"Có ai lại thích chịu ngược như mình không chứ, xem đi Vu đại thiếu phu nhân cái gì chứ.
Ngay cả người làm cũng dám chỉ trỏ sau lưng mình"
Lải nha lải nhải một mình một lúc lâu cô liền đứng dạy đi tắm rửa.
Cũng may là đồ đạc đã sớm chuyển sang đây nên cô cũng có cái để dùng.
Tẩy rửa sạch sẽ thân thể, Vi Hy đứng nhìn khuôn mặt xinh đẹp phấn nộm trong gương.
Đưa tay sờ sờ lên cái má trơn mịn như da em bé.
Miệng bật thốt.
"Thật đẹp nha".
Quên nữa Vi Hy cô tuy hay quên mình là một đại mĩ nhân thế thôi, nhưng lâu lâu cũng là một kẻ siêu tự luyến, cuồng bản thân.
Nhưng mà, nói cô là Vu đại thiếu phu nhân cũng thật là...!nực cười.
Người hầu trong căn nhà này hình như là tàn hình hết rồi thì phải, cô chỉ đi lên tắm rửa tầm hai tiếng bước xuống liền không thấy một bóng người đâu nữa.
Cô có cảm tưởng như mình đi nhầm vào căn nhà ma trong phim ảnh Hollywood nào đấy.
Cũng may là đang nghĩ theo chiều hướng tiêu cực thì Trác Hiên lại chạy vào, nhưng chưa kịp vui mừng thì lại nghe một tin như sét đánh giữa trời quang.
"Quân chủ dặn dò thiếu phu nhân là cô hiện giờ đã trở thành vợ của ngài ấy thì phải ra dáng một chút.
Để cho cô luyện tập một chút về người vợ mẫu mực, ngài ấy đã cho toàn bộ người làm nghỉ việc rồi ạ.
Bây giờ tất cả công việc sẽ do cô một tay phụ trách làm tất cả từ làm vườn đến bếp núc".
Trác Hiên nói một tràng rồi chạy như điên ra ngoài, đùa sao anh ít nhiều cũng đã xem một chút tin tức điều tra về cô, cô là dân chuyên luyện võ đó.
Cái căn nhà này lớn như vậy lại nói giao là giao hết cho cô, nhất định cô sẽ nổi điên lên mà đập cậu ta mất.
Đúng thật vậy, Vi Hy muốn nổi sùng lên luôn ấy chứ.
Nhưng cô phải nhịn, nhẫn nhịn "kẻ giang" chắc vẫn đang nhìn chằm chằm cô.
Chỉ cần nhịn vài ngày, cô nhất định sẽ li hôn với anh ta.
Vu Quân nhìn thấy từng nét cảm xúc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh cứ ngỡ cô sẽ nổi sùng lên mà khóc lóc nhưng không, cô còn đang rất bình tĩnh đi tìm đồ ăn trong bếp kia kìa.
"Thật giỏi chịu đựng, cô đừng tưởng sẽ dễ dàng li hôn với tôi.
Cứ tận hưởng những tháng ngày tiếp theo đi".
Vu Quân nhếch môi cười tà ác.
Vài ngày trước, khi mà cô vẫn còn trốn ở chỗ hai cô bạn thân của mình thì Vu Quân bên đây lại bị Vi Linh Đan ve vãng.
Đến tầm mười rưỡi ngoài cổng mới vang lên tiếng của động cơ xe,
Vu Quân trở về mang theo khí lạnh ở bên ngoài vào trong nhà, vì bây giờ đã gần sang đông nên thời tiết buổi tối có hơi lạnh, khiến cho con người ta trở nên lười biếng, đặc biệt là con mèo lười Vi Hy kia.
Trong nhà không một bóng người, Vu Quân bước về phía bàn ăn ngồi vào, mở miệng ra lệnh cho dì Triệu vừa bước đến.
Thực ra, là anh vẫn còn giữ vài người ở lại nhưng lại sai bọn họ là cứ ở trong phòng mặc kệ để tự Vi Hy làm tất cả công việc nhà.
"Vâng, đại thiếu gia".
Dì Triệu hiền từ cúi đầu.
Dì cảm thấy rất thương cho vị thiếu phu nhân kia, trông cô rất hiền lành, dễ mến tại sao cậu chủ lại đối với cô ấy như vậy, dù gì cũng là một đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, lại có thể bắt cô làm tất cả mọi thứ như vậy.