Đột nhiên bị thông báo cho biết anh phải rời xa cô bé này, tự nhiên trong lòng Kwon Ji Yong có chút không muốn, trái tim anh bồi hồi rất khó tả, lồng ngực cũng bị bóp chặt một chút, rất khó thở.
Hari dở khóc dở cười nhìn Kwon Ji Yong: “Em biết, nhưng đoạn thời gian tới em sẽ rất bận, thật sự không có thời gian để làm trợ lý cho mọi người. Hơn nữa cậu em cũng nói, đối với việc phát triển của các anh, chuyện em dọn đi là sớm muộn, bây giờ chỉ là đã tới lúc mà thôi.”
“Cậu em là ai?” – Dae Sung đột nhiên hỏi. Anh vẫn tưởng Hari là mồ côi, không có ai chứ.
“Cậu em? Là giám đốc của bọn anh đó, ủa em không nói sao?” – Hari ngạc nhiên hỏi.
“Không có nói.” - Cả năm người cùng đồng thanh nói, nhìn vẻ mặt vô tội của cô gái trước mặt, bọn họ chỉ muốn thổ huyết, chuyện như vậy mà bọn họ – người đã sống chung gần một năm với cô mà cũng không biết, thật không còn gì để nói.
Nhìn 5 người khí thế như vậy, Hari ngại ngùng cười: “Không có nói sao? Thật xin lỗi.”
TOP thắc mắc hỏi: “Bọn anh tưởng em không còn người thân nào nữa chứ, nếu như giám đốc là cậu của em, vì saon lại để cho em đi làm thêm nhiều như vậy?” – Những người khác nghe vậy đều gật đầu, bọn họ cũng biết Hari cố chấp với đồng tiền như thế nào, cho dù là làm thêm vào cuối tuần, làm trợ lý, tham gia cuộc thi, học tài chính, đều là vì kiếm tiền.
Hari không để ý lắm, nói: “Ừm, cũng chỉ là mới nhận lại hồi năm ngoái thôi, trước đó thất lạc.”
Nghe Hari nói như vậy, mọi người cũng không hỏi nữa. Tae Yang trầm ngâm một hồi, liền đứng dậy ôm lấy Hari một cái, nói: “Vậy thôi, anh chúc em thành công, cái ôm này coi như ôm tạm biệt đi, vì ngày mai khi bọn anh về, em cũng đi rồi.”
Hari cũng vòng tay ôm lấy Tae Yang, mỉm cười nói: “ Cám ơn anh, Tae Yang!”
“ Hari, anh cũng muốn ôm, thật ra anh cũng không thích tạm biệt đâu, nhưng mà cũng không còn cách nào khác, sau này nhớ đến thăm bọn anh.”
Hari ôm lấy Seung Ri, cười: “Em biết rồi!”
Dae Sung và TOP cũng tiến lên ôm lấy Hari:
“Chúc em may mắn, dù sao em cũng còn chưa đi nước ngoài mà, bọn anh sẽ đến nhà em chơi!”
“Nhớ phải đến YG thăm bọn anh đấy, em là cháu của giám đốc thì cho dù không phải nhân viên cũng được vào mà.”
Đến Kwon Ji Yong, Hari đứng đợi một hồi cũng không thấy anh có hành động gì, chỉ đứng đó ngơ ngác nhìn mình, liền thở dài một cái, chủ động bước tới ôm lấy anh, cảm nhận được cơ thể của anh cứng ngắc trong giây lát, cô nói:
“Em đi rồi, nhớ phải ăn uống đàng hoàng đó, đừng có hở một tý là nhịn ăn, anh đã còi lắm rồi, còn ốm nữa là không ai thích đâu.”
Kwon Ji Yong đột nhiên ôm chặt lấy Hari, vùi đầu vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, sau đó buông ra, không nói không rằng, bước nhanh bỏ về phòng.
Hari thở dài một cái, Tae Yang đứng bên cạnh, xoa đầu cô: “Đừng lo, cậu ấy chỉ là có chút không chấp nhận được thôi, vài ngày nữa sẽ ổn.”
“Em biết!”
“Thôi, nghỉ sớm đi, ngày mai phải chuyển đồ, rất là mệt đó, chén để bọn anh rửa cho!”
Hari nhìn 4 người con trai tự động đứng dậy dọn chén đĩa, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, khóe mắt cô ươn ướt, thế nhưng Hari không khóc, cô nhìn mọi người, cúi đầu, nói: ‘Em cám ơn!” – Cô nhất định sẽ nhớ bọn họ.
--
Tác giả: Điện thoại hư, không có tiền mua