Lúc này Trịnh Vũ Thiên thật sự rất đau đầu, một bên là Diệp Nhã Vân tinh thần hoảng loạn, một bên là sự thật những gì Hứa An Nhiên đã trải qua. Cậu rất muốn đi tìm Hứa An Nhiên hỏi rõ mọi chuyện, nhưng còn Diệp Nhã Vân thì sao? Hơn nữa Trịnh Vũ Thiên biết mở lời như thế nào với Hứa An Nhiên đây?
Có một cảm giác bất an âm thầm nảy sinh, dần dần khiến Trịnh Vũ Thiên lo lắng, hoang mang.
- Mẹ... Diệp Diệp... À không, Chính Diệp... cậu ấy không có người thân ở Thượng Hải đâu.
Phải mất thời gian khá lâu Hứa An Nhiên mới có thể ăn nói bình thường được, cái tên “Chính Diệp” thốt ra từ miệng cô mang theo cảm xúc rất hỗn loạn, cũng rất phức tạp. Hai bàn tay Hứa An Nhiên lạnh ngắt, cô nắm lấy tay Tạ Dung, tìm chút hơi ấm từ người mẹ. Tạ Dung xót xa vuốt ve gương mặt con gái, lúc này trên mặt Hứa An Nhiên sớm đã không còn chút huyết sắc nào.
- An Nhiên, chúng ta về Bắc Kinh được không? Mẹ muốn bù đắp cho con, mẹ không muốn con sống xa nhà nữa.
Hứa An Nhiên không trả lời, cô nhìn chằm chằm ánh mắt của mẹ, hay nói đúng hơn là đang suy nghĩ ý tứ của câu nói này. Hôm nay mẹ rất lạ, chính xác là từ lúc Tạ Dung trở về thái độ khác hẳn. Hứa An Nhiên cố gắng trấn tĩnh bản thân của mình, cô phải thật bình tĩnh mới suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện được. Chẳng phải trước giờ tố chất tâm lý của Hứa An Nhiên rất tốt hay sao, chẳng phải cô luôn thản nhiên trước mọi việc và mọi người sao, chẳng qua chỉ là một cái tên, một người đã mất thôi sao... Không được, không được để Quách Chính Diệp ảnh hưởng đến tâm lý của cô... Không được...
Chốc lát Tạ Dung đã thấy nước mắt nóng hổi chảy xuống gương mặt Hứa An Nhiên, thực sự bà rất đau lòng khi phải chứng kiến bộ dạng suy sụp này của Hứa An Nhiên. Tạ Dung lau bao nhiêu nước mắt càng chảy nhiều bấy nhiêu, bà biết Hứa An Nhiên chỉ tỏ vẻ bản thân rất mạnh mẽ, không cần ai bảo vệ mà thôi. Đằng sau lớp vỏ bọc đó là một tâm hồn với đầy vết thương, mà vết tích sâu sắc nhất chính là cái chết của người bạn thân nhất thời sơ trung - Quách Chính Diệp.
- Mẹ... con không thể...
Mặc kệ lí do Tạ Dung đề nghị như vậy là gì, Hứa An Nhiên chỉ biết cô không muốn rời khỏi Thượng Hải. Vì Bắc Kinh thật sự có rất nhiều dấu ấn Quách Chính Diệp để lại, nếu Hứa An Nhiên quay về chắc chắn sẽ không thể gắng gượng nổi mà sống trong bầu không khí vương vấn hơi thở của Quách Chính Diệp.
Còn một lí do nữa là Hứa An Nhiên lưu luyến Thượng Hải, cô không nỡ rời xa Diệp Nhã Vân, càng không nỡ tạm biệt Trịnh Vũ Thiên, lại không nỡ bỏ rơi Đường Diệp Nhi yếu đuối, và cả Tuấn Kiệt nữa. Bốn người bọn họ, tuy thời gian quen biết Hứa An Nhiên không lâu nhưng đã để lại dấu ấn khó phai trong lòng cô.
- Hứa An Nhiên, con có thể nghe mẹ lần này không? Chúng ta về nhà được không? Ba con ở nhà thật sự rất mong nhớ con.
