• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái giọng nói quen thuộc đó Hứa An Nhiên không thể lẫn vào đâu được, cô khẽ liếc mắt nhìn Trịnh Vũ Thiên. Mà lúc này cậu cũng đang nhướng mày nhìn Hứa An Nhiên, vị khách không mời này nhất định Trịnh Vũ Thiên đoán đúng là ai.

- Hóa ra anh Vũ Thiên cũng ở đây à?

Tuấn Kiệt cười tươi rói không thấy mặt trời ở phương nào xuất hiện trước mặt Hứa An Nhiên như một cơn gió, sau đó vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của cô trước cái nhìn không mấy dễ chịu của Trịnh Vũ Thiên. Cảm giác cậu rất giống người thừa ở đây, Trịnh Vũ Thiên hơi nhíu mày đứng dậy, sau đó nói với Hứa An Nhiên.

- Nếu Diệp Nhã Vân có chuyện gì hi vọng cậu có thể bỏ chút thời gian nhắn tin cho tôi biết.

Đương nhiên Hứa An Nhiên có thể thông minh hiểu ra sự ẩn ý trong lời nói của Trịnh Vũ Thiên. Ý của cậu có nghĩa là cô đừng mãi quan tâm đến Tuấn Kiệt đang ở đây mà không để tâm đến Diệp Nhã Vân nhà bên cạnh, trình độ mỉa mai cũng không vừa đâu. Nhưng mà, sao Hứa An Nhiên cứ cảm thấy câu nói đó hơi nồng vị chua vậy nhỉ?

Trịnh Vũ Thiên về rồi Tuấn Kiệt mới ngồi xuống ghế bình thản nhìn Hứa An Nhiên, những gì cô có thể hiểu được thì cậu cũng có thể hiểu được. Trịnh Vũ Thiên không hề có ý tốt khi nói ra câu đấy, ý đối địch của Trịnh Vũ Thiên luôn hiện rõ trong ánh mắt khi đối diện với Tuấn Kiệt. Hôm đấu giao hữu trên sân bóng rổ như thế, hôm nay cũng vậy.

- Nói xem. Làm cách nào cậu tìm đến nhà tôi được?

- Là nhờ bạn tốt của chị chỉ đường đấy.

Bạn tốt? Ngoài Diệp Nhã Vân ra thì khả năng lớn nhất chỉ có Đường Diệp Nhi rảnh rỗi giúp đỡ Tuấn Kiệt thôi.

- Thế đến đây làm gì?

- Ai da, tôi nghe nói hôm nay mẹ và em gái chị về. Phải ra mắt con rể tương lai chứ.

- Nói bậy bạ gì đấy!

Hứa An Nhiên đen mặt, đánh cái “bốp” thật lớn vào tay Tuấn Kiệt hại cậu ôm mặt than thở.

- Sao chị không biết thương xót người đẹp vậy? Ít nhất tôi còn được xếp trong nhóm những người đẹp đấy.

Mặc kệ Tuấn Kiệt nói gì Hứa An Nhiên xoay người vào bếp, đeo tạp dề con heo hồng vào người chuẩn bị bắt tay vào nấu nướng. Ở nhà Tuấn Kiệt tuy là con một nhưng không hề được cưng chiều thái quá như một số gia đình khác. Mẹ của Tuấn Kiệt luôn bắt cậu tự lập trong một số việc như giặt quần áo, rửa bát hay nấu ăn, quét nhà và lau nhà... chính vì thế mà trong nhà không hề có một người giúp việc nào ngoại trừ bác quản gia phụ trách việc tỉa tót, tưới bón cho cây, nói chung là chăm sóc khu vườn.

Nhờ vậy mà lúc này Tuấn Kiệt có thể phụ bếp giúp Hứa An Nhiên, cô nấu chính, còn cậu nghiễm nhiên trở thành chân chạy vặt. Lần đầu tiên trong đời Tuấn Kiệt cảm thấy thích thú với những việc nấu nướng như vậy. Viên Lam ở bên ngoài đi về nhìn thấy cảnh tượng đó không khỏi nhíu mày, cô nam quả nữ ở chung trong một căn nhà dù người ngây thơ đến mức nào cũng sẽ liên tưởng đến những tình cảm thân mật. Huống hồ gì Viên Lam là bà của Hứa An Nhiên, cô là người thế nào bà lại không biết ư? Kiểu người như Hứa An Nhiên sẽ không bao giờ cho phép con trai vào nhà mình, thằng bé này, rốt cuộc là ai?

- Hứa An Nhiên!

Tiếng gọi đáng sợ của bà hại Hứa An Nhiên đánh rơi cái muỗng trong tay, thôi xong rồi! Hứa An Nhiên xoay người lại đối diện với bà, khó xử đánh mắt về hướng Tuấn Kiệt, trong lòng không biết nên giải thích với bà ra sao. Mà Tuấn Kiệt không hề nhìn thấy nét mặt của cô, rất lễ phép cúi gập người chào Viên Lam.

- Cháu chào bà! Cháu là đàn em của chị An Nhiên ở trường, hôm nay tình cờ có việc đi ngang sang đây nên sẵn ghé vào thăm chị ấy. Thấy chị ấy bận rộn nấu nướng thân làm nam nhi như cháu không đành lòng mới lăn xăn vào góp một tay. Mong bà đừng trách chị ấy, là cháu tự nguyện giúp đỡ!

Nhìn bộ dạng lấm lem dầu mỡ của Tuấn Kiệt lúc này càng khiến Viên Lam nhíu mày khó chịu hơn. Bà bảo Hứa An Nhiên tiếp tục nấu ăn nốt phần còn lại, còn Tuấn Kiệt phải lên phòng khách nói chuyện với Viên Lam.

Hứa An Nhiên không biết bà định nói gì với Tuấn Kiệt nhưng cô không lo lắng lắm. Bởi vì dù sao Tuấn Kiệt cũng là khách, Viên Lam nhất định sẽ không đối xử tệ với cậu.

Sân bay Phố Đông.

Người đến sân bay đón Hứa An Di cùng Tạ Dung - mẹ của Hứa An Di và Hứa An Nhiên không phải là đứa con gái An Nhiên, bởi vì cô còn bận ở nhà nấu nướng. Còn Viên Lam sức khỏe mùa lạnh không tốt, nên hạn chế việc đi lại. Chính vì thế mà người xuất hiện ở sân bay lúc này phụ trách hộ tống hai mẹ con Tạ Dung về nhà an toàn là Tuấn Kiệt. Trước khi được giao trọng trách hơi bị lớn đấy Hứa An Nhiên đã bảo Tuấn Kiệt mua một bong bóng hình Rilakkuma để làm dấu hiệu, đây là dấu hiệu từ trước đến giờ mỗi lần Hứa An Nhiên ra sân bay đón Hứa An Di, điều này khiến An Di dễ tìm thấy cô trong đám đông người ở sân bay hơn.

Vì thế mà ở sân bay lúc này xuất hiện một chàng trai hai tay cầm hai cái bong bóng vẫy vẫy kịch liệt nhìn vào đám người từ cửa sân bay đi ra, Tuấn Kiệt đã xem qua hình Hứa An Di rồi. Một cô bé đặc biệt xinh đẹp như vậy nhất định cậu sẽ nhìn thấy ngay thôi. Những cô gái trẻ có mặt ở đó liên tục đi ngang qua Tuấn Kiệt mấy lần để nhìn kĩ gương mặt của cậu, rất tiếc vì Tuấn Kiệt đội mũ lưỡi trai rất thấp che khuất nửa gương mặt. Không hiểu sao điều đó vẫn làm bọn họ bấn loạn, chẳng lẽ nhìn vào dáng người cũng có thể mê mẩn sao?

Hứa An Di nhìn xung quanh một lượt tìm bong bóng, cuối cùng quay sang nói nhỏ với Tạ Dung vài câu sau đó đi thẳng về hướng hai bong bóng Rilakkuma trai gái đang lơ lửng. Cứ tưởng là chị gái đến đón, Hứa An Di thiếu chút nữa đã nhảy vào ôm chầm lấy đối phương rồi.

- Anh là ai?

So với Hứa An Nhiên thì cô em gái Hứa An Di có phần nhút nhát hơn, nhìn thấy Tuấn Kiệt đang cười tươi rói với mình càng đâm ra sợ sệt, sao cô thấy tên này mặt cứ gian xảo thế nào vậy? Tạ Dung nhìn con gái sắc mặt trở nên khó coi chỉ biết lắc đầu, sau đó nói với Tuấn Kiệt.

- Cháu có quen biết với An Nhiên đúng không?

- Vâng, cháu chào bác ạ, chào em gái! Cháu tên là Tuấn Kiệt, là đàn em chung trường với chị An Nhiên. Giờ này chị ấy còn bận chuẩn bị thức ăn cho mọi người nên không ra sân bay được, vì thế cháu đi thay. Bác và em yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho mọi người.

Kèm theo một loạt giới thiệu và lời hứa đó là khuyến mãi nụ cười kem đánh răng trắng sáng, Tạ Dung có vẻ rất thích Tuấn Kiệt, gật đầu cười nhẹ.

- Taxi đang đợi mọi người ở ngoài, đi thôi.

Tuấn Kiệt thể hiện bản lĩnh đàn ông giúp đỡ Tạ Dung cùng Hứa An Di kéo va li, hai bong bóng trên tay tự nhiên trao cho An Di. Đi bên cạnh nhau mà Hứa An Di cứ liên tục đánh mắt liếc nhìn Tuấn Kiệt, người nhắng nhít nói nhiều như vậy mà cũng quen biết với chị của cô sao? Hứa An Nhiên là người rất trầm tính, điềm tĩnh, sao có thể chịu nổi cái miệng của Tuấn Kiệt vậy?

- Đi thôi bác tài xế, địa chỉ ban nãy.

Tạ Dung ngồi ở ghế lái phụ, còn Tuấn Kiệt và Hứa An Di ngồi ở ghế sau. Đến tận lúc này Hứa An Di vẫn chưa dứt mắt ra khỏi người của Tuấn Kiệt, cô đang thầm đánh giá cậu. Trước cái nhìn săm soi của Hứa An Di khiến Tuấn Kiệt cảm thấy phần nào không thoải mái, bông đùa một câu khiến An Di đỏ mặt như trái táo chín.

- Anh biết là anh rất đẹp trai, em không cần mê mẩn nhìn anh một cách lộ liễu như vậy đâu.

Khẽ liếc mắt nhìn sang bên cạnh, lần này đến lượt Tuấn Kiệt thầm đánh giá, Hứa An Di đúng thật là rất khác với Hứa An Nhiên về mặt tính cách. Quen nhau bao lâu nay Tuấn Kiệt chưa bao giờ thấy Hứa An Nhiên biểu lộ rõ cảm xúc ra bên ngoài, quả thật cậu rất khâm phục tài che giấu cảm xúc của cô. Còn Hứa An Di lại trái ngược hoàn toàn, Tuấn Kiệt mới trêu đùa một câu thôi đã khiến cô đỏ mặt như vậy rồi.

Vừa vào nhà Hứa An Di đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, không kiềm lòng được liền bỏ áo khoác lên ghế chạy ngay xuống bếp. Nhìn thấy bóng dáng Hứa An Nhiên đang loay hoay lau chén lau đũa càng khiến Hứa An Di xúc động, lâu lắm không gặp cô thấy chị mình ốm đi rồi. Người vốn đã không mập mạp gì mà sao chẳng bao giờ chịu tẩm bổ cả, cứ ốm rồi lại ốm mãi nhìn mà thấy xót xa.

- Chị!

Hứa An Di bổ nhào vào người Hứa An Nhiên, ôm lấy chị thật chặt, gương mặt vùi vào người chị hít hà mùi hương nhẹ nhàng trên mái tóc. Cô thật sự rất nhớ, cũng lo lắng kinh khủng về Hứa An Nhiên. Bây giờ gặp được rồi thật không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của Hứa An Di lúc này.

- Ngồi trên máy bay mệt không?

- Chị cứ khinh thường em! Mới một tiếng thôi mà đã mệt thì còn ra thể thống gì nữa.

- Nó ngồi trên máy bay cứ nhoi nhoi cười một mình như con hâm hoài đấy chứ mệt mỏi gì.

Tạ Dung bước xuống bếp đã thấy màn tình cảm của chị em Hứa An Nhiên càng cảm thấy có lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho đứa con gái lớn này, nỗi lòng nhớ con dâng trào mãnh liệt hơn lúc nào hết. Bà dang hai tay ra, Hứa An Nhiên cũng rất nhớ mẹ liền nhào vào lòng Tạ Dung, nước mắt chực trào khỏi khóe mắt. Đây là lần đầu tiên Tuấn Kiệt được chứng kiến vẻ mặt xúc động này của Hứa An Nhiên, thì ra không phải cô là người lạnh lùng, vô tâm mà chỉ là biểu hiện cảm xúc thật sự khi ở bên người thân. Gia đình, quả thực là món quà tinh thần thiêng liêng nhất!

Vừa định về nhà Viên Lam đã đứng trước mặt Tuấn Kiệt tỏ ý bảo cậu ở lại dùng bữa, dù sao cả ngày nay Tuấn Kiệt đã vất vả rồi. Vừa giúp Hứa An Nhiên chuẩn bị bữa tối còn phải ra sân bay đón mẹ con Tạ Dung, nếu cứ như vậy để Tuấn Kiệt ra về thật không phải chút nào.

- Cậu đừng từ chối, hiếm khi bà tôi mời người khác ở lại nhà đấy!

Hứa An Nhiên buông mẹ ra cũng góp một câu mời Tuấn Kiệt ở lại, cô biết hôm nay cậu vất vả rồi. Tuấn Kiệt cảm thấy cậu cứ ở lại đây giống như phá hoại gia đình đoàn viên vậy, ai ngờ cô gái vốn không có thiện cảm với Tuấn Kiệt là mấy cũng lên tiếng.

- Nể tình anh giúp đỡ chị tôi nhiều thôi thì ở lại dùng bữa luôn đi.

Tạ Dung ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành. Mọi người đã nói đến mức này mà Tuấn Kiệt còn từ chối bỏ về thì bất lịch sự quá, cậu gật đầu sau đó kéo ghế sẵn cho mỗi người. Hứa An Nhiên âm thầm quan sát nét mặt của bà, không biết chiều nay Viên Lam và Tuấn Kiệt đã nói những gì mà thái độ của bà đối với Tuấn Kiệt đã không còn gay gắt như ban đầu nữa. Cô lại quay sang nhìn Tuấn Kiệt, lúc này cậu đang gắp thức ăn vào chén của mỗi người, cuối cùng gắp thức ăn vào chén Hứa An Nhiên, bồi thêm một câu.

- Tôi thấy chị sắp ốm đến nỗi gió thổi mạnh là bay rồi!

Một câu nói thế thôi mà Viên Lam và Tạ Dung đều gật đầu ủng hộ, sau đó mỗi người một món, ba người cứ liên tục gắp thức ăn vào chén Hứa An Nhiên khiến chẳng mấy chốc chén của cô đã có một núi nhỏ thức ăn rồi.

Buổi tối Hứa An Di rất thích thú leo lên giường nằm cùng với Hứa An Nhiên, chẳng thể nhớ nỗi bao lâu rồi hai người không được ngủ chung giường với nhau. Lúc này Hứa An Nhiên đang lên QQ nói chuyện với Đường Diệp Nhi, cô đang trách tại sao Đường Diệp Nhi lại nói ra địa chỉ nhà của cô cho Tuấn Kiệt biết. Nhưng Hứa An Nhiên cũng không nói quá nhiều, bởi vì hôm nay nếu không có Tuấn Kiệt thật sự cô sẽ làm không kịp mọi thứ rồi. Trông thấy Hứa An Di đang tròn mắt nhìn mình chằm chằm Hứa An Nhiên bèn xoa đầu em gái thật mạnh, sau đó bật cười tắt điện thoại. Lâu lắm không gặp hai chị em thực sự có không ít chuyện để nói đâu.

Tắt đèn ngủ rồi Hứa An Di mới bắt đầu kể lể về chuyện trường lớp, đa số những chuyện như vậy cô luôn để dành đem kể cho chị gái nghe, bởi vì suy nghĩ của người lớn không thích hợp tâm sự với cô về những vấn đề này. Hứa An Di kể có bạn nam thích cô lộ liễu chán ghét như thế nào, cô kể trong lớp có nữ sinh đanh đá ghét cô đến mức nào, cô kể giáo viên của trường có vài thầy mới đến trông rất đẹp trai... rất nhiều chuyện nhưng Hứa An Nhiên đều rất kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng bình phẩm vài câu.

Huyên thuyên một hồi bất chợt Hứa An Di nhớ đến một vấn đề, đó chính là nguyên do khiến cô lo lắng đến mức phải đáp gấp chuyến bay đến Thượng Hải để thăm Hứa An Nhiên.

- Chị à, ngoài anh Tuấn Kiệt ra dạo này chị còn quen thêm ai khác nữa không?

- Có, là một đàn anh tên Quách Chính Hạo.

Hứa An Nhiên đang xoa xoa đôi bàn tay lạnh ngắt của em gái, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Hứa An Di nhìn mình, cô cứ nghĩ đơn giản đây chỉ là câu hỏi thăm bình thường thôi. Sắc mặt của Hứa An Di tái mét, suy nghĩ của cô không hề sai, quả thật Quách Chính Hạo đã tiếp cận Hứa An Nhiên rồi. Anh ta định làm gì chị cô đây?

- Đó là người như thế nào vậy chị?

- Hm... chị cũng chưa tiếp xúc nhiều với anh ta. Nhưng nói chung vẫn khá tốt.

Hứa An Di thở phào một hơi, suy nghĩ của Hứa An Nhiên về Quách Chính Hạo cô không trách, vẫn may là hai người đó không quá thân thiết. Nếu họ trở nên thân thiết hơn nhất định khi biết được con người thật của Quách Chính Hạo chị cô sẽ rất sốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK