Hari đưa tiễn khách ra khỏi nhà hàng Mr. Kim, cô đưa mắt nhìn hàng cây hoa đào to tướng phủ đầy hoa tuyết trước cửa. Trông nó trơ trụi giữa trời đông lạnh giá, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy trên thân cây đã bắt đầu chớm những chồi hoa nhỏ xinh xinh, chỉ một thời gian nữa thôi, những nụ hoa nhỏ bé ấy sẽ thoát khỏi lớp vỏ mỏng manh, trở thành những bông hoa đào có màu hồng nhạt xinh đẹp, phủ rợp cả con phố.
Tâm trạng trở nên tốt hơn một chút, Hari mỉm cười, khẽ hít thật sâu cái không khí tuy lạnh nhưng trong lành của Hàn Quốc. Kim Junho thú vị nhìn dáng vẻ của Hari, con nhóc này rất ít khi lộ ra những biểu cảm như vậy, anh nhìn theo tầm mắt của Hari, tinh ý nhận ra những nụ hoa khéo léo e ấp ở ngoài kia, mỉm cười:
“Năm nay hoa đào có vẻ ra nụ sớm nhỉ, anh còn nhớ năm trước mãi đến ngáy tết âm lịch chúng nó mới chịu nở hoa, làm anh tưởng năm nay mình phải bị xui, làm ăn thua lỗ nữa chứ, nhìn nó như vầy, chắc năm sau anh sẽ may mắn lắm đây!”
Hari quay đầu lại, nhìn Kim Junho ăn mặc lịch thiệp, tóc vuốt keo, hai tay bỏ vào túi quần, dáng đứng tùy ý tựa vào quầy thu ngân, mỉm cười. Dáng vẻ soái ca của anh thu hút rất nhiều ánh nhìn của các cô cái, có những người còn giơ ngón tay chỉ trỏ. Cô nhếch miệng:
“Anh chỉ cần ngày ngày ăn mặc chài chuốt cho tốt vào, sau đó đứng trước cửa đóng vao vật biểu tượng, bảo đảm cho dù nhà hàng có dở đến mấy, anh cũng không thua lỗ nổi đâu. Vì vậy ông chủ à, tết năm nay mong được anh chiếu cố nhiều hơn.”
Hari đã nghe mấy chị đồng nghiệp nói, tết năm nào ông chủ cũng phát cho họ một bao lì xì thật to, có cả hai tháng lương ở trong ấy đấy chứ, nghe đến đây, tất cả máu trong người Hari như sôi trào. Năm nay không giống như năm trước, cô không phải đi rửa chén, lau nhà khắp nơi.
Lúc trước khi làm công cho nhà người ta, vào năm mới, nếu như người nào mà có lòng một chút thì tặng Hari ít bánh trái, còn lại hầu như không có, bởi vậy ngày tết đối với Hari mà nói chẳng phải là ngày tốt lành gì, bởi vì tết thì khó kiếm việc làm, như thế sẽ không có tiền, cô phải dùng số tiền tích góp của mình ra mà sống dè sẻn cho qua tết.
Thế nhưng năm nay, tết tuy cũng được nghỉ mà còn có thêm tiền, đương nhiên là vui hơn rồi. Năm nay cô có thể mua thêm nhiều đồ đi cúng mộ cha mẹ, 3 năm rồi, chẳng có lần nào cô cúng được một bữa ra hồn, năm nay nhất định phải khác. –
Kim Junho lần đầu tiên thấy Hari nói chuyện lễ phép với mình thì cũng giật mình, thế nhưng suy nghĩ một hồi anh cũng hiểu là vì sao, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười ranh mãnh, anh nói:
“Hari à, anh biết là em đang mong đợi đến tiền thưởng cuối năm, thế nhưng có vẻ em chưa biết nhỉ, đó chỉ là phúc lợi giành cho nhân viên chính thức thôi, em chỉ là nhân viên part time, đương nhiên là không có tiền thưởng rồi.”
Tất nhiên là đang nói dối, anh vốn là một ông chủ tốt bụng và vô cùng hào phóng, làm sao có thể. Trong nhà hàng anh cũng nhận rất nhiều nhân viên part time, đều là sinh viên đại học đang muốn kiếm phí sinh hoạt, làm sao anh lại có thể không phát tiền thưởng cho họ, nhất là Hari, thiếu ai cũng không thiếu được cô nhóc này.
Thế nhưng Hari lại không biết chuyện này, bây giờ cô chỉ cảm thấy như bị sét đánh ngang tai, miệng há hốc không thể tin được, trong đầu chỉ có mấy con chim bay vòng vòng với dòng chữ “không có tiền, không có tiền, không có tiền”.
Kim Junho nhìn vẻ mặt của cô rồi bật cười, sau đó tằng hắng một cái, gương mặt kiêu ngạo nói: “Thế nhưng anh dù sao cũng là một anh chàng đẹp trai, tốt bụng, làm sao có thể làm như thế. Thế này đi, em kêu anh một tiếng Junho oppa đẹp trai, anh sẽ có quà cho em.’
“Junho oppa đẹp trai!” – Hari không hề do dự kêu, còn phụ tặng một nụ cười tươi rói đáng yêu, trên người lại đang mặc đồng phục của nhà hàng, trông như một cô em gái nhà bên ngoan ngoãn.
Kim Junho thẫn thờ trong chốc lát, anh không ngờ vì tiền mà con nhóc này có thể bán cả linh hồn, trước đây nó luôn kêu anh là ông chú này, ông chú nọ, rồi ông chú già, dù anh có tức giận sửa đổi cỡ nào cũng không chịu đổi miệng. Còn khiến cho anh đem việc này đánh cuộc với bạn bè và bị thua. Nếu biết chỉ cần một chút tiền là có thể giải quyết, lần đó anh đã không chật vật hít đất 100 cái, khiến cái tay anh mất tri giác luôn.
Thẫn thờ trong chốc lát, Kim Junho nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện: “Dennis Dennis, con nhóc Hari ấy thế mà chịu gọi tớ là oppa, còn là oppa đẹp trai nữa chứ…tớ không lừa cậu…tớ chỉ hứa cho nó tiền thưởng…”
Hari ở phía sau mặt đen nhìn Kim Junho đang sốt sắng, cô thật hối hận, hối hận khi nghe lời người này.
Lúc này lại có khách đến, cô tự động lại hướng cửa, gập người 90 độ cùng giọng anh văn chuẩn nói: [Chào mừng quý khách đến với nhà hàng Hàn Quốc Mr. Kim, quý khách đi một mình ạ?].
9 giờ tối, nhà hàng bắt đầu không nhận đặt món nữa, mọi người dần dần làm những công việc kết thúc, Hari nhanh chân thay quần áo, quấn cái khăn choàng thật to, xách cái ba lô to tướng của mình lên, đi về phía cửa. –
“Mọi người, em về nhé! Tạm biệt!”
“Tối như vậy, có cần anh đưa về không?” – Anh phục vụ Ha Ji Seok năm nay 25 tuổi, tính tình rất tốt lại nhiệt tình, vì vậy mà được rất nhiều người yêu mến.
“Không cần đâu, nhà anh ở hướng ngược lại mà, đưa em về thì sẽ trễ mất.”
Chị phụ bếp Kim Nami chạy lật đật ra: “Hari, mang cái này về ăn này!”
Thường thì cuối buổi, còn bao nhiêu đồ ăn dư nhân viên sẽ tự chia nhau mang về nhà hết, Kim Junho không bao giờ dùng đồ cũ để bán, này cũng là một điểm khiến cho khách quen của nhà hàng càng lúc càng nhiều.
Mỗi khi có ca của Hari, mọi người thường ăn ý nhường cho cô gái nhỏ này phần nhiều nhất.
Hari nhận túi đồ, cười cười cám ơn: “Cám ơn chị! Cám ơn mọi người. Em về đây, hẹn gặp lại!”
Tại quầy thu ngân, Kim Junho đang kết sổ cũng gọi ý ới: “Về cẩn thận đấy nhóc!”
“Em biết rồi ông chú à!”
Kim Junho ở phía sau mặt lại méo: “Rõ ràng lúc sáng kêu oppa mà!” – Anh vừa cảm thán, động tác đếmn tiền cũng không hề dứt, còn đưa ngón cái lên liếm một cái, sau đó đếm tiền tiếp.
Nhân viên thu ngân Min Ji Yeon ở kế bên, khóe mắt giật giật, thật muốn những cô gái nhìn thấy dáng vẻ này của ông chủ. Từ lần đầu gặp mặt cô cũng suýt bị vẻ ngoài của người này lừa, làm việc lâu mới biết anh ta mặt dày đến chừng nào, đây coi như bài học nhìn người cho sinh viên sắp tốt nghiệp như cô.
Hari lang thang trên con phố, dưới đất là những lớp tuyết dày do trận tuyết rơi vào lúc sáng, mỗi bước chân của cô đều giẫm ra một cái hố nhỏ, cả người lại được bao trùm trong cái áo khoác nặng nề và cái ba lô to tướng. –
Cô khẽ hà ra một hơi lạnh, sau đó rút cả người vào trong áo khoác. Bây giờ là 10 giờ hơn, còn một tiếng nữa xe buýt mới hết hoạt động, nên Hari cũng không vội vàng, bước từng bước đến trạm.
Bây giờ cũng là giờ tan tầm của mấy cửa hàng xung quanh khu này nên trên đường cũng có lác đác vài người, thế nhưng so với không khí rộn ràng buổi sáng thì khác hẳn. Chợt, khi Hari đi ngang qua công viên, thì một bóng dáng từ cây bạch dương gần đó xông ra, chắn trước mặt cô.
Nhìn người đàn ông ăn mặc kì lạ, lại đeo khẩu trang kín mít trước mặt, khi Hari còn đang tưởng gặp phải người quen thì người trước mắt lại làm một hành động, đó là giở áo khoác ra, phơi bày thân thể gầy yếu, trống trơn mà có vẻ run rẩy bởi không khí lạnh lẽo của mình ra.
À, là biến thái.