi niên thiếu đã giảm đi, lại ngày càng trở nên khôi ngô.
Dường như cậu phát hiện ra ánh mắt của cô, chớp chớp mắt, cậu quay lại nhìn về phía cô, khuôn mặt vẫn không mang cảm xúc gì.
Cô nhìn cậu, kéo khóe môi, dịu dàng mỉm cười.
Cậu trông thấy nụ cười của cô, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng dịu dàng, nhẹ hé môi, dưới ánh mặt trời, hai người cách nhau rất xa, nhìn nhau từ xa xa, rồi mỉm cười.
Không biết ai là người tiến lên trước tiên, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, đến khi chỉ còn cách một bước chân mới ngừng lại, Thư Nhã Vọng ngẩng đầu nhìn cậu, Hạ Mộc đã cao lên rồi, càng ngày càng xinh đẹp, nhưng tính tình sao lại không thay đổi gì cả, khuôn mặt tuấn tú đã ốm đi của cậu vẫn không mang chút dáng vẻ sợ hãi, đôi mắt của cậu vẫn sâu hút, trống trải mà u ám, dưới vành mắt còn có quầng thâm mãi cũng không mất.
Thư Nhã Vọng chăm chú nhìn cậu, cẩn thận quan sát cậu, môi cậu mang theo một nụ cười mừng rỡ, nhưng hai mắt đã ửng đỏ, không nén nổi rơi lệ.
Hạ Mộc đưa tay lau nước mắt cho cô, Thư Nhã Vọng đưa hai tay kéo tay của cậu xuống, nắm chặt trong tay mình, cô cúi đầu nhìn, tay cậu rắn chắc nhưng thô ráp, cô chà chà vào lòng bàn tay cậu, khó chịu khóc thành tiếng, tay cậu…
Đôi tay đẹp đẽ, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật…
Bây giờ, lại mang đầy sẹo và vết chai sần, thô ráp giống như của những công nhân trên công trường.
Rốt cuộc cậu đã phải chịu bao nhiêu khổ?
Rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu tội?
Thư Nhã Vọng dùng sức chà sát tay cậu, giống như nếu cô làm như thế thì có thể làm mờ đi những vết chai trong tay cậu.
Hạ Mộc thở dài, rút tay về, cậu kéo cô lại, ôm thật chặt, nói nhỏ: “Đừng khóc, chị biết rõ, em sợ nhất là chị khóc.”
Thư Nhã Vọng giang tay ôm lại cậu, ở trong lòng cậu dùng sức gật đầu, nghẹn ngào nói: “Chị không khóc, chị không khóc.”
Thư Nhã Vọng ôm lấy Hạ Mộc khóc một hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô cọ cọ trong lòng Hạ Mộc, lau sạch nước mắt, rồi mới ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật to: “Hạ Mộc, hoan nghênh em trở về.”
Hạ Mộc nhếch môi: “Ừ.”
Trên đường quay về, Hạ Mộc dựa trên vai Thư Nhã Vọng chìm vào giấc ngủ, Thư Nhã Vọng nắm lấy tay cậu, trìu mến nhìn cậu, chắc chắn là trong trại giam cậu ngủ không ngon rồi?
Nhìn xem, quầng mắt thâm đen của cậu trông thật nghiêm trọng.
Cậu ở trong trại chắc chắn không được ăn ngon?
Nhìn xem, trên mặt cậu chẳng có một chút thịt.
Thư Nhã Vọng cắn môi, nén nước mắt lại, cô muốn gọi cậu dậy, ôm chặt lấy cậu, nói với cậu, đau khổ đã kết thúc, từ nay về sau, cô sẽ ở bên cậu, trải qua cuộc sống mà cậu muốn, làm chuyện cậu muốn làm, cô sẽ không bao giờ khiến cậu phải chịu khổ, không bao giờ làm cậu tổn thương.
Lúc này điện thoại di động lại vang lên, Thư Nhã Vọng vội vàng nghe máy, cô sợ ồn tới Hạ Mộc đang ngủ say, quay mặt đi: “Alo.”
“Nhã Vọng, đón được Hạ Mộc chưa?” bên kia điện thoại là giọng nói to của ông Thư.
“Vâng, đón rồi ạ.”
“Thằng bé thế nào?”
“Cũng ổn ạ, trông rất có tinh thần.”
“Vậy là được rồi, chăm sóc tốt cho nó nhé.”
“Yên tâm đi ba, con biết mà.”
“Ừ, ba cúp máy đây, dẫn thằng bé về sớm một chút.”
Thư Nhã Vọng nói mấy câu với ba rồi mới cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn Hạ Mộc thì thấy cậu đã tỉnh, nhưng vẫn dựa vào vai cô không động đậy.
“Làm ồn đến em à?”
“Không có.” Thật ra cậu không có ngủ, chỉ vì cậu thích dựa vào cô như vậy, nhớ khi còn nhỏ cậu cũng thường tựa bên cô như thế, nhưng tuổi ngày một lớn, cậu cũng không còn hành động như vậy nữa, cảm giác thân mật này thật sự khiến cậu thấy nhớ nhung, rất thích.
Thư Nhã Vọng thấy cậu không tính ngồi dậy, nên cô cũng không nhúc nhích, cứ để mặc cậu tựa vào mình, cô quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cảnh bên ngoài liên tục lùi về sau, sáu năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, hai năm trước, ông của Hạ Mộc kiểm tra đã phát hiện bị ung thư gan, được chuyển đi Mĩ điều trị, vốn dĩ lần này Hạ Mộc ra tù ông ấy nhất định phải trở về nhưng trước đó không lâu vừa mới làm phẫu thuật, không thể đi máy bay, còn Hạ Mộc lại cự tuyệt người khác đi đón cậu, dĩ nhiên, ngoài cô ra.
Trong lòng Hạ Mộc, ngoài ông của cậu ra, cũng chỉ có cô mới là người thân của cậu.
Xe lửa chầm chậm dừng lại tại thành phố S, hai người ra khỏi ga thì đã thấy một chiếc xe con cao cấp màu đen chờ sẵn ở đó, cửa xe bên ghế lái mở ra, sĩ quan Trịnh bước xuống, trông hơi xúc động tiến lại gần, vỗ lên vai Hạ Mộc, nói: “Hạ Mộc.”
“Chú Trịnh.” Hạ Mộc và Thư Nhã Vọng đồng thanh gọi.
“Này, này.” Đôi mắt của chú Trịnh hơi hồng hồng, chú quay người, vội vàng mở cửa xe: “Không quên mất chú Trịnh con, còn biết về nhà, muốn chú phải tới đón.”
Thư Nhã Vọng cười nói: “Chú lại nói lung tung, chúng con sao có thể quên chú được.”
Hạ Mộc xách hành lí của hai người bỏ vào cốp sau, dắt Thư Nhã Vọng ngồi vào xe: “Chú, làm phiền chú rồi.”
“Phiền phức cái gì, chú là tài xế cho nhà các con.” Chú Trịnh vừa khởi động xe vừa nói: “Ông con không ở trong nước, lâu rồi chú không lái xe.”
Thư Nhã Vọng cười cợt: “Chú khoa trương quá.”
Hạ Mộc lại hỏi: “Sức khỏe ông con sao vậy?” Mỗi lần ông gọi điện cho cậu, ông đều nói rất khỏe, có thể về nước ngay, nhưng cậu chờ tới bây giờ ông cũng chưa về, ngược lại muốn cậu đi.
Chú Trịnh vội nói: “Không có gì cả, phẫu thuật bên Mỹ rất thành công, chỉ là phải dưỡng bệnh mấy tháng.”
Hạ Mộc yên lòng: “Vậy là tốt rồi.”
Xe chạy hơn mười phút, đến khu tập thể quân khu đã hơn hai giờ sáng, chú Trịnh ngừng xe xong xuôi, quay người đánh thức hai người ngồi trên băng ghế sau đang dựa vào nhau ngủ.
Thư Nhạ Vọng mở mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tuy sắc trời đã tối đen nhưng khung cảnh bên ngoài vẫn quen thuộc đến vậy, hàng cây bách bên trong cổng vườn hoa dường như không cao hơn nữa, những cây ngô đồng cao to trong viện đã bị gió đông thổi rụng hết lá cây, cây mai vàng được cắt tỉa tinh tế hé nở những nụ hoa màu trắng sữa, tất cả mọi thứ đều quen thuộc đến như thế, giống như mới ngày hôm qua cô bước ra khỏi căn biệt thự này, nhắm mắt lại, cô có thể nhớ lại rõ ràng mỗi một việc xảy ra trong khu tập thể này lúc trẻ.
“Nhã Vọng?” Hạ Mộc kéo cánh tay cô.
Thư Nhã Vọng mở mắt, cười khẽ: “Chúng ta về đến nhà rồi.”
“Ừ.” Hạ Mộc gật đầu, nhìn cô: “Về nhà rồi.”
“Mau vào thôi.” Chú Trịnh ngoắc tay vội gọi bọn cô đi vào.
Ba người chưa đi đến cửa, cửa nhà đã mở toang, dì Mai vẫn luôn lo bếp núc cho nhà họ Hạ bưng một chậu than con đặt trước cửa bắt Hạ Mộc nhảy qua, rồi lại bưng đến một bát giò heo đặt trước mặt Hạ Mộc bắt cậu ăn hết, sau đó cầm cái bát không vui mừng nói với cậu: “Bây giờ mới tốt, thế này bao nhiêu xui xẻo mới đi hết, cậu chủ lại đi tắm nước nóng, mang đốt bộ quần áo trên người, sau này nhất định sẽ đại cát đại lợi.”
Chú Trịnh vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Còn phải đốt quần áo à?”
Dì Mai kiên trì gật đầu: “Không đem cái xui xẻo chặn lại ngoài cửa sao được, quần áo nhất định phải đem đi đốt.”
“Dì Mai nói rất đúng, phải mang đốt.” Thư Nhã Vọng gật đầu tán thành.
Hạ Mộc không có ý kiến, đốt thì đốt, dù sao quần áo của cậu cũng còn nhiều mà.
Dì Mai sốt sắng hối thúc Hạ Mộc đi tắm, Hạ Mộc quay đầu lại nhìn Thư Nhã Vọng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hạ Mộc tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy phòng khách không một bóng người, trong lòng như có gì đó mất mát khó mà chịu đựng nổi.
Cậu rũ mắt đi lên tầng ba, cửa phòng cậu đang khép hờ, đèn trong phòng hắt ra khe hở trên cửa, mắt Hạ Mộc sáng lên, cậu vội vàng đi lại, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, Thư Nhã Vọng đang nằm trên giường cậu, dường như vì ngồi tàu trằn trọc mất ba ngày, cô đã mệt muốn chết, nên Thư Nhã Vọng ngủ rất sâu.
Vẻ mặt Hạ Mộc dịu lại, cậu nhẹ nhàng bước qua, từ từ ngồm xổm xuống bên cạnh cô, đèn trên bàn học chưa tắt, ánh sáng mờ mờ chiếu lên gương mặt hiền hòa của cô, những sợi tóc đen mun tản ra trên gối đầu, Hạ Mộc lại nhìn cô như vậy, giống như từ trước đến nay, ngay cả chạm cũng không dám chạm, chỉ ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn cô, như vậy cũng đủ rồi.
Bỗng nhiên sợi dây chuyền màu bạc lấp lánh trên cổ cô thu hút sự chú ý của cậu, cậu đưa tay phải ra, chậm chạp kéo sợi dây chuyền ra khỏi áo, trong tầm mắt chỉ có một con cá hôn môi, Hạ Mộc hơi bất ngờ, tay trái nhẹ nhàng chạm lên trên cổ mình, nơi đó cũng có một chú cá bạc nho nhỏ, đang dán sát trên da cậu.
Chú cá nhỏ này, là năm cậu mười bảy tuổi, ngay trên chiếc giường này, tự tay đeo nó cho cô, cậu bắt cô phải mang theo, đó cũng là lần đầu tiên cậu nói cho cô biết, chớp mắt, quá khứ đã trôi qua lâu như vậy.
Lần đó, cậu có hôn cô không?
Cậu đã không còn nhớ rõ chuyện đêm đó, cậu chỉ nhớ, cảm giác rung động ấy, cậu giống như mê say, cô bao giờ cũng có thể dễ dàng khiến cậu mê đắm hoảng loạn, cậu cúi người xuống, từ từ đến gần cô, mỗi lần khi cậu đến gần cô như thế, trái tim sẽ đập rất nhanh, ngay cả thở cũng khó khăn…
Đúng lúc này, hàng mi Thư Nhã Vọng rung lên, cô khẽ mở mắt, bình tĩnh nhìn cậu, họ dựa rất gần nhau, cả tiếng thở của đối phương cũng cảm giác được, Thư Nhã Vọng mở to mắt nhìn, Hạ Mộc vội vàng rụt người lại, mím môi, xấu hổ hỏi: “Chị vẫn đeo nó?”
Thư Nhã Vọng đưa mắt nhìn sợi dây chuyền trên cổ, gật đầu: “Ừ.”
Hạ Mộc nghiêng đầu khẽ hỏi: “Tại sao?”
Thư Nhã Vọng ngồi dậy, cô vuốt tóc nghi hoặc nói: “Không phải em muốn chị luôn đeo nó sao?”
“À.” Hạ Mộc hơi thất vọng rũ mắt. Thì ra chỉ là do cô giữ đúng giao hẹn, không có ý gì khác cả.
“Của em đâu?”
“Hả?”
“Cái này nè.” Thư Nhã Vọng lắc lắc chú cá nhỏ trên cổ, cười hỏi: “Con kia em vẫn đeo đấy chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Hạ Mộc kéo một sợi dây màu đỏ hơi cũ từ trong áo ra, trên sợi dây cũng xỏ một chú cá hôn môi màu bạc, chú cá nhỏ này đã kề cận cậu sáu năm, mỗi buổi tối khi khó chìm vào giấc ngủ, cậu thường dùng tay ôm lấy nó, đặt trước ngực mình, chỉ có như vậy, cậu mới có thể cảm thấy bình tĩnh.
Thư Nhã Vọng tới gần cậu, đưa tay kéo sợi dây màu đỏ, đặt chú cá nhỏ trong lòng bàn tay, cô nhìn cá nhỏ nói: “Cá nhỏ, cá nhỏ, có nhớ tôi không?”
Cô lại lắc lắc chú cá nhỏ màu bạc trên cổ mình, nói tiếp: “Tôi rất nhớ cậu.”
Hạ Mộc mím môi nhìn cô, trong mắt toàn là ý cười, Thư Nhã Vọng tiếp tục lắc hai chú cá nhỏ nói: “Vậy, lâu rồi không gặp, hôn một cái nhé.”
Rồi lại thấy Thư Nhã Vọng nhẹ nhàng đến gần, Hạ Mộc sững sờ nhìn cô, hơi thở của cậu ngừng cả lại, lúc cậu cho rằng cô sẽ hôn cậu thì cô lại kéo hai chú cá nhỏ trên cổ ra, để cho chúng nó hôn nhau một cái, Hạ Mộc hơi thất vọng đánh mắt sang một bên.
Thư Nhã Vọng cười nhìn cậu, nghiêng người qua, cô nhắm mắt lại đặt lên trán cậu một nụ hôn nhè nhẹ, cô lùi lại, nhìn cậu dịu dàng nói: “Hạ Mộc, chúng ta ở bên nhau nhé.”
Hạ Mộc bất ngờ: “Chị nói cái gì?”
“Chúng ta ở bên nhau. Sao? Không muốn à?”
“Không…” Hạ Mộc lắc mạnh đầu: “Có điều, vì sao chị lại đột nhiên quyết định như vậy?”
“Đột nhiên?” Thư Nhã Vọng cười: “Không phải đột nhiên đâu, sáu năm trước, khi em đem chú cá này tặng cho anh, cũng đã quyết định như vậy.”
“Nếu như, anh vẫn còn yêu em, em sẽ ở bên anh.”
“Vậy, Hạ Mộc, anh còn yêu em không?”
Hạ Mộc cũng không kiềm nén nữa, cậu dùng hết sức quay sang ôm lấy cô, siết chặt cô vào trong lòng cậu, mặt cậu vùi vào tóc cô, bờ môi của cậu dán lên tai cô, tiếng nỉ non, nồng nàn của cậu vang lên bên tai cô: “Anh yêu em, anh yêu em, Nhã Vọng, anh vẫn luôn yêu em.”
Thư Nhã Vọng ở trong lòng cậu, vùi mặt trước ngực cậu, nhắm mắt nói: “Ừm, em vẫn luôn chờ anh, chờ anh nói yêu em.”
Sau phút sững sờ, Hạ Mộc cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Cô cảm thấy hơi căng thẳng, hàng lông mi run rẩy, cánh môi bỗng chốc trở nên nóng hôi hổi, khuôn mặt đã đỏ rực tới tận mang tai, ánh mắt của Hạ Mộc đã nhuộm ý cười, nhắm mắt lại, cậu chậm rãi khắc sâu nụ hôn này.
Trái tim Thư Nhã Vọng đập thình thịch, cô nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn của cậu, nụ hôn cậu rất lạnh, rất dịu dàng, không đi sâu, chỉ nhẹ nhàng mân mê môi cô, chỉ đến gần, không phải chiếm đoạt.
Một lúc sau, cậu mới rời khỏi môi cô, Thư Nhã Vọng buông mắt, hơi mắc cỡ nhìn cậu, ánh mắt cô mang theo vẻ xấu hổ say lòng người, Hạ Mộc giơ tay xoa nhẹ lên đôi má nóng rẩy của cô, hơi thở của cậu trở nên nặng nề, nửa người trên của cậu đã đè lên người cô, hai tay cô đỡ trước ngực cậu, bàn tay cô có thể cảm nhận được tiếng đập mạnh mẽ của trái tim cậu, và bên tai cô cũng vang lên tiếng tim đập hỗn loạn của mình.
Môi Hạ Mộc nhẹ nhàng giương lên, cậu áp gần lại, nhắm mắt đặt một nụ hôn lên trán cô, cậu lùi lại, cả người cậu nằm xuống bên cạnh, giang tay ôm cô vào trong lòng mình, khuôn mặt vùi vào cần cổ cô, nói giọng dễ nghe: “Ngủ ngon, Nhã Vọng.”
Nhã Vọng bất ngờ, mãi cho đến khi nhịp thở bình ổn của Hạ Mộc nằm bên cạnh vang lên, cô mới thở dài một hơi, quả thật cô hơi sợ khi cậu muốn ôm cô, tuy rằng cô đã chuẩn bị tốt như vậy, nhưng…cuối cùng vẫn cảm thấy sợ.
Cô quay lại nhìn Hạ Mộc, cô luôn nghĩ, Hạ Mộc là một thiên sứ, cậu luôn sạch sẽ thuần khiết đến thế, ngay cả một chút vấy bẩn cũng không nhìn thấy, chỉ cần ở bên cạnh cậu, cô sẽ cảm thấy rất ấm áp, rất an tâm, rất yên bình.
Cô thích cảm giác này, rất thích.
Như vậy là tốt rồi, Hạ Mộc sẽ tốt với cô, cô cũng sẽ yêu Hạ Mộc, vì thế, như thế là tốt rồi…
Có thể yên ả, bình lặng sống cùng cậu cả đời, như vậy cũng coi như là hạnh phúc.