Nếu là trước đây khi Hứa An Nhiên nói không muốn quay về chắc chắn Tạ Dung sẽ không phản đối, nhưng lần này thì khác. Chỉ cần một ngày Hứa An Nhiên còn ở Thượng Hải là thêm một mối nguy hiểm đang cận kề, không ai biết trước được khi nào những kẻ xấu đó sẽ đến tìm con gái bà.
- Xin mẹ hãy hiểu cho con... Con thật sự không thể rời khỏi đây đâu!
Hứa An Nhiên buông tay mẹ ra, đứng dậy cũng không vững, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống sàn nhà. Cô lảo đảo lên phòng, nếu còn tiếp tục ở đây thế nào Tạ Dung cũng sẽ thuyết phục Hứa An Nhiên về Bắc Kinh cho mà xem.
- An Nhiên...
Tạ Dung bất lực nhìn bóng dáng cô con gái lên cầu thang, bà không biết phải làm sao bây giờ, nhưng chắc chắn Tạ Dung sẽ không khoanh tay đứng nhìn Hứa An Nhiên gặp nguy hiểm.
Cả người Hứa An Nhiên vô lực ngã xuống giường, nước mắt lúc này càng tuôn rơi dữ dội hơn. Quách Chính Diệp, Quách Chính Diệp...! Cái tên này đã theo Hứa An Nhiên bao nhiêu năm nay. Lúc còn sống Quách Chính Diệp là người bạn tâm giao tuyệt vời nhất. Ra đi rồi Quách Chính Diệp lại trở thành nỗi ám ảnh đáng sợ nhất.
“An Nhiên, cậu xem, cậu xem, hôm nay mình có xinh không hả?”
“An Nhiên, hôm nay tâm trạng mình không vui.”
“An Nhiên, cậu đừng buồn như vậy. Hay là chúng ta đến công viên chơi đi?”
“An Nhiên, cậu thật ngốc! Mình nhất định sẽ luôn bên cạnh cậu mà. Nhất định đấy!”
“An Nhiên, hình như mình lỡ thích cậu ấy rồi... Làm sao bây giờ?”
“An Nhiên, cậu ấy thích cậu hả? Nói với mình là không phải đi...”
“An Nhiên, rõ ràng cậu không thích cậu ấy mà. Vậy nhường cậu ấy cho mình đi.”
“An Nhiên, chúng ta hình như không thể tiếp tục làm bạn được rồi.”
“An Nhiên, hôm nay là lần cuối mình được hít thở bầu không khí này. Mình có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu, chỉ tiếc là cậu không có ở đây, cậu không thể thấy được cảnh mình rơi xuống đẹp đến thế nào. Hứa An Nhiên, kiếp này chúng ta không thể làm bạn trọn vẹn, hẹn cậu kiếp sau chúng ta làm chị em, đến lúc đó mình nhất định sẽ yêu một chàng trai khác, không tranh giành với cậu nữa.”
“An Nhiên, kiếp này mình sống không tốt rồi, vậy cậu cũng đừng mong được sống vui vẻ. Mọi sự sung sướng đợi đến kiếp sau hãy hưởng đi!... Hứa An Nhiên, đời này kiếp này cậu đừng mong được sống hạnh phúc, tôi nguyền rủa cậu đi đâu cũng bị người khác xa lánh, yêu ai liền bị kẻ đó bỏ rơi!”
Quá khứ như một đoạn phim tua chậm, dần dần hiện ra rõ nét trước mắt Hứa An Nhiên. Thật ra không phải cô quên mọi chuyện về Quách Chính Diệp, chỉ là không có can đảm để nhớ đến thôi. Hôm nay Tạ Dung nhắc đến rồi Hứa An Nhiên là không thể tránh khỏi hồi tưởng chuyện cũ. Thật lòng mà nói thì tình bạn thời sơ trung của Hứa An Nhiên và Quách Chính Diệp đẹp biết bao, ở đó không có tính toán, lạm dụng, chỉ có thật lòng, chân thành đối đãi với nhau.
Những thứ càng tốt đẹp càng mong manh dễ tàn. Tình bạn của họ đẹp như vậy lại vì sự xuất hiện của một nam sinh chẳng ra gì mà tan vỡ, Quách Chính Diệp tuyệt vọng ra đi để lại một Hứa An Nhiên ngày đêm sống trong dằn vặt, khổ sở.
Quách Chính Diệp thật ra là một cô gái rất đáng thương, vốn đang trải qua thanh xuân đẹp đẽ nhất đời con gái nhưng lại lầm lỡ yêu sai người mà hủy bỏ cả tương lai.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hứa An Nhiên có hơn gì Quách Chính Diệp đâu? Chẳng phải cô cũng đang xấu xa nhòm ngó người yêu của bạn thân hay sao?
Hứa An Nhiên đúng là đứa con gái nhân phẩm tồi tệ mà!
Diệp Nhã Vân khiếp đảm một phen đâm ra mất ngủ cả đêm, nhắm mắt một lúc trong đầu liền hiện ra những hình ảnh đáng sợ trong đoạn video mà bọn bắt cóc giấu mặt đã bật cho cô xem. Hứa An Nhiên trong video đó cười nói rất vui vẻ với một cô gái, Diệp Nhã Vân không hề nhìn thấy vẻ gượng ép cứng ngắc trên mặt của hai người, chứng tỏ giữa cô gái đó và Hứa An Nhiên có mối quan hệ gắn kết rất thân với nhau. Nếu Diệp Nhã Vân nhớ không lầm thì ở cuối đoạn video có hiện tên của cô gái, là Quách Chính Diệp. Cô không ngờ Hứa An Nhiên là người đáng sợ như vậy, nhưng hiện tại nếu bình tâm mà suy nghĩ lại thì không hẳn mọi việc đúng như những gì Diệp Nhã Vân được xem. Hứa An Nhiên là cô gái hiền lành và tốt bụng, ai cũng thấy thế. Còn lũ người che mặt kín mít kia Diệp Nhã Vân không hề biết danh tính, càng không biết mục đích của việc bắt cóc và cho cô xem đoạn video để làm gì.
- Vũ Thiên...
Diệp Nhã Vân nhỏ giọng gọi bạn trai đang nằm ở ghế sofa. Cô không biết Trịnh Vũ Thiên đã thức dậy hay chưa nhưng nếu cậu vẫn còn ngủ thì không nên lớn tiếng làm cậu thức giấc. Mẹ cô đêm qua bận việc không về, ba thì đi công tác cả tuần nay. Suốt đêm Trịnh Vũ Thiên luôn ở bên cạnh lo lắng cho Diệp Nhã Vân làm cô vừa cảm động vừa xót xa vô cùng. Cậu cứ như vậy thì làm sao Diệp Nhã Vân có thể ngừng yêu đây?
- Sao vậy?
Trịnh Vũ Thiên nghe tiếng gọi lập tức ngồi dậy, mệt mỏi đi về phía giường ngủ, cậu quan sát Diệp Nhã Vân thật kĩ, thật may quá, cô đã phần nào ổn định được tinh thần rồi.
- Có phải Hứa An Nhiên là người rất tốt không?
Diệp Nhã Vân cắn chặt môi, bàn tay bấu víu góc chăn, cô tin nhân cách của Hứa An Nhiên, nhưng những gì chiếu trong video không thể giả được, nhất định Hứa An Nhiên có mối quan hệ gì đó với Quách Chính Diệp.
- Đúng vậy!
- Nhưng mà...
- Nhã Vân! - Trịnh Vũ Thiên hơi nhăn mặt ngắt lời cô, sau đó nhìn ra bầu trời hửng sáng ngoài cửa sổ hỏi - Thân nhau như vậy cậu có lòng tin ở Hứa An Nhiên không? Cậu nghĩ cô ấy có thể làm ra loại chuyện đáng sợ như vậy ư?
Sau câu hỏi của Trịnh Vũ Thiên cả hai liền rơi vào trầm mặc, Diệp Nhã Vân cắn môi suy nghĩ, không phải cô không tin. Nhưng những gì cô thấy trong đoạn video đó quá đáng sợ, Quách Chính Diệp nằm đó trong vũng máu, thật sự khiến người xem thất kinh hồn vía, không có bằng chứng gì khẳng định Hứa An Nhiên không liên quan đến cái chết của Quách Chính Diệp.
Trịnh Vũ Thiên không gấp rút muốn nghe câu trả lời của Diệp Nhã Vân, bản thân cậu cũng đang chìm vào một mớ suy nghĩ hỗn độn. Diệp Nhã Vân kể cô gái xấu số đó tên Quách Chính Diệp.
Quách Chính Diệp? Quách Chính Hạo? Không phải hai cái tên này có mối liên hệ rất lớn với nhau sao? Suy nghĩ này chợt khiến Trịnh Vũ Thiên lạnh gáy, bởi vì Hứa An Nhiên có vẻ thân thiết với Quách Chính Hạo.
Nghĩ đến người này làm Trịnh Vũ Thiên nhớ đến một chuyện xảy ra cách đây mấy tháng, đó là khi Quách Chính Hạo vừa chuyển đến trường này không lâu. Chiều hôm ấy Trịnh Vũ Thiên ở trường tập luyện bóng rổ rất lâu, đến khi trời sẩm tối mới lục đục vào phòng nghỉ thay đồ. Khi đi ngang qua dãy hành lang gần phòng nghỉ có vô tình nghe được vài lời từ miệng Quách Chính Hạo. Không phải cậu nhiều chuyện lắm đâu, đáng lẽ ra Trịnh Vũ Thiên đã bỏ đi nếu như không nghe thấy cái tên “Hứa An Nhiên”.
- “Mọi việc ở Bắc Kinh giao hết cho chú mày, ở đây cứ để anh lo. Nhất định Hứa An Nhiên sẽ không thể sống yên ổn.”
- “Yên tâm, anh biết nên làm gì với con bé đó mà. Những chuyện đã xảy ra sẽ là lý do khiến Hứa An Nhiên gánh chịu mỗi tội lỗi.”
Cái tên “Hứa An Nhiên” đó không phải là hiếm nhưng ở trường này chỉ có duy nhất một Hứa An Nhiên mà thôi - chính là cô bạn thân của Diệp Nhã Vân. Điều đó khiến tâm tình Trịnh Vũ Thiên lo lắng một chút. Nhưng sự lo lắng đó càng tăng cao hơn khi cậu phát hiện ra Quách Chính Hạo đang tìm cách tiếp cận và làm quen với Hứa An Nhiên.
Từ những gì Quách Chính Hạo nói trong điện thoại với ai đó Trịnh Vũ Thiên có thể hiểu được một chuyện, đó là Quách Chính Hạo không hề có ý tốt với Hứa An Nhiên, nhất định anh ta sẽ làm hại đến An Nhiên. Điều đó không hay ho một chút nào! Chính vì lý do đó mà Trịnh Vũ Thiên rất có ác cảm với Quách Chính Hạo, cậu luôn muốn Hứa An Nhiên tránh xa anh ta nhưng cô lại chẳng hề hay biết gì hết, cứ vô lo vô nghĩ trước mặt Quách Chính Hạo.
- Vũ Thiên, Vũ Thiên...
Diệp Nhã Vân lay lay cánh tay của Trịnh Vũ Thiên, cô thấy cậu cứ xuất thần dường như đang nghĩ một chuyện gì đó rất nghiêm trọng, hai hàng chân mày cứ nhíu lại không yên.
- Cậu vừa nói gì? - Trịnh Vũ Thiên xoa hai bàn tay của Diệp Nhã Vân, lúc này mới phát hiện tay cô lạnh ngắt, cậu nhíu mày sau đó cầm tay cô nhét vào dưới lớp mền dày cộm - Đừng để bản thân bị lạnh!
- Vũ Thiên, có phải cậu đang lo lắng cho An Nhiên hay không?
Trong lòng Diệp Nhã Vân tự dưng cảm thấy bất an, cô cảm thấy biểu hiện của Trịnh Vũ Thiên rất lạ, trước giờ cậu chưa lo lắng cho ai đến mức xuất thần không biết gì đến xung quanh. Cô có thể cảm nhận được đối với Trịnh Vũ Thiên mà nói Hứa An Nhiên chiếm một vị trí rất đặc biệt, cách đối xử của cậu với Hứa An Nhiên cũng khác biệt hẳn những người khác, kể cả Diệp Nhã Vân.
- Ừ, mình rất lo lắng cho cậu ấy! - Trịnh Vũ Thiên gật mạnh đầu khẳng định, trong lòng rất muốn đến gặp Hứa An Nhiên ngay.
Hiện giờ cô có ổn không? Cậu rất muốn biết